Vai Hề Cấm Kỵ

Mảnh vỡ ký ức


trước sau

Giang Thành nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phỉ Nhiễm, trên mặt ngoại trừ ngạc nhiên, thì trong lòng đã mọc lên một hạt giống mang tên tức giận.

"Phỉ Nhiễm, con nhớ lại được gì rồi?" Diệp Hồng thừa cơ vội vàng hỏi, đó là những ký ức bị khóa chặt ở nơi sâu nhất trong đầu Phỉ Nhiễm.

Nhưng lúc này đầu Phỉ Nhiễm lại đau đớn dữ dội, chắc chắn là là thằng hề về đã làm gì gì với Phỉ Nhiễm, nếu như Phỉ Nhiễm cưỡng ép nhớ lại chuyện quá khứ, thì nhất định sẽ đau đến không muốn sống.

Ánh mặt trời vừa đẹp, Giang Thành và Diệp Hồng dẫn Phỉ Nhiễm đi dạo trong vườn hoa của bệnh viện tắm nắng thỏa thích.

"Anh cũng đã lâu không được thả lỏng như thế này rồi ha." Diệp Hồng nhìn Giang Thành cả người khoan khoái nhẹ nhàng nói: "Trong khoảng thời gian này anh có thể ở bên cạnh Phỉ Nhiễm nhiều hơn, trong lòng anh chắc chắn là cực kỳ vui vẻ."

"Ừ, cục trưởng Trương cho tôi khoảng thời gian nghỉ phép này, chắc chắn cũng muốn tôi ở bên Phỉ Nhiễm nhiều hơn."

Giang Thành nhớ tới những lời của bác sĩ điều trị chính, lo lắng cho Phỉ Nhiễm sẽ lại trải qua chuyện như lúc trước, trong lòng vô cùng lo lắng.

"Khoảng thời gian này cực khổ cho cô rồi Diệp Hồng." Giang Thành nhẹ nhàng vỗ lên vai Diệp Hồng, trong mắt tỏ rõ sự biết ơn.

Thật ra Giang Thành hiểu rõ tình cảm mà Diệp Hồng dành cho mình nhiều năm nay, thế nhưng trong lúc nhất thời Giang Thành không thể nào buông bỏ được vợ mình.

Huống chi bây giờ con gái chỉ vừa mới khi trở về bên cạnh anh.

"Tôi hiểu mà, anh không cần phải nói nhiều, tôi xem Phỉ Nhiễm như con ruột của mình vậy." Diệp Hồng dịu dàng trả lời.

Những chuyện mà Giang Thành đã từng trải qua trước đây, mọi người đều rõ như ban ngày, đặc biệt là Diệp Hồng, ở bên cạnh Giang Thành bao nhiêu năm nay, nếu như không phải Phỉ Nhiễm trở lại, còn không biết Giang Thành sẽ đau khổ đến khi nào nữa.

Màn đêm buông xuống, nhìn Phỉ Nhiễm đã ngủ say, Giang Thành cũng đi vào cơn mơ.

Trong giấc mơ, Giang Thành và vợ, dẫn theo Phỉ Nhiễm tùy ý cười cười nói nói trong khu vui chơi.

Thế nhưng trong nháy mắt mây đen giăng kín, bên dưới vòng xoay ngựa gỗ mà Phỉ Nhiễm ngồi, xuất hiện một gương mặt vô cùng xấu xí, đang toét miệng cười một cách buồn nôn với Giang Thành.

Giang Thành muốn đi cứu Phỉ Nhiễm, thế nhưng hai chân anh tựa như bị dính chặt trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Còn vợ anh anh thì không biết từ khi nào chào đã ngã vào trong vũng máu: "Giang Thành… Cứu em!"

"Không, không được! Thằng hề tao muốn giết mày!"

"Đội trưởng? Đội trưởng?" Diệp Hồng bị Giang Thành làm cho giật mình tỉnh giấc, vội vàng đánh thức Giang Thành.

"Hít!" Giang Thành thở mạnh ra, cảm thấy tim mình đau đớn như bị bị xé rách.

"Mơ thấy ác mộng à?" Diệp Hồng vỗ nhẹ sau lưng Giang Thành an ủi anh, cẩn thận giúp anh lau đi mồ hôi đầy trên trán."

Giang Thành trong nháy mắt dường như đã có thể bình ổn lại tâm trạng của mình, tuy rằng Trương Minh Sơn cho anh đầy đủ thời gian nghỉ phép để ở bên cạnh Phỉ Nhiễm, nhưng một ngày không bắt được thằng hề, thì anh làm sao mà có thể an lòng?

Nghĩ vậy, Giang Thành đi ra ngoài phòng bệnh, từ trước ngực lấy ra một điếu thuốc.

Giang Thành chứ bao giờ hút thuốc, nhưng lúc này lòng anh tràn đầy nóng lòng, sốt ruột, buộc anh phải phá lệ hút một điếu.

Y tá trực ca đi ngang qua, vẻ mặt không vui trách: "Anh người nhà bệnh nhân gì đó ơi, trong bệnh viện cấm hút thuốc, mời anh đến ban công của khu hút thuốc."

"Thật ngại quá." Giang Thành liên tục xin lỗi, đi về phía ban công.

Diệp Hồng ở trong phòng bệnh thấy hết cảnh này, chỉ đành thở dài một hơi.

Cũng không biết chuyện kia ở trong lòng Giang Thành khi nào mới có thể buông xuống, phải chăng là chờ đến sau khi thằng hề thật sự bị đền tội?

Không khí xung quanh lạnh lẽo hiếm khi làm cho Giang Thành tỉnh táo, hút xong một điếu thuốc, lại châm lửa thêm một điếu.

"Thứ này thật sự có thể giảm bớt sầu lo." Vị cay đắng trong miệng làm Giang Thành cũng không biết làm thế nào.

Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên nhận được một tin nhắn.

"Giang Thành, có chuyện rồi, sáng mai nhìn thấy tin thì trở về gấp!"

Là tin nhắn từ Trương Minh Sơn gửi tới, đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ chuyện của thằng hề lại có vấn đề gì sao?

Nghĩ đến những chuyện có liên quan đến thằng hề, Giang Thành đều không thể ép xuống tâm trạng trong lòng anh, lập tức tạm biệt với Diệp Hồng rồi nhanh chóng lái xe về cục cảnh sát.

Tút tút tút...

"Alô? Dương Lạc, cục cảnh sát xảy ra chuyện gì thế, bây giờ mọi người đang ở đâu?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nổ mấy của xe cảnh sát, còn có tiếng la hét của những người xung quanh.

"Sao cậu biết? Bây giờ toàn bộ tất cả các nhân viên cảnh sát đều đi đến dưới cầu lớn sông Chương trong công viên."

Quả nhiên đúng như những gì Giang Thành suy đoán, Giang Thành gọi cho Dương Lạc cũng là có nguyên nhân.

Dương Lạc là pháp y của đội cảnh sát hình sự, nếu như Dương Lạc cũng đi theo, vậy chắc chắn là đã xảy ra một vụ án lớn kinh hồn, ít nhất sẽ là một vụ án mạng lớn.

"Biết rồi, tôi lập tức tới ngay."

Giang Thành chạy như bay suốt dọc đường, đêm nay thằng hề lại xuất hiện trong giấc mơ, bây giờ lại xảy ra một vụ án lớn, Giang Thành thậm chí cảm thấy mình và thằng hề thật là "tâm ý tương thông".

Chạy đến nơi xảy ra vụ án ở bên dưới cầu lớn sông Chương trong một công viên nhỏ không tên, tuy rằng đêm đã khuya, nhưng xung quanh vẫn tụ tập một đám đông người đang đến hóng chuyện.

"Đội trưởng Giang!" Tiếng của Lục Hạo truyền đến: "Pháp y Dương nói anh muốn đến nên bảo tôi ở đây đợi anh."

Lục Hạo vừa nói vừa dẫn Giang Thành đi tới nới xảy ra vụ án, bỗng nhiên một thi thể xuát hiện trước mặt Giang Thành, Dương Lạc đang khám nghiệm ở đó.

Nhìn sơ qua, người chết là một bé gái, có điều lần này lại là ở trên bờ sông dưới chân cầu lớn sông Chương, cũng không giống với lần chết chìm trước đó.

"Thế nào rồi?" Thấy Dương Lạc đang viết một đống từ chuyên ngành vào sổ tay, Giang Thành mở miệng hỏi.

"Ủa? Cậu đến rồi à?" Dương Lạc tháo găng tay xuống, dẫn Giang Thành đi sang một bên khác.

"Cậu còn nhớ bé gái bị chết chìm lần trước hay không?"

"Đương nhiên còn nhớ." Giang Thành đâu chỉ là còn nhớ, tin rằng đều sẽ khắc sâu ấn tượng trong đầu của mọi người.

"Vụ án lần này và vụ lần trước có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng cũng có điểm khác nhau rất lớn."Ánh mắt Dương Lạc có chút lo lắng.

"Thi thể lần trước là trực tiếp vớt lên từ dưới sông, hơn nữa người bị hại còn bị giết chết ở trong nước, lần này người chết cũng là một bé gái."

Giang Thành vừa nghe vừa gật gật đầu, nếu muốn nói tới điểm giống nhau thì chính là cả hai vụ án trên đều có người bị hại là bé gái tuổi xấp xỉ nhau.

"Thế nhưng ban nãy lúc tôi khám nghiệm thi thể này, phát hiện cô bé không phải là bị chết chìm."

Nghe thấy lời phân tích của Dương Lạc, Giang Thành nhìn xác chết ướt nhẹp nằm trên mặt đất nói: "Lẽ nào lần này người bị hại bị giết trước sau đó mới bị quăng vào trong nước?"

"Không sai, thế nhưng vấn đề mấu chốt là đến bây giờ vẫn chưa thể tìm thấy vết thương trên người thi thể, vấn đề này còn phải chờ đưa về tiến hành kiểm tra thêm một bước nữa."

Sau khi Dương Lạc phân tích xong thì vội vàng đi xử lý thi thể của người bị hại.

Giang Thành đi đến bên cạnh Lục Hạo nói: "Làm sao phát hiện được thi thể này?"

Câu hỏi của Giang Thành cũng là có nguyên nhân, bây giờ là ba giờ sáng vốn là thời gian mọi người nghỉ ngơi.

Thêm nữa nơi đây là cầu lớn sông Chương ở khu vực ngoại ô, vốn là nơi dân cư thưa thớt, ai lại có thể phát hiện thi thể vào khoảng thời gian này đồng thời còn báo cảnh sát chứ?

"Đội trưởng, người phát hiện thi thể và báo cảnh sát tên là Vương Vỹ." Lục Hạo nói rồi chỉ vào Vương Vỹ đang bị lấy lời khai.

"Lúc đó tôi đúng lúc đang đi tản bộ bên bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy bên bờ sông có người nằm, tôi ngay lúc đó đã bị dọa sợ muốn chết luôn rồi, ông trời ạ, đó còn là một người chết!"

Vương Vỹ kể lại sinh động như thật, dùng cả tay và chân diễn tả lại tình cảnh lúc đó.

Điểm này làm cho Giang Thành vô cùng nghi ngờ, cũng đành lắc đầu: "Đưa anh ta về cục cảnh sát, khẩu cung của anh ta có chỗ không đúng."

Chờ sau khi thi thể cùng với vật chứng, nhân chứng liên quan được đưa về toàn bộ, lúc này Giang Thành mới bình tĩnh quan sát khung cảnh xung quanh một lượt.

Cầu lớn sông Chương vốn là khu vực ngoại ô thưa thớt hẻo lánh, huống chi dưới chân cầu là nơi cỏ dại mọc rậm rạp, cũng là nơi mà bình thường sẽ có người đến đây câu cá.

Trực giác của Giang Thành nói cho anh biết, vụ án lần này có liên quan đến thằng hề, nhưng bây giờ lại không có bất kỳ bằng chứng gì cả.

Lúc lái xe trở về cục cảnh sát thi trời đã tờ mờ sáng, chuông điện thoại di động lại vang lên, là Diệp Hồng gọi đến.

"Alô đội trưởng, hôm nay sau khi bác sĩ đến kiểm tra có nói có thể đưa Phỉ Nhiễm ra ngoài đi dạo chơi một lát, bây giờ anh đang ở đâu?"

Giang Thành phút chốc nghẹn lời, không biết nên nói sao với Diệp Hồng và con gái mình rằng bây giờ anh không thể ở bên họ.

Diệp Hồng tựa như phát hiện Giang Thành có chút không thích hợp liền vội an ủi: "Nếu như bên cục cảnh sát có chuyện, vậy anh bận việc trước đi."

Cúp điện thoại, Giang Thành liền chạy đến phòng pháp y, lúc này Dương Lạc đang cúi đầu khám xét thi thể người bị hại.

"Thế nào?"

Nhìn thấy Giang Thành mở cửa bước vào, vẻ mặt của Dương Lạc cũng không có tí thay đổi nào tốt hơn: "Kỳ lạ thật, trên cơ thể của người bị hại sao lại không có vết thương chí mạng?"

Quả thật như thế, trên cơ thể người bị hại sạch sẽ không hề có đến một vết xước chớ nói gì đến vết thương chí mạng.

Nhưng mà người bị hại nếu không phải rơi xuống nước chết chìm, cũng không phải chết do bị thương nặng, vậy thì tại sao con bé lại chết?

"Dương Lạc, kiểm tra thử xem bên trong cơ thể người bị hại có thứ gì hay không." Giang Thành nói một câu nhắc nhở Dương Lạc.

Dương Lạc rút máu bên trong cơ thể người bị hại ra, khoảng chừng nửa tiếng sau có kết quả xét nghiệm, Dương Lạc xem rồi nhíu chặt mày.

"Thế nào, trong cơ thể có chất gây tử vong nào không?"Giang Thành nhìn Dương Lạc không ngừng thay đổi vẻ mặt, trong lòng hết sức hiếu kỳ.

Chỉ thấy Dương Lạc lắc đầu một cái: "Cũng không phải toàn bộ, nhưng cũng có liên quan."

Báo cáo xét nghiệm trong tay Dương Lạc chính là báo cáo xét nghiệm máu của người bị hại, thế nhưng Dương Lạc cũng không thể xem hiểu được hết kết quả xét nghiệm.

"Bây giờ tôi không thể nào cho cậu một câu trả lời chắc chắn, trong này hết sức phức tạp, trong cơ thể người bị hại bị tiêm vào một loại thuốc không biết tên."

"Đủ để lập tức thay đổi thành phần tế bào máu, nhưng lại không dễ bị phát hiện."

Sau khi Dương Lạc giải thích, cầm theo báo cáo xét nghiệm máu và mẫu máu đi ra ngoài.

"Đội trưởng!" Lục Hạo lo lắng đi vào: "Vương Vỹ được đưa về tối hôm qua luôn làm ầm ĩ trong khu tạm giam, chúng ta có cần thẩm vấn anh ta trước hay không?"

"Ừ, đi thôi." Giang Thành gật đầu đi vào phòng thẩm vấn.

"Ông đây có lòng tốt gọi báo cảnh sát, mấy người lại đi bắt tôi!"

"Vừa mới mở cửa ra, liền nghe thấy tiếng gào thét của Vương Vỹ, nói nhiều vô cùng, lời nói tục tĩu không thể tả.

"Vương Vỹ có phải không?" Giang Thành lên tiếng, Vương Vỹ bị khí thế của anh áp bức đến không dám nói thêm lời nào nữa.

"Là ông đây, anh là người chịu trách nhiệm sao? Anh mau ra ngoài nói họ thả tôi ra nhanh một chút!" Vương Vỹ mất kiên nhẫn đá hai chân.

"Anh cho rằng, anh còn có thể đi ra khỏi đây sao?"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện