[Xuyên Nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Ta, người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa (19)


trước sau

"Bạn học Yến cũng đừng quên, tôi là anh trai của em ấy."

Editor: Nê

————

Gần đây sinh hoạt ở trường học của Tô Đường trải qua vô cùng thoải mái, có giáo bá ở đây nên không ai dám đối nghịch với cô. Cũng bởi vậy, không biết có phải ông trời nhìn cô không vừa mắt hay không, vậy mà lại bất ngờ giáng tai họa xuống.

Hôm đại hội thể thao, cô đang định đi cổ vũ cho Yến Sâm, kết quả trên đường lại bị người ta đẩy một cái ngã xuống cầu thang, vết thương vốn dĩ đã gần khỏi hẳn lại lần nữa nứt ra.

Cảm giác đau biến mất, lần này, cô ngã đến mặt đầy vết xước, ngay cả khi Hứa Hi Chi bế cô lên, cô cũng không ngăn cản.

Chờ đến khi vào phòng y tế, cô mới bất tri bất giác nhớ tới Yến Sâm.

"Bạn học Hứa, tôi không sao, anh đi làm việc của anh đi." Tô Đường vội vàng đem người đuổi đi, sợ quỷ hẹp hòi nào đó lại ghen tuông.

Hứa Hi Chi lại không vội đi, cậu ta đau lòng cô gái nhỏ này, lại bởi vì cách làm của cha Hứa, trong lòng càng hổ thẹn hơn. Cậu ta khinh thường lợi dụng phụ nữ để lấy được địa vị, nhưng bây giờ cậu ta còn nhỏ, rất nhiều chuyện của Hứa gia cũng không tới lượt cậu ta làm chủ.

"Ở Yến gia sống tốt không?"

Tô Đường thấy cậu ta lấy ghế dựa ngồi trước mặt mình, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, ngay cả bác sĩ nói gì cũng không nghe rõ.

Người anh em, anh như vậy làm tôi rất khó xử đó.

Tô Đường vẻ mặt muốn nói lại thôi, ở trong mắt Hứa Hi Chi lại thành một chuyện khác: "Em yên tâm, tôi sẽ thuyết phục cha, sẽ không để một người như em ở lại Yến gia."

Tô Đường: "Không có, tôi sống rất tốt, Yến Sâm cũng rất tốt."

Tô Đường nói chân thành, nhưng Hứa Hi Chi lại cho rằng cô đang miễn cưỡng vui cười. Nhưng dựa vào tình huống bây giờ của Hứa gia, cô có trở về cậu ta cũng không bảo vệ cô được, nói không chừng lần sau lại đem cô đưa cho những người khác.

Sắc mặt của Hứa Hi Chi không tốt chút nào, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy mình thật vô dụng, càng như vậy cậu ta càng muốn bồi thường.

Ở một nơi khác, trên đường băng, giáo bá lần đầu tiên tham gia đại hội thể thao, không ít người đều hưng phấn, đặc biệt hắn là một người dẫn đầu, tiếng hét của các bạn học nữ cổ vũ đều muốn hét khàn cả giọng. Nhưng mà, chờ đến khi hắn lấy được thành tích đứng đầu, từ đầu đến cuối đều không thấy được người hắn muốn thấy.

Trong nháy mắt, sắc mặt liền âm trầm đáng sợ.

Mấy người Hà Giai Kỳ vẫn rất hiểu hắn, lập tức tiến lên: "Sâm ca, chị dâu nhỏ bị thương, đang ở phòng y tế."

Nghe vậy, sắc mặt hắn thay đổi, xoay người liền chạy tới phòng y tế. Hắn chạy nhanh như bay, tư thế khẩn trương kia, thật nhìn không ra bộ dạng mới chạy xong 5000 mét.

Mấy tuyển thủ khác thấy thế, đều bị ngược khóc: "Ngọa tào, giáo bá quả thực không phải người, vậy mà còn có thể chạy tiếp!"

Yến Sâm mặc quần áo vận động , áo ngắn tay và quần đùi màu đen lộ ra cơ bắp mạnh mẽ, hắn vừa mới chạy xong 5000 mét, trên da thịt màu mật thấm ra không ít mồ hôi, lúc này bị ánh mặt trời chiếu xuống lại có chút gợi cảm thuộc về nam tính.

Nhưng chờ đến khi hắn đá văng cửa phòng y tế, nhìn cô gái nhỏ mình nhớ mong lại cùng một nam sinh khác có hành động thân mật, chỉ một thoáng, sắc mặt liền u ám, một đôi con ngươi đen kịt tràn ngập sát ý quay cuồng.

Tô Đường bị nhìn chằm chằm cổ chợt lạnh, theo bản năng liền muốn giải thích cái gì đó, nhưng lời nói đến miệng, lại cảm thấy giải thích cái rắm! Cô đang ngồi rất đoan chính, lại không có làm việc gì khác người!

Sau đó, sau khi trong đầu vang lên nhắc nhở quen thuộc của hệ thống, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức suy sụp, khóc chít chít nhìn về phía Yến Sâm.

"Oa, Yến Sâm, đau quá."

Bác sĩ vừa thấy cô gái nhỏ trước đó còn kiên cường, lúc này nước mắt đầm đìa làm nũng với người khác, lập tức vui vẻ: "Sao lại không đau được, đã gãy xương. Thiết bị của phòng y tế có hạn, em đợi lát nữa đi bệnh viện bó xương đi."

Yến Sâm còn đứng ở cửa, nhóc ngồi cùng bàn nước mắt muốn rớt cũng không xong, ủy khuất ba ba nhìn hắn, trong nháy mắt, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn đem người ôm vào trong ngực đau thay cô.

Yến Sâm nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Cô gái nhỏ thân mình đơn bạc, ôm vào trong ngực cũng không có phân lượng mấy này, nhưng làm lòng người đau hỏng rồi.

"Làm sao lại gãy xương?"

Tô Đường làm nũng đem mặt áp vào lòng hắn, thiếu niên quần áo thanh hương, xen lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhưng thật ra không khó ngửi: "Lúc đi xuống cầu thang, không chú ý nên bị người ta đẩy một cái."

Bởi vì bị thương, trước đó lúc bác sĩ kiểm tra nhịn không được chảy vài giọt nước mắt sinh lý, lúc này nói chuyện đều mang theo chút giọng mũi, mềm mềm mại mại, vô cùng dễ nghe.

Yến Sâm ôm mỹ nhân trong lòng, lại bị cô làm nũng như vậy, hận không thể ngay cả mạng cũng cho cô.

"Tôi sẽ điều tra."

Vừa nghĩ đến có người làm nhóc ngồi cùng bàn bị thương, sắc mặt Yến Sâm liền trở nên lạnh lẽo.

Nhưng việc cấp bách trước mắt là đưa cô đi bệnh viện, sức lực của Yến Sâm rất lớn, cho dù trước đó đã chạy 5000 mét, lúc này bế cô lên vẫn rất nhẹ nhàng. Nhưng nhìn thấy Hứa Hi Chi cũng đi theo, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Bạn học Hứa, không cần tiễn."

Hứa Hi Chi làm sao chịu, cậu ta lại cảm thấy áy náy với người em kế này, bây giờ cô bị thương, làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm.

"Bạn học Yến cũng đừng quên, tôi là anh trai của em ấy."

Nhìn thấy không khí bắt đầu giương cung bạt kiếm, Tô Đường đột nhiên thấy mệt tim, chỉ có thể duỗi tay túm túm giáo bá, ủy khuất ba ba nói: "Yến Sâm, chân tôi đau."

Một câu chân đau, làm cho Yến Sâm cái gì cũng không để ý, lập tức ôm cô ngồi vào trong xe đã chuẩn bị tốt.

Trong bệnh viện, chân Tô Đường đã sưng thành một cục, cô không thể đi được, cho nên trên cả quãng đường đi này đều được Yến Sâm ôm đi.

Cũng may hiệu suất của bệnh viện vô cùng cao, rất nhanh đã xử lý tốt chân cô, chẳng qua sắp tới không thể đi được, chỉ có thể dựa vào xe lăn.

Bó xương rất đau, khi Tô Đường ra khỏi bệnh viện còn nước mắt lưng tròng, đôi mắt cô vốn dĩ đã xinh đẹp, vừa mới khóc, đôi mắt liền giống như bị nước mưa cọ rửa qua, long lanh lộ ra ánh sáng, làm người khác hận không thể hôn lên nó.

Trường học không thể đi được nữa, Yến Sâm liền đưa người trở về nhà.

Yến Sâm không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, Tô Đường nhìn thấy hắn bận lên bận xuống, một lát đưa sữa nóng cho cô, một lát lại tìm đồ ăn vặt, một lát lại sợ cô nhàm chán, còn tìm cái một cái ipad đến.

Tô Đường không muốn hành hạ hắn nữa, liền kéo tay hắn nhẹ nhàng hỏi: "Yến Sâm, không phải tôi đã bỏ lỡ anh thi chạy chứ?"

Yến Sâm đã sớm đem chuyện thi chạy này ném khỏi đầu, nghe cô nói vậy, lúc này mới gật đầu.

Tô Đường hơi có vẻ tiếc nuối, lại hỏi: "Vậy có phải anh đã giành hạng nhất không?"

Yến Sâm sở dĩ báo danh chạy cự ly dài, chính là muốn lấy chút phúc lợi từ chỗ cô, nhưng hôm nay đối mặt với đôi mắt long lanh này, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đang khi dễ cô, thật không phải thứ tốt gì.

Tô Đường thấy hắn không nói, cũng biết làm nam chủ, khẳng định sẽ lấy được hạng nhất, liền nói: "Có phải chúng ta cũng nên cho chút khen thưởng không?"

Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, Yến Sâm nghe được trong mắt đều lộ ra một tia ý cười.

Nhóc ngồi cùng bàn của hắn, thật là đáng yêu đến bùng nổ.

[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm 10%, giá trị hắc hóa hiện tại: 40%.]

Tô Đường vừa nghe thấy nhắc nhở này, nụ cười trên mặt càng xán lạn: "Yến Sâm, anh lại đây một chút đi."

Yến Sâm nhìn cô cười đến quên mất phản kháng, không một chút do dự, lập tức đi qua.

Phòng cho khách còn chưa dọn xong, lúc này Tô Đường vẫn đang nằm trên giường của hắn. Yến Sâm lớn rất cao lớn, cô vốn đang ngồi, cho nên mặc dù người đã đến gần, nhưng vẫn với không tới hắn, liền nói: "Anh cúi người xuống đi."

Yến Sâm theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, yết hầu lên xuống, sau đó ngoan ngoãn khom lưng.

———

Thập Bát Sơn Yêu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện