Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Thế giới 4: Mạt Thế (7)


trước sau

Hai ngày trước mạt thế...

Một ngày...

Đến rồi!!

Khi đồng hồ chỉ đúng đến 0:00 giờ sáng, một trận mưa ào ào trút xuống, cơn mưa bị bóng đêm bao trùm, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy, những giọt nước có một màu đỏ như máu

Lãnh Nhược Hy thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, kể từ giờ trở đi, thế giới này sẽ không còn được bình yên nữa, con người sẽ bước vào trận chiến sinh tồn, không chết không ngừng

Trái với cảm xúc ngổn ngang của nữ chủ, Lãnh Tử Nguyệt ở bên này lại hưng phấn cực kì

" Rốt cuộc ngày này cũng đến "

[ Vui như vậy sao? ]

" Ha, ngươi nói xem, thế giới như thế này có thể tùy hứng, thích làm gì thì làm "

[……] Chủ yếu chính là vì cái này...

Lãnh Tử Nguyệt cong môi cười, trong mắt chợt lóe một tia sáng

" Trò chơi sinh tồn không phải rất thú vị sao? Cường giả vi tôn, mạnh thắng yếu thua "

Cơn buồn ngủ ập tới, Lãnh Tử Nguyệt ngáp một cái, rồi lăn lên giường ngủ, một đêm ngủ tới sáng

Nhưng Lãnh Nhược Hy thì không có tốt như vậy, cô thức trắng cả đêm

Nhìn bên ngoài có người không biết ở đó làm gì, sau khi bị dính nước mưa liền ngã xuống mặt đất, nằm bất động

Cây cối bị nước mưa rơi xuống liền trở nên héo rũ, động vật dính phải nhìn thì có vẻ không sao, nhưng Lãnh Nhược Hy biết, chúng chỉ là đang ủ bệnh mà thôi, đợi mấy tháng sau mạt thế, chúng sẽ biến thành tang thi thú, thậm trí còn nguy hiểm hơn cả tang thi bình thường

Mặc dù đã trải qua một kiếp, nhưng một lần nữa nhìn thấy những thứ tốt đẹp trước kia từng chút từng chút một bị hủy, Lãnh Nhược Hy vẫn cảm thấy cả người khó chịu

Đột nhiên cả người bỗng chốc nóng đến kì lạ, từng cơn đau đớn ập tới, Lãnh Nhược Hy cong người ngã khụy xuống đất, cả người cuộn tròn lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh dần dần xuất hiện trên trán

Lãnh Nhược Hy cắn chặt môi, cố hết sức làm cho mình không rên ra tiếng

Mãi đến một tiếng sau, cảm giác đau đớn rút đi, người cũng không còn nóng nữa, Lãnh Nhược Hy cả người mệt mỏi nằm trên nền đất

Nghỉ ngơi thêm ba mươi phút, cô mới từ từ đứng dậy, uống một chút nước trong không gian, cả người liền thoải mái hẳn lên

Lãnh Nhược Hy giơ bàn tay lên, một mũi băng tiễn đột nhiên hiện ra, nằm gọn trong tay cô, khóe môi không tự chủ cong lên

" Rốt cuộc cũng có được chút cảm giác an toàn "

Bình ổn lại cảm xúc, Lãnh Nhược Hy nhìn nhìn quần áo ướt sũng mồ hôi trên người mình, hơi nhíu mày, đi vào trong phòng tắm

Sau khi tắm xong, lúc này mới mở cửa, đi đến phòng Lãnh Tử Nguyệt

***Cốc Cốc***!!

Lãnh Tử Nguyệt mở mắt ra, có chút khó chịu nhíu mày lại

" Chuyện gì? "

" Anh, sảy ra chuyện rồi, mau mở cửa "

Lãnh Tử Nguyệt ngáp ngủ, chậm chạp xuống giường mở cửa

Vừa mở cửa ra, đập vào mắt chính là vẻ mặt hoảng hốt của Lãnh Nhược Hy, nhưng anh nhìn trong đôi mắt đó lại là một mảnh tĩnh lặng

" Sao vậy? "

Lãnh Nhược Hy không nói gì, cô đi qua anh, đến trước cửa sổ rồi mở ra

" Anh xem "

Lãnh Tử Nguyệt nhướng mày đi đến, nhìn ra ngoài, cảnh tượng bên ngoài đúng là thảm không nỡ nhìn, còn có chút...hơi đáng sợ

" Này..." Lãnh Tử Nguyệt ' Kinh ngạc '

" Em cũng không biết, lúc nhìn ra ngoài thì đã thấy vậy rồi "

Lãnh Nhược Hy vừa nói, vừa rối rắm xem có nên gọi Lãnh Hằng cùng Lãnh An Vy hay không thì liền thấy Lãnh Tử Nguyệt chạy ra ngoài

" Để anh gọi ba cùng Tiểu Vy dậy "

Lãnh Nhược Hy mím môi, một lát sau bất đắc dĩ thở dài

Xem như lần này cô đã tận hiếu rồi, từ giờ nếu mà họ còn làm gì quá đáng, thì đừng trách Lãnh Nhược Hy cô vô tình

Lãnh Tử Nguyệt đi đến cửa phòng Lãnh Hằng, hơi dùng sức đập mạnh cửa

" Ba, dậy đi, sảy ra chuyện lớn rồi "

Lãnh Hằng giật mình tỉnh dậy, vội vàng ra mở cửa

" Có chuyện gì? "

" Ba mở cửa sổ ra liền biết "

Bỏ lại một câu, anh liền chạy đi gọi Lãnh An Vy

Lãnh Hằng khó hiểu đi mở cửa sổ, vừa mở ra chính là cả người đều hoảng sợ

Bên ngoài, những người bị dính nước mưa ngã xuống đang từ từ đứng lên, tay chân mặc dù cứng ngắc nhưng vẫn ra sức cắn xé những người chưa có tỉnh dậy

Một màn gió tang mưa máu không chỉ xuất hiện ở một nơi, xa xa thậm trí còn nghe được rất nhiều tiếng hét cùng tiếng kêu cứu

Lãnh Hằng mãi vẫn chưa lấy lại được tinh thần, đến khi Lãnh Tử Nguyệt lần nữa quay lại gọi, ông mới theo anh đi xuống nhà

Dưới nhà, bốn người im lặng nhìn nhau, không nói gì

Đột nhiên có tiếng người đập cửa ở trên tầng, Lãnh An Vy hoảng sợ, chạy đến bên Lãnh Tử Nguyệt, ôm tay anh

Tiếng đập cửa mãi vẫn không dừng, còn càng ngày càng dồn dập, tiếp đến là tiếng mở cửa, rồi tiếng người nói, dường như là người hầu ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng đập cửa, sợ đánh thức nhóm người Lãnh Hằng đành phải dậy nhắc nhở, nhưng không ngờ sau đó lại là tiếng hét chói tai, chưa đến một lát liền im bặt

Lãnh Tử Nguyệt cùng Lãnh Nhược Hy theo bản năng quay sang nhìn nhau, bọn họ thậm trí còn nghe được tiếng nhai nuốt ở tầng trên, khiến người khác không khỏi rùng mình


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện