Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 113


trước sau

Chương 113:

Này này này, cái mũ này cô đội không nổi đâu!

Cô và Tần Tư Đình vốn không quen biết, cả hai kiếp đều không quen. Ngay cả chuyện tình cảm cá nhân của Tần Tư Đình cô cũng không rõ. Bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới!

Cô gái này bị kích động quá mức rồi hả? Nói vậy mà cũng nói được sao? Được anh ta cho phép vào phòng buổi trưa là đồng nghĩa với thích à? Cô ta cho rằng Tần Tư Đình bị bệnh thần kinh hay là tình thánh? Anh ta là bác sĩ, chẳng rảnh rang đến vậy đâu!

“Bác sĩ Tần! Nếu như anh thích người như cô ta, em cũng có thể biến mình trở nên giống cô ta vậy! Em thật sự thích anh…”

Tần Tư Đình đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nâng cánh tay dài lên đóng sập cửa lại, ngăn cách cô gái ở bên ngoài.

“Để cô chê cười rồi.” Anh lãnh đạm nhìn Hạ Mộc Ngôn vẫn còn đứng trong phòng khám.

Hạ Mộc Ngôn nhướng mày, cười trêu chọc: “Các cô gái nhỏ đều theo đuổi anh đến tận bệnh viện vậy sao?”

Tần Tư Đình không đáp, đi thẳng đến bàn làm việc kéo ngăn kéo ra, lấy túi giấy khổ A4 đưa cho cô.

Thấy anh không nói tiếp, Hạ Mộc Ngôn cũng không hỏi nữa. Cô cũng không quá để ý đến chuyện vừa rồi, bước đến, đưa tay ra nhận: “Trong thuốc này…”

“Tôi đã nhờ vài chuyên gia quen biết phân tích thuốc cô đưa, bên trong không chứa thành phần gây hại.” Tần Tư Đình bỏ tay vào túi quần, nhàn nhạt nói: “Nếu như có cơ hội, cô hãy mang thêm những loại thuốc khác ở chỗ ông ấy đến đây, tôi sẽ kiểm tra thành phần những thứ thuốc đó rồi mới kết luận sau.”

Tâm trạng Hạ Mộc Ngôn vừa mới thả lỏng, nhưng chỉ trong chớp mắt lại như bắt được đầu mối khác: “Ý anh là?”

Tần Tư Đình nhướng mày: “Nếu ba cô chỉ uống riêng thuốc trong lọ này thì sẽ có tác dụng thanh nhiệt nhuận trường. Nhưng thuốc này rất đặc biệt, nếu dùng chung với thuốc có thành phần tương khắc thì sẽ có tác dụng ngược lại, khiến cho các cơ quan suy kiệt với tốc độ chậm. Nhưng trước mắt còn chưa có những thứ thuốc khác nên tôi không thể cho ra kết quả phân tích cuối cùng. Tất cả chỉ là suy đoán mà thôi.”

***

Hạ Mộc Ngôn ra khỏi bệnh viện. Bất giác cô cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, cô xoay người thì nhìn thấy cô gái tỏ tình thất bại khóc đến mascara nhem nhuốc đầy mặt. Cô ta đang ngồi trên chiếc ghế dài ngoài cửa bệnh viện, nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên tay cô với vẻ mặt khiếp sợ.

Thấy ánh mắt của cô ta, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn cũng biết cô ta đang khiếp sợ điều gì. Cô chẳng thèm để ý đến khoảng đệm nhỏ này, xoay người đi thẳng.

Thật ra thì lâu rồi cô không đeo chiếc túi này. Lần trước, cô gặp tai nạn rơi xuống nước, túi cũ đã bị thấm nước nên không thể dùng được nữa. Sau đó cô ra cửa hơi vội, chị Trần mới giúp cô lấy cái túi này, vì vậy Hạ Mộc Ngôn đành dùng nó luôn.

Cô gái ngồi trên ghế dài, tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Hạ Mộc Ngôn. Cô ta ngơ ngác hồi lâu, rồi lại cúi đầu, nhìn hình ảnh Diamond-Forever vừa mới tra Baidu một cách khó tin.

Diamond-Forever này là túi cầm tay kiệt tác của Chanel! Được trang trí bằng 334 viên kim cương nhỏ, kiểu dáng vừa xa hoa vừa trang nhã. Cả thế giới chỉ có 13 cái, là phiên bản giới hạn số lượng cực kỳ ít.

Hai năm trước, chiếc Diamond-Forever thứ 14 được sản xuất. Có tin đồn, đấy là quà sinh nhật mười tám tuổi của cô Cả nhà họ Hạ ở Hải Thành, do ba của cô là Hạ Hoằng Văn tặng. Diamond-Forever là quà sinh nhật do thương hiệu Chanel đặc biệt chế tác riêng cho cô Hạ, chỉ thuộc về riêng một mình cô. Chuyện này đã từng làm giới thượng lưu bàn tán rất lâu…

Cho nên chiếc túi đó đâu chỉ có thể mua được cả cái phòng thay đồ của cô ta, đây là chiếc túi trị giá 1,59 triệu nhân dân tệ đấy!

Hạ Mộc Ngôn vốn dự định về thẳng Quốc tế Oran, nhưng khi đi ngang qua Tập đoàn Lục thị thì cô lại xuống xe ở gần tòa nhà.

Nơi này cách Quốc tế Oran không xa, khi trở về cũng chỉ mất vài phút. Buổi sáng Lục Cẩn Phàm đích thân khao thưởng dạ dày cô, bây giờ cô mời ông xã mình đi dùng bữa trưa xem như đáp lễ.

Nhưng không biết bây giờ Lục Cẩn Phàm có bận hay không.

Lên đến tầng trên cùng của công ty, cô ra khỏi thang máy, lại không ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đi từ phòng làm việc ra. Ánh mắt cô và anh chạm vào nhau.

Cơ thể cao lớn của anh đứng trước cửa phóng, kéo một cái bóng thật dài trên đất. Anh đẹp trai tuấn tú, áo sơ mi màu xám đậm ôm lấy nửa thân trên cao gầy, nút cổ áo mở ra hai chiếc, ánh nắng chiếu lên xương quai xanh tạo ra một vệt bóng nhỏ màu đen, sắc da hoàn hảo, khuôn mặt cao Hạ lạnh lùng, điềm đạm ung dung.

Giây phút nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm chầm chậm nhướng mày. Khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng, môi nhếch thành một hình cung nhỏ, như cười như không.

Chỉ mới hơn hai tiếng không gặp, thế mà thấy anh vừa khẽ cười thì trái tim cô lại như muốn nảy lên ngay lập tức.

Truyện convert hay : Nông Gia Tiểu Phúc Nữ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện