Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 119: Huyền Động (1)


trước sau


Hàn Phi Vi nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu, lúc Văn Nhân Thu ngự kiếm rời đi mới lên tiếng: "Biểu ca, huynh vẫn luôn là người đứng đầu bảng xếp hạng Tu Chân giới, Tần Mặc Hàm nhảy nhót không được bao lâu, thịnh cực tất suy, biểu ca cực hạn tuyệt không phải như thế. "
Văn Nhân Thu quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, một đoàn linh lực ngưng tụ từng chút bạo phát, hắn giơ tay đưa nó ném ra, hào quang chói sáng vạch phá bầu trời, tấn mãnh như du long, cuối cùng tiêu tán vô ảnh. Nguyên Anh lại như thế nào, hắn không thể kém so với Tần Mặc Hàm. Cuối cùng một tia lo lắng âm thầm bị hắn triệt để chôn xuống, Hàn Phi Vi ái mộ hắn, sẽ không hại hắn, đã Tần Mặc Hàm có thể nhảy lên ngàn dặm, Hồn Thiên Quyết mang tới cũng tuyệt không thua.
Dưới chân phát lực, hắn hướng về Lạc Hoang Nguyên nơi thí luyện của Văn nhân gia mà đi, hắn nhất định phải buông xuống tâm tư, vô luận là địa vị hay là tôn nghiêm của hắn, hay là bởi vì người kia, hắn đều phải đứng tại nơi đỉnh cao của Tu Chân giới.
Sự tình tạm thời bận bịu một đoạn thời gian, vô luận kết quả là tốt hay xấu, Tần Bách Xuyên vẫn để Tần Mặc Hàm về trước Bắc Xuyên, hắn một mực lo lắng Ma Tộc sẽ lần nữa đối nàng ra tay.
Một đường trở về Bắc Xuyên, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng ngồi trên Thanh Điểu do Tần Phóng mang đến. Không giống với thời tiết khắc nghiệt tại Hư Không Huyễn Cảnh, lúc này chính là trời trong nắng ấm, Thanh Điểu vùn vụt bay qua một đám mây lớn, mang theo gió thổi làm tung bay vạt áo hai nàng. Tô Tử Ngưng thở nhẹ một hơi, nghiêng đầu tựa ở trên vai Tần Mặc Hàm, ngón tay buồn chán mà quấn lấy tóc dài bay lên của nàng.
Côn Côn liên tục bơi vòng quanh các nàng, mỗi lần tiến vào tầng mây nó đều đội ra một đám bọt mây màu trắng. Thánh Liên đào tại trên đầu Côn, vui vẻ lắc lư cánh hoa. Chơi mệt rồi, nó liền cùng Côn dựa vào Thanh Điểu, cùng một chỗ bay về phía trước. Thanh Điểu nguyên bản bị Côn hù dọa, một mực nơm nớp lo sợ mắt nhìn phía trước, lúc này thấy bọn nó rất nghe lời, ánh mắt liếc về Thánh Liên trên đầu Côn, nhịn lại nhẫn, thăm dò mổ một ngụm.
Thánh Liên cực kỳ cảnh giác, phát hiện không đúng lập tức rút lên sợi rễ chạy như một làn khói, vì vậy Thanh Điểu liền mổ trúng vào đầu Côn. Côn đần độn nhìn Tần Mặc Hàm, căn bản không nghĩ tới Thanh Điểu dám mổ nó, chỉ nghe một tiếng vang trầm, mổ đến rắn rắn chắc chắc.
Tần Mặc Hàm nhìn Côn sững sờ tại chỗ, có chút muốn cười. Mà lúc này Thanh Điểu đột nhiên huýt dài một tiếng, nhanh như chớp lao đi. Tô Tử Ngưng nhìn Côn ở một bên lẩm bẩm ủy khuất, đem cái đuôi đập Thanh Điểu một cái, lại thò đầu cọ vào Tần Mặc Hàm.
"Thanh Điểu, không thể làm càn." Tần Mặc Hàm ôm Côn, nhàn nhạt nhắc Thanh Điểu, lại xoa xoa chỗ Côn vừa bị mổ.
Nhìn Côn dáng vẻ ủy khuất, Tô Tử ngưng nhịn không được bật cười, sờ lấy đầu Côn: "Lại nũng nịu, ngươi da dày đến như vậy, Thanh Điểu miệng đều nhanh đau đi?"
Côn ô ô kêu, dùng vây cá đẩy ra tay Tô Tử Ngưng, sau đó uốn tại trong ngực Tần Mặc Hàm, quệt mồm lẩm bẩm.
Một cái tròn vo Côn vậy mà đem Tô Tử Ngưng đẩy sang một bên, Tô Tử Ngưng bất mãn chọt Côn một cái: "Đây là thê tử ta có biết không, ai cho ngươi đoạt nàng, hử?"
Côn hướng về nàng thổi ra một tràng bong bóng, sau đó chôn trong ngực Tần Mặc Hàm không động đậy.
"Ngoan." Tần Mặc Hàm vuốt ve Côn, lúc nói chuyện lại là hướng về phía Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng khẽ ho một tiếng có chút nóng mặt, lập tức ngồi nghiêm chỉnh nhìn phía dưới phong cảnh không ngừng lướt qua. Tần Mặc Hàm tay trái ôm Côn, khóe miệng câu cười, tay phải khinh khinh vòng qua eo Tô Tử Ngưng. Tô Tử Ngưng lúc đầu còn kiên cường ngồi đến thẳng tắp, cuối cùng nhưng là thả lỏng dần, lúc này thời tiết tốt như vậy ngao du trời cao, sau lưng lại là thân thể thơm mềm của người yêu, dựa vào cực kỳ thoải mái. Tô Tử Ngưng híp mắt câu được câu không, nàng vuốt vuốt đuôi Côn, dáng vẻ thoạt nhìn có chút buồn ngủ.
"Mặc Hàm, nàng nói Hàn gia có phải rất đáng ngờ không?" Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, Tô Tử Ngưng miễn cưỡng hỏi.
Tần Mặc Hàm đưa tay đem nàng ôm sát lại, để nàng tựa vào thoải mái chút: "Ừ, mặc dù bọn họ đưa ra lý do đường hoàng, nhưng hiển nhiên không đủ để chúng ta tin phục, ngày sau ta sẽ cho người giám sát nghiêm ngặt. Bất quá nếu thật là Hàn Phi Vi, trong khoảng thời gian này nàng ta cũng sẽ an phận, không dễ gì lộ ra nhược điểm."
"Nếu thật là nàng ta, chuyện này liền dễ giải quyết hơn nhiều, nàng ta tu vi thấp, muốn ở trong bóng tối giở trò cũng không làm được gì, chỉ là..." Tô Tử Ngưng lông mày cau lại, không nói tiếp nữa.
"Chỉ là Ma Tộc sợ rằng sẽ triệt để vạch mặt, công khai xâm lấn Tu Chân giới. Tinh Huyết bất quá là dự bị, chỉ cần tìm được nơi vị thủ lĩnh kia bị phong ấn, bọn họ sẽ trực tiếp xuất kích. Dù sao bây giờ Tu Chân giới đã không vị đại năng nào chống đỡ được Nữ Nguyên." Tần Mặc Hàm tiếp lời, thần sắc có chút sầu lo, các nàng an nhàn cũng không còn bao lâu nữa.
Côn Côn phát giác được hai vị chủ nhân tâm tình thay đổi, thò đầu ra, tại trên mặt hai nàng hôn một ngụm, ngoắt ngoắt cái đuôi nhìn các nàng.
Tô Tử Ngưng ôm nó: "Làm đầu Tiểu Bàn Ngư tốt bao nhiêu, mỗi ngày thật vui vẻ tìm người vung nũng nịu, cầu mấy cái sờ sờ, cái gì đều không cần quan tâm. "
Tần Mặc Hàm thấp thấp nở nụ cười: "Phải không? Nàng tình nguyện làm con cá, cũng không muốn lao tâm lao lực làm thê tử ta?"
Tô Tử Ngưng thở dài: "Ta làm người niềm vui chính là có được thê tử như nàng, vậy mà cái này Tiểu Bàn Ngư còn giành với ta, nàng mỗi lần đều dỗ dành nó, không có chút nào hướng về ta."
Lời này của nàng khiến Tần Mặc Hàm trong lòng bị quấy đến run lên, vừa ngọt ngào vừa đau xót. Tô Tử Ngưng so với ai đều tiêu sái, kiên nghị mà quả cảm, nhưng ở bên nàng, nàng ấy liền đặt trọn tâm tư hướng về nàng. Tựa như lúc này, nàng ấy sầu lo chuyện Ma Tộc xâm lấn, nhưng Tần Mặc Hàm trong lòng hiểu rõ, nếu như không vì mình, Tô Tử Ngưng tuyệt sẽ không lo lắng những này. Đoạn thời gian qua, nàng ấy luôn cùng nàng một chỗ bận rộn tìm xem ai là nội gián Tu Chân giới, cùng nàng đau đầu lên kế hoạch chống lại Ma Tộc, hết thảy đều bởi vì nàng.
Tần Mặc Hàm nhịn không được đem Tô Tử Ngưng ôm vào trong ngực, bị nàng đột nhiên ôm như vậy, Tô Tử Ngưng sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Nàng làm sao như thế dính ta?"
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy có lỗi với nàng, để nàng đi theo ta gánh chịu nhiều thứ như vậy, nàng nhân sinh vốn không cần phải để ý đến những chuyện này."
Tô Tử Ngưng nhíu nhíu mày, ngưỡng đầu nhìn nàng: "Nàng lại nói linh tinh gì đó, ta cũng là người Tu Chân giới, không phải Ma Tộc, ta dù không thích đám tu sĩ ra vẻ đạo mạo kia, nhưng ta cũng có thật nhiều người để tôn kính cùng quan tâm, ngoại trừ nàng, Tần gia gia, bá phụ bá mẫu, Tần Phóng, Tần Hạ, Lạc phong chủ, Nhạc Phồn, Bạch Liễm, ta đều muốn bọn họ hảo hảo, ta làm hết thảy cũng không phải đều bởi vì nàng, là ta cam tâm tình nguyện, cho nên ta không thấy mình phải gánh chịu khổ cực gì. Lại nói ta ở bên nàng thật sự rất vui vẻ, những điều này Tô Tử Ngưng ngày trước sẽ không thể nào có được, hiểu rõ chưa?"
Tần Mặc Hàm bình tĩnh nhìn nàng, nghiêng thân hôn nàng một ngụm, ấm cười nói: "Hiểu rõ." Thê tử ngốc của nàng, trong miệng đều nói kia là những người nàng ấy quan tâm, nhưng ngọn nguồn đều có liên quan đến nàng.
Được Tần Mặc Hàm ôm trong ngực rất thoải mái, lại thấy nàng ngoan ngoãn nhận sai, Tô Tử Ngưng mới hài lòng. Thẳng đến kết giới Bắc Xuyên, Tần Mặc Hàm mới buông Tô Tử Ngưng ra.
Hết thảy Tần gia chờ đợi đã lâu, nhìn thấy đoàn người Tần Mặc Hàm tốt đẹp trở về đều vui vẻ không thôi.
Tần Bách Xuyên trên mặt ý cười tràn đầy: "Mọi người đợi lâu, lần này Tần gia thứ một ngàn tám trăm năm mươi thay mặt đích tôn Mặc Hàm, dẫn dắt hai mươi đệ tử Tần gia nhập Hư Không Huyễn Cảnh, không một người hao tổn!"
Lời này vừa nói ra mấy ngàn đệ tử cùng nhau reo hò, tiếng hoan hô chấn động bốn phía như núi kêu biển gầm. Người thân của những đệ tử nhập cảnh càng là nghẹn ngào, đi Hư Không Huyễn Cảnh chính là cầm tính mạng làm tiền đặt cược, không ai dám cam đoan có thể còn sống trở ra, trước kia vẫn có không ít tộc nhân bởi vì mất đi con cái huynh đệ mà tan nát cõi lòng khóc rống, cho nên hiện tại loại này vui sướng cùng kích động khó mà nói nên lời.
Tần Bách Xuyên tâm tình cũng là kích động, lớn tiếng nói: "Trong đó, phá cảnh mười tám người, các ngươi Tiểu Chủ Tử, đã đi vào Nguyên Anh!"
Vừa dứt lời, nguyên bản tiếng hoan hô chấn thiên quảng trường đột nhiên an tĩnh lại, rất nhiều người sắc mặt ngưng kết, tựa hồ đang hoài nghi lỗ tai mình. Tần Bách Xuyên thấy thế càng thêm hài lòng, kiêu ngạo lại vui mừng, lập lại lần nữa: "Các ngươi Tiểu Chủ Tử, đã tu thành Nguyên Anh!"
"Tiểu Chủ Tử, Tiểu Chủ Tử!" Trong đám người đột nhiên bộc phát ra một tiếng gào thét, sau đó một đám người cuồng nhiệt không thôi, khàn cả giọng gào thét lớn, hàng ngàn đôi mắt sáng rỡ mà nhìn Tần Mặc Hàm. Tu Chân đại lục chính là nơi cường giả vi tôn, đặc biệt là thiếu niên anh tài, nguyên bản những người trong bảng xếp hạng thiên phú Tu Chân đại lục, đều là nơi để một đám người trẻ tuổi hướng về ngưỡng mộ, mà bây giờ Tần Mặc Hàm đã vượt xa những người kia mang cho bọn hắn rung động.
Tô Tử Ngưng nén cười nhìn Tần Mặc Hàm, người yêu của nàng thoạt nhìn một mặt đạm nhạt, nhưng kỳ thực thần sắc đã cứng ngắt. Trong lòng nàng kiêu ngạo không kém gì bất cứ người nào dưới kia.
Đợi đến một loạt đệ tử cảm xúc kích động rời đi, đại quản gia Tần gia lập tức bước nhanh tới, hướng Tần Bách Xuyên cùng Tần Mặc Hàm thi lễ: "Gia chủ, Lão Gia Chủ có lệnh, để Tiểu Chủ Tử cùng Tô cô nương đến hậu sơn Huyền Động, người muốn gặp các nàng một chút."
"Phụ thân xuất quan?" Tần Bách Xuyên sắc mặt kích động, nhưng lập tức nhíu lông mày: "Huyền Động cảnh giới rất cao, sợ là Hàm nhi các nàng chịu không nổi, phụ thân ta vì sao muốn ở nơi đó?"
"Sáng sớm hôm nay Lão Gia Chủ liền dặn dò thuộc hạ, đợi Tiểu Chủ Tử trở về, liền mời nàng đến. Huyền Động dù rét lạnh, nhưng Lão Gia Chủ tất nhiên sẽ không để cho Tiểu Chủ Tử chịu thương tổn, Gia chủ không cần phải lo lắng. "
Tô Tử Ngưng chưa thấy qua Tần Tùng, nhưng hôm đó hắn lưu lại hộ thân phù cứu được Tần Mặc Hàm, nàng lờ mờ cảm giác được Tần Tùng kia tu vi sâu không lường được. Mà năm đó đưa hồn Tần Mặc Hàm đến dị thế, cũng là hắn cùng Chấp Mặc thương lượng, lúc này hắn đột nhiên muốn gặp nàng, để trong lòng nàng ẩn ẩn có chút bất an.
"Cám ơn Vân trưởng lão, ta liền cùng Tử Ngưng đi qua." Tần Mặc Hàm đáp lễ lại, nhìn Tô Tử Ngưng nói thật nhỏ: "Không có chuyện gì, ta và nàng cùng nhau tiến đến."
Hậu sơn Tần gia hết thảy đều là đỉnh núi tuyết phủ quanh năm, khí hậu khắc nghiệt, cực kỳ rét buốt, nhưng là nơi Bắc Xuyên linh mạch tụ lại, linh lực mười phần dồi dào. Trải dài mấy ngàn dặm tuyết lớn không ngừng chồng chất, tạo thành những núi băng khổng lồ đứng sừng sững, hàn khí bức người, trong đó mọc lên vô số động phủ, là nơi các đời đệ tử Tần gia đến bế quan. Mà tọa lạc trên đỉnh núi tuyết cao ngàn thước, chính là Huyền Động, vốn là động phủ năm xưa Tần Chiêu Mặc bế quan.
Động phủ này đã tồn tại hơn vạn năm, trong đó tích luỹ ngàn năm băng tinh, không phải băng tuyết bình thường có thể so sánh, cho nên người đến dù được linh lực bảo hộ, nhưng tu vi không đủ cũng không cách nào chống đỡ nổi.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng từ xa đã phát giác được một luồng rét lạnh xuyên thẳng vào xương cốt, đợi đến hai nàng đến gần, lông mày đều kết một tầng băng sương. Côn Côn núp trong ống tay áo Tần Mặc Hàm, vây cá đều nhanh đông cứng lại.
Tần Mặc Hàm đều cảm thấy có chút chịu không nổi, nghiêng đầu nhìn Tô Tử Ngưng, liền vươn tay đem nàng che thật kĩ, trong tay linh lực từng chút rót vào kinh mạch của nàng, sau đó ngự kiếm bay thẳng về Huyền Động nằm giữa mây trời.
Mới vừa bay lên gần trăm mét, phi kiếm dưới chân đã không nghe nàng sai khiến, Tần Mặc Hàm dứt khoát đem Tô Tử Ngưng ôm vào trong ngực, lăng không đạp gió, mũi chân dọc theo vách đá đạp nhẹ, lượn vòng bay lên, mà càng lên cao hàn ý càng thịnh, Tần Mặc Hàm cúi đầu nhìn ái nhân trong ngực đã cóng đến chết lặng, trong mắt tràn đầy đau lòng.
"Tử Ngưng, nàng thế nào?"
Tô Tử Ngưng thở một hơi, phun ra mấy ngụm khí băng nồng đậm, run rẩy nói: "Thái Gia Gia có phải biết được chuyện gì rồi, liền muốn ra oai phủ đầu đối với ta sao?"
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Không sợ, ta ở đây. " Nhìn phía xa tít trên cao mơ hồ đã thấy bóng dáng cửa động, Tần Mặc Hàm động tác dừng một chút, dùng linh khí che chở Tô Tử Ngưng, trực tiếp rút đi tầng linh lực hộ thể chính mình, tấn mãnh xông về phía trước.
Tô Tử Ngưng biến sắc: "Nàng sẽ bị đông lạnh mất!"
Tần Mặc Hàm không có đáp lời, động tác nhanh như thiểm điện đạp vách băng bay tới, dọc theo đường đi mảnh vụn băng rơi xuống như mưa, nhìn tựa như một đầu bạch long xoay tròn mà lên, chỉ là vừa đến được cửa động, nàng liền không còn khí lực, nơi đây thiên địa tạo tác ngàn năm hàn băng, cho dù là Phân Thần chi cảnh cũng chống đỡ không nổi, hàn băng đã có linh trí, mười phần làm hao mòn linh lực. Miễn cưỡng đem Tô Tử Ngưng đưa đi lên, Tần Mặc Hàm lập tức trực tiếp tuột xuống, Tô Tử Ngưng vội vã xoay người bổ nhào muốn đỡ nàng, liền bị một cỗ linh lực ấm áp bao lấy, mà Tần Mặc Hàm cũng bị lôi kéo thẳng vào động.
Tại căn phòng phía đông Huyền Động, Tần Tùng chính là một mặt kinh hãi, mà lão giả áo bào đen bên cạnh hắn chỉ thấp thấp nở nụ cười: "Thật là một nữ oa nhi bướng bỉnh, hài tử Tần gia các ngươi đều là một tính tình. Bất quá nàng mang theo một người, lại có thể tự mình bay lên tới cửa động, chính là hạt giống tốt, hạt giống tốt. "
Tần Tùng khóe miệng nhịn không được lộ ra mỉm cười, nhưng lại hừ lạnh một tiếng: "Nàng là cố ý, ta chỉ là muốn rèn luyện cô nương kia một chút, nàng vậy mà tức giận, cùng ta phát cáu, bất hiếu tôn!"
Lão nhân thanh âm có chút khàn khàn lắc đầu: "Nếu để tằng tôn nữ ngoan của ngươi nhìn thấy cảnh này, đường đường là thái gia gia nghiêm nghị lại tính tình như lão ngoan đồng, chỉ sợ nàng muốn ngoác mồm kinh ngạc. "
----------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thái Gia Gia biểu thị chua lòm, có nàng dâu quên Thái Gia Gia!
Tác giả quân biểu thị: Phía dưới còn có cha mẹ, Gia Gia, Thái Gia Gia như thế chua cũng không tốt.
Tần thiếu chủ biểu thị: Thái gia gia ăn hiếp thê tử ta, ta liền đông lạnh chính mình cho người xem!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện