Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

172: Lời Nói Của Hắn Mang Nghĩa Sâu Xa


trước sau


Mặc Diệp nhìn nàng hỏi: “Rốt cuộc thì ung thư là cái gì?”
Người này cứ thi thoảng lại phun ra mấy chữ mà trước đây hắn chưa từng nghe tới, vừa mới mẻ lại vừa lạ lẫm.

Nhưng mà từ ung thư này, vừa nghe qua đã biết chính là một căn bệnh rất lợi hại.

“Ung thư… Giải thích với ngươi như thế nào đây nhỉ?”
Vân Quán Ninh trầm ngâm: “Đại khái thì ngươi chỉ cần nhớ, ung thư chính là căn bệnh dày vò người khác nhất là được rồi.


Mặc Diệp gật gù đăm chiêu, cũng không biết rốt cuộc là có hiểu hay không.

“Hôm nay ngươi làm Tứ ca ngất xỉu, thật ra là cố ý chứ gì?”
“Làm sao ngươi biết?”
Vân Quán Ninh có chút kinh ngạc.

Nàng không chỉ là cố ý khiến Mặc Vĩ tức đến ngất, mà còn cố ý khiến hắn ta tức đến hộc máu… Bởi nàng muốn kiểm tra tổng quát cho Mặc Vĩ.


Nếu người kia tỉnh, chắc ăn sẽ không chịu phối hợp.

Hơn nữa những thiết bị chữa bệnh kia, không tiện cho hắn ta nhìn thấy.

Ngày sau tới chữa trị cho hắn ta, hoặc là châm cứu khiến hắn ta ngủ thiếp đi, hoặc là… Vẫn nên chọc cho hắn ta tức đến ngất đi thì hơn.

Vân Quán Ninh nghĩ tới đây, thoáng buồn cười.

“Ngươi là người nào chứ, bản vương còn không ngươi nữa sao?”
Mặc Diệp hừ nhẹ một tiếng: “Trong thiên hạ này, có ai mà không bị ngươi chọc tức chết đâu.


Đức Phi, Triệu hoàng hậu đều bị nàng chọc tức đến phát bệnh.

Bây giờ lại có thêm Mặc Vĩ.

Nữ nhân này quả nhiên là chọc tức chết người không cần đền mạng mà.


Vân Quán Ninh bĩu môi: “Không phải ta cũng chưa có chọc ngươi tức chết đó sao? Ngay cả tức đến ngất cũng đều không có, nói tới lại thật nể ngươi, có tiềm năng chịu đựng dày vò lắm đó!”
“Cũng khó trách, từ lúc nhỏ đã bị ức hiếp.


Nàng hơi “xem thường” Mặc Diệp.

Nghĩ tới cảnh ngày bé hắn bị ức hiếp, nàng lại cau mày nói: “Mặc Diệp, không phải ngươi rất lợi hại sao? Trước mặt ta không phải cũng rất ghê gớm sao? Vậy lúc còn bé sao lại không biết chống lại gì cả?”
Nàng cũng không biết mình đang xót cho hắn.

Còn chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đang “xem thường” hắn!
“Chống lại?”
Mặc Diệp nở nụ cười trầm thấp, không bày tỏ cảm xúc vui buồn.

“Vân Quán Ninh, đôi lúc có vài việc chúng ta không thể tự quyết định được.


Lời nói của hắn mang nghĩa sâu xa.

Tuy hắn là hoàng tử có thân phận cao quý được vạn người kính trọng, nhưng ở trong cung từ nhỏ, hắn chính là lớn lên trong từng cơn khiếp sợ, trong kẽ hở của sự tranh quyền đoạt lợi.

Đức Phi không được sủng ái, hắn và Mặc Phi Phi không sống yên ổn được.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện