[Xuyên Nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Người Giám Hộ Hung Thú (21)


trước sau

"Tiểu bạch kiểm thì thế nào, người khác còn tìm không được tiểu kim chủ đáng yêu như vậy đâu!"

Editor: Thập Bát Sơn Yêu

———————

Tô Đường cợt nhả một phen, mặc dù chỉ có một câu nhưng lại có thể vẽ rồng điểm mắt, Tần Kiêu hoàn toàn không nghĩ tới kẻ lừa đảo này đẳng cấp cao như vậy, giá trị hắc hóa một đường giảm xuống 10%, cuối cùng còn ngây ngốc cười với cô.

Tô Đường có chút say, nhưng cũng không tới nỗi bất tỉnh nhân sự, lúc trước cô ở chủ tinh ngả bài, bộ dáng lạnh nhạt kia, đương nhiên có thể cảm giác được Tần Kiêu tức giận. Cũng bởi vậy, cô vẫn luôn nghĩ làm sao để cứu vãn.

Cũng may hai đời đã nói chuyện yêu đương, mặc dù phần lớn đều là nhân sinh như diễn, toàn là dựa vào kỹ thuật diễn, nhưng loại kỹ thuật diễn này, diễn diễn là có thể lấy giả đánh tráo.

Tần Kiêu vô cùng cao hứng hầu hạ người đi ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn là một ngày là tốt đẹp.

Tiểu bạch kiểm thì thế nào, người khác còn tìm không được tiểu kim chủ đáng yêu như vậy đâu!

Tô Đường ngủ cái tự nhiên tỉnh, sau đó lại lần nữa mang theo Tần Kiêu lẫn vào thế giới ngầm. Cô cùng tên đầu trâu mặt ngựa nào đó nói vài câu, điển hình gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, mới mấy ngày đã hiểu thấu thế giới ngầm này.

Miệng cô chạy đến nỗi Tần Kiêu nhìn mà than thở: "Năng lực này của em, từ đâu tới?"

Hắn chỉ là thuận miệng nói một câu, Tô Đường lại nở nụ cười, không chút để ý nói: "Miệng không ngọt là muốn bị đánh, thời gian lâu dài, lúc đổ máu anh cũng có thể cười."

Vô cùng vân đạm phong khinh nói một câu, lại làm tâm Tần Kiêu đều ẩn ẩn đau, hắn thậm chí còn không dám nghĩ đến lúc trước oắt con tuổi nhỏ rốt cuộc gặp phải tình huống gì, lại là ai tạo cho cô bi kịch như vậy.

Cô vốn nên cao cao tại thượng, là tiểu công chúa được chúng tinh phủng nguyệt*.

*Người người vây quanh truy phủng.

"Được." Tô Đường đánh gãy liên tưởng của hắn.

"Hiện tại tôi cảm thấy có mấy người tương đối khả nghi, muốn dành thời gian đi tra một chút. Ví dụ như A Tam đứng gác cửa, mỗi ngày người nào đến hắn đều có thể tiếp xúc, còn có cái người mù kia, luôn cho tôi cảm giác quái quái, còn có......"

Tô Đường nói mấy cái, Tần Kiêu đều nghiêm túc nhớ kỹ. Quả nhiên, cuối cùng đúng là tra ra được vài thứ hữu dụng.

Ví dụ như A Tam đứng gác cửa, mặc dù cũng là người tinh cầu Addis sống sót, nhưng vợ hắn cũng cùng chạy ra. Tinh cầu Tắc la phần lớn đều là kẻ liều mạng, còn lại đều là dân nghèo. Cho nên mặc kệ là chữa bệnh hay là trình độ dạy học đều không được, vì vợ có thể lấy được chứng nhận cư trú của chủ tinh, hắn ta mới bí quá hoá liều. Đến nỗi còn lại mấy cái, càng thuần túy chính là vì đòi tiền.

Ngay từ đầu Tô Đường sợ mình bỏ sót, vì thế còn cố ý ẩn nhẫn một tháng, cho đến khi xác định không có gian tế, lúc này mới cùng thuyền trưởng hải tặc Tinh tế ngả bài.

Đối với việc Tô Đường đã đến, Lâm Cách Nhĩ vô cùng kinh ngạc.

Lâm Cách Nhĩ là người đàn ông ước chừng khoảng 100 tuổi, ông ta giữ lại râu quai nón, thể trạng cường tráng cao lớn, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười sang sảng, hoàn toàn nhìn không ra đây là thủ lĩnh của hải tặc Tinh tế.

"Cậu, là Tô Diệp?!" Lâm Cách Nhĩ cả kinh đến mức thuốc lá trong miệng đều rớt.

Tiểu công chúa chính là tiểu dẫn đường yếu đuối, nhưng tưởng tượng đến một tháng này cô thường xuyên chạy tới thế giới ngầm thi đấu, vài trận đều làm ông ta kinh hãi, tim đập nhanh muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài: "Ngài quả thực hồ nháo!"

Tô Đường dỡ xuống ngụy trang, đĩnh đạc đứng ở trước mặt ông, mỉm cười nói: "Thượng tướng Lâm Cách Nhĩ."

Đúng vậy, Lâm Cách Nhĩ chính là Thượng tướng tinh cầu Addis, ngay cả cái gọi là hải tặc tinh tế luôn đi theo ông, phần lớn đều là binh lính lúc trước của ông ta. Tinh cầu Addis bị một chiêu công kích, Thượng tướng trở thành hải tặc, buồn cười biết bao.

Giống như gặp được cố nhân, cảm xúc dần dần nổi lên trong lòng, đỏ vành mắt, ông hai đầu gối quỳ xuống, làm một cái hành lễ cung kính.

"Lâm Cách Nhĩ cứu giá chậm trễ, xin tiểu công chúa giáng tội."

Tô Đường đem người nâng dậy, thuận tiện giới thiệu Tần Kiêu, sau đó Lâm Cách Nhĩ ánh mắt liền không đúng rồi.

Tiểu công chúa mới mấy tuổi, nam nhân thúi đáng chết này lại mấy tuổi!

Lúc trước ông ta vậy mà lại để cho hai người ngủ chung một phòng, bây giờ hồi tưởng lại liền hận không thể đánh chết mình lúc trước.

"Mặc dù tinh cầu Addis bị huỷ hoại, nhưng công chúa điện hạ của chúng ta cũng không phải là người mà ai cũng có thể đụng chạm."

Ánh mắt ông sắc bén nhìn Tần Kiêu: "Tần nguyên soái có thể trở về."

Tần Kiêu bị người khiêu khích, cong môi, cùng người bốn mắt nhìn nhau: "Thật là xin lỗi, làm không được."

Mắt thấy chiến tranh chạm vào là nổ ngay, Tô Đường đau đầu ngăn ở giữa: "Bây giờ không phải là lúc nói cái này, bây giờ chúng ta còn có chuyện càng quan trọng hơn."

Nói xong, cô đem tư liệu điều tra mấy ngày nay đưa qua: "Ông nhìn mấy phần tư liệu này trước đi."

Lâm Cách Nhĩ cảnh giác nhìn Tần Kiêu, nghĩ nghĩ, lại đem tiểu công chúa kéo đến bên cạnh mình, lúc này mới bắt đầu xem tư liệu.

Này vừa thấy, sắc mặt đại biến: "Vậy mà là bọn họ! Làm sao bọn họ dám!?"

Tô Đường thở dài: "Hiện tại không nên xử trí bọn họ, bọn họ còn có chỗ hữu dụng. Tôi chỉ là muốn hỏi Thượng tướng một chút, Addis huỷ diệt, đến cùng là vì nguyên nhân gì?"

Lâm Cách Nhĩ nhìn cô, thật lâu sau mới thống khổ nhắm mắt nói: "Người mang cự bảo, lại không có sức tự bảo vệ mình. Tiểu công chúa hẳn là biết máu của ngài khác với những người khác. Nghe đồn, cùng con gái Hoàng thất Addis một đêm xuân tiêu, có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật."

Tô Đường hít hà một hơi: "Việc này cũng quá huyền huyễn đi? Thật sự có công năng này?"

Lâm Cách Nhĩ trào phúng cười: "Sao có thể, cái kia chỉ là truyền thuyết, nếu đúng như vậy thì Hoàng thất Addis liền bất lão bất tử. Đáng tiếc, luôn có người thật sự tin."

Tần Kiêu nghe xong đoạn đối thoại, cuối cùng cau mày. Hắn nhớ tới lúc trước Tô Đường muốn đem mấy tên gian tế kia lưu lại, lúc này lập tức bừng tỉnh, cô là muốn lấy bản thân làm mồi nhử! Chỉ có như vậy, mới có thể lôi ra kẻ chân chính phía sau màn!

"Tô Diệp!"

Tô Đường khó hiểu nhìn Tần Kiêu: "Làm sao vậy?"

"Có phải em muốn để bản thân trở thành mồi nhử hay không." Tần Kiêu chắc chắn nói, lạnh lùng trên mặt lại lộ ra bất an.

Hắn đang sợ hãi, sợ chính mình không bảo vệ được cô, càng sợ hãi tương lai mình vắng bóng cô.

Vừa nghĩ tới đó, ngực đau đớn khiến hắn không thể hô hấp.

Nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn không có ngăn cản thành công, bởi vì cô nói một câu.

Tô Đường nói: "Tần Kiêu, tôi tin tưởng anh."

Một câu tin tưởng, vượt qua thiên ngôn vạn ngữ.

Cuối cùng, tin tức vị công chúa Hoàng thất nào đó của tinh cầu Addis còn tồn tại lặng yên để lộ, Lâm Cách Nhĩ vì bảo vệ công chúa an toàn nên lựa chọn rút lui, chỉ là trên đường rút lui gặp phải tập kích, cuối cùng lạc mất công chúa, Lâm Cách Nhĩ thiếu chút nữa bị bắn chết.

Mặt ngoài Lâm Cách Nhĩ bị thương đào tẩu, trong bóng tối lại âm thầm liên lạc với Tô Hoặc, tinh cầu Addis còn một vị công chúa khác. Trời mới biết khi ông ta biết hai vị tiểu công chúa đều còn sống, tâm tình có bao nhiêu kích động.

Tô Hoặc bên kia có Tô Đường cho một phần danh sách, người trên danh sách không phú thì quý, gần như đều nhận được ân huệ của Tô Đường, ví dụ như 40 người lúc trước giải cứu từ Hộ Lý Viện. Có những người này trợ lực, lật đổ một ít âm mưu xảo trá của đảng chấp chính sẽ dễ dàng hơn một chút.

Lại nói Tô Đường, một đường này thật ra cô không có bị ngược đãi, ngược lại còn phá lệ chu đáo.

"Tô tiểu thư, mạo muội mời ngài tới đây, hy vọng ngài tha thứ tôi thất lễ."

Tô Đường nhìn người nho nhã lễ độ trước mặt, rất có vài phần thanh niên quý tộc thân sĩ, cười nhạo một tiếng: "Nếu tôi không tha thứ thì sao?"

——————

Thập Bát Sơn Yêu.

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện