Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Đánh dấu vĩnh viễn


trước sau

Edit: Lạc Yên

Carl đỡ Lăng Sầm ra xe huyền phù muốn đưa đến bệnh viện kiểm tra.

“Trước kiểm tra thử đi.” Cậu Alpha kia lấy dụng cụ kiểm tra cầm tay đưa cho Carl, rồi đóng kín khoang lái lại, ngăn cách hoàn toàn với khoang sau, đảm bảo Lăng Sầm và hắn không ngửi được tin tức tố của nhau.

“Cố chịu một chút.” Carl ấn ngón tay cái của Lăng Sầm vào máy, kim tiêm bật ra đâm thủng, hút một giọt máu trên ngón tay Lăng Sầm lập tức tiến hành phân tích.

Kết quả phân tích hiện lên màn hình thực tế ảo trên xe, Alpha cẩn thận xem xét:

“Là thuốc điều chỉnh tin tức tố, cái này không sai… Còn có một ít thuốc thúc tình. Không có chất độc hay chất gây nghiện khác.”

Carl nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nói với Alpha:

“Vậy thì tốt rồi, nhanh đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

“Được.” Alpha đồng ý

“Chờ… chút.” Lăng Sầm gian nan nói. “Chúng ta…. trở về… Đế Tinh…”

“Ngài nói cái gì…” Carl nghe không rõ lắm, cũng không biết Lăng Sầm thật sự muốn gì. “Chúng ta cần đến bệnh viện để tiêm thuốc trung hòa…”

“Các cậu… có thể cho tôi một ít thuốc ức chế tạm thời… chắc cũng đủ để cầm cự đến Đế Tinh…” Lăng Sầm thì thầm, cậu muốn về với Lục Kiêu.

“Trong phòng y tế trên phi thuyền có đủ thuốc ức chế tạm thời.” Alpha ở phía trước lập tức đáp, nếu dùng thuốc ức chế, đúng là bọn họ có thể quay về Đế Tinh.

“Cậu im đi!!” Carl nổi giận quát Alpha kia. Thằng ngốc này có biết mình đang nói gì không? Lăng Sầm là một Omega, không phải Alpha như chú mày đâu. Cậu ấy làm sao có thể vừa chịu đựng cả bước nhảy vũ trụ lẫn hành hạ do tác dụng của thuốc, lỡ có biến chứng gì đột xuất khi đang ở trên phi thuyền thì phải giải quyết làm sao. Cậu Alpha bị quát một tiếng cũng nhận ra vấn đề, phát hiện mình lỡ lời nên im bặt.

Lăng Sầm nghe lời Alpha thì mơ màng cảm thấy yên tâm: “Vậy… chúng ta trở về… Đế Tinh.” Thuốc cũng lỡ bị tiêm rồi, hành hạ cũng chịu rồi, cậu không thể để lãng phí…

Carl nghe mà đổ mồ hôi hột, hết mực khuyên can nhưng không một lời nào lọt tai Lăng Sầm, cậu chỉ lặp đi lặp lại việc trở về.

“Cậu đừng nói nữa… cứ đưa tôi trở về đi thôi…” Cậu phải trở về với Lục Kiêu, đây là cơ hội của cậu.

Xe huyền phù đến cảng không gian, Carl đỡ Lăng Sầm vào phòng nghỉ, mới trở ra gọi cậu Alpha kia cùng lên phi thuyền, vào thẳng khoang điều khiển, đóng kín cửa lại, tin tức tố của Lăng Sầm đã phát tán mãnh liệt, chỉ thoáng ngửi thấy chút lưu hương cũng làm cậu Alpha phải cố gồng mình chống chịu. Cậu cũng không muốn đi tù vì xâm phạm Omega đâu, là trọng tội đó, hơn nữa Omega này còn là phu nhân thiếu tướng nữa, cậu sẽ bị giết mất, nghĩ thôi là đã thấy sợ rồi. Carl thấy cậu gồng cứng cả người cũng cảm thông vỗ vỗ vai cậu, bước ra cửa thiết lập thêm một lớp khóa bảo mật.

Carl thiệt không hiểu sao Lăng Sầm phải cố chấp quay trở về mà không chịu đến bệnh viện, chẳng lẽ là minh tinh nên sợ đến bệnh viện? Nếu đây không phải là phi thuyền mới Lục lão phu nhân đưa cho, chắc chắn không đủ an toàn để trở về, thể nào cũng xảy ra chuyện. Carl cảm thấy thật là mệt tâm.

Lăng Sầm vừa vào phòng lập tức tiêm một liều ức chế tạm thời, dược hiệu giảm xuống khiến cậu tỉnh táo hơn một chút.

Ngay lúc vào Carl đã giúp cậu thiết lập khóa mã gen, cậu không mở, không ai có thể vào phòng. Cũng đã truy xuất vào khoang y tế, lấy ra hộp đông lạnh có chứa mười mấy liều thuốc ức chế tạm thời, chắc là đủ để qua một đêm về đến Đế Tinh.

Lăng Sầm nằm trên giường, cố gắng chống chịu dằn vặt của thuốc, cả người như bị thiêu trong lửa nóng bỏng rát, đau đớn, khó chịu, có lúc cậu cảm thấy muốn xé toạc bản thân ra. Cậu kiên trì nghĩ về Lục Kiêu, nghĩ đến anh lại cảm thấy bình ổn hơn một chút, rồi lửa dục lại trào lên, đan xen, dằn vặt không ngừng. Có khi khó chịu đến mức Lăng Sầm mông lung hối hận, sao mình lại ngu như vậy, đến bệnh viện tiêm một mũi thuốc là không phải khó chịu nữa rồi, sao phải liều mạng trở về, vì sao?? Vì Lục Kiêu, vì Lục Kiêu, vì Lục Kiêu, chịu một chút thế này thì có là gì, cố một chút là qua thôi…. Thật muốn có một cái tủ lạnh để chui vào ghê….

Nếu không vì Lục Kiêu, cậu sẽ như con người đời trước vậy, sẽ chịu luồn cúi, sẽ thuận theo, gió chiều nào theo chiều đó, bản thân thoải mái là được rồi, theo Morris cũng được, theo ai cũng được, có gì khác nhau đâu, miễn có lợi ích là được. Đó là bài học cậu học được sau khi mẹ qua đời, chống đối chỉ đổi lấy càng nhiều đau khổ. Nhưng đời trước cậu đã sai rồi, cậu không muốn lại tiếp tục sai nữa.

Lăng Sầm thì thầm gọi tên Lục Kiêu không ngừng để trấn an bản thân, giữ vững lý trí. Cậu chống người muốn ngồi lên nhưng vừa nắm vào cạnh giường đã bật kêu lên một tiếng. Đau đớn bất ngờ làm cậu tỉnh táo hơn một chút, các ngón tay bị Morris dẫm bây giờ đã sưng to chà bá, chỉ dùng chút lực đã đau muốn chết.

‘Không nên để Lục Kiêu nhìn thấy.’ Trong đầu mơ hồ có tiếng nói như vậy, Lăng Sầm lập tức nghe theo, mông lung lấy máy trị liệu, đầu ngón tay không thể dùng sức, cậu loay hoay một hồi mới đưa được tay vào kiểm tra. Cũng may, kết quả hiện lên cho thấy không tổn thương đến xương khớp, chỉ tổn thương phần mềm, cậu chọn chữa trị luôn, các vết rách da bắt đầu liền lại, một phần máu bầm cũng nhạt đi, đôi tay bớt thê thảm hơn rất nhiều.

Chữa trị xong, Lăng Sầm cúi người đặt máy xuống thì cơ thể không thể giữ vững, cũng chúi xuống theo, may mà bên giường vẫn còn một người máy phục vụ, mở sẵn hình thức bảo hộ đỡ được cậu lên giường.

Lăng Sầm cảm thấy thần trí lại như có một tấm màn dần bao trùm, cậu lần tay đến lấy thêm một liếu ức chế tạm thời, không chút do dự đâm vào tuyến thể.

Nước thuốc lạnh lẽo làm cậu tỉnh lại, đồng thời theo đó là một cơn đau đầu buốt nhói, nhưng cậu thần trí cậu lại rõ ràng hơn. Cậu cố nghĩ về Lục Kiêu.

Nhớ đến ảnh chụp ngày trước của anh, cao ráo, anh tuấn, nghiêm nghị.

Nhớ đến đêm tân hôn ở kiếp này, anh ngồi tránh ở một góc trong phòng, âm trầm quái gở, sau lưng lại là một bầu trời đầy sao.

Nhớ đến món quà đầu tiên anh tặng, một cái giường không gian khiến cậu tức đến mức phải trở về tìm anh ngay hôm sau, rồi chính trên cái giường đó, họ đã âu yếm với nhau.

Nhớ đến anh đã lặn lội tìm đến bên cậu, sửa sai mà tặng một đóa hoa trong hộp pha lê tinh xảo, khiến cậu vui đến muốn bay lên.

Nhớ đến anh nói anh yêu cậu, cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc mà cả hai đời cậu mới có được.

Vì anh, vì Lục Kiêu, vì chồng cậu, mọi thứ đều đáng giá….

Lăng Sầm cũng không biết mình đã hồi tưởng về bao nhiêu điều, lặp lại bao nhiêu lần, cũng như bao nhiêu lần đã tiêm thuốc ức chế khi ý thức dần mất đi, có thể rất lâu cũng có thể rất nhanh, có thể rất nhiều lần, cũng có thể chỉ mới một hai liều thuốc, cậu cũng không rõ lắm.

Sáng sớm hôm sau, phi thuyền trực tiếp đáp xuống sân sau ở Lục trạch.

“Có chuyện gì vậy?” Lục lão phu nhân mới rời giường, đến tóc còn chưa chải xong đã nghe tiếng động vội chạy ra hỏi.

“Thưa lão phu nhân, là phu nhân trở về, tôi mới nhận được tin báo từ phi thuyền mấy phút trước.” Lão quản gia vội đáp.

Mỗi lần Lăng Sầm trở về đầu dừng ở cảng không gian, sau đó đi xe huyền phù về, chưa bao giờ phô trương mà yêu cầu phi thuyền đáp tận nhà. Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Lục lão phu nhân cảm thấy lo lắng chạy ra sân.

Cửa phi thuyền vừa mở, Carl đỡ Lăng Sầm bước xuống.

“Lăng Sầm!” Lục lão phu nhân nhìn đến thảm trạng của Lăng Sầm được Carl dìu xuống thì hết hồn, chạy lại muốn đỡ bên còn lại.

“Mẹ, con không sao, con tự đi được…” Lăng Sầm mới tiêm thêm một liều ức chế cách đây không lâu, tạm tỉnh táo, cậu cũng nghĩ tự mình cũng có thể đi nhưng Carl cứ đòi đỡ, cậu không có hơi sức để cãi lại nên thuận theo.

“Ừ, ừ, con đi được..” Miệng nàng thì đồng ý chứ tay thì vẫn đỡ bả vai Lăng Sầm

“Không cần đâu mẹ, con thật không có việc gì…” Lăng Sầm xấu hổ, rối rắm nói, “Lục Kiêu ở trên phòng hả mẹ?”

“Đúng.” Nàng thấy Lăng Sầm cự tuyệt, nhìn sang Carl thì thấy cậu khẽ gật đầu, biết còn có sự tình khác, cũng thật không cần bác sĩ nên không nói nữa.

“Mẹ, con lên với Lục Kiêu.”

“Ừ, đi đi..”

Carl lập tức đỡ Lăng Sầm đến cửa phòng lầu hai. Lăng Sầm bảo Carl rời đi rồi mới dựa vào cửa, khẽ đập đập. Ngay khi Lục Kiêu mở cửa ra thì Lăng Sầm ngã nhào vào lòng anh.

Lục Kiêu hơi hốt hoảng. Đúng là anh có nghe nói sáng hôm nay Lăng Sầm trở về, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ Lăng Sầm lại trở về trong trạng thái thế này.

Lăng Sầm nằm trong lòng anh, vừa cúi nhìn anh đã giật mình thảng thốt:

“Đây là làm sao vậy?”

Bên sườn cổ trắng nõn của Lăng Sầm là mười mấy vết tiêm chồng chéo lên nhau.

“Không… không có sao cả.” Lăng Sầm kéo tay anh xuống, gắng gượng đứng lên, liêu xiêu đi đến bên giường, ngã người xuống giường, nhìn Lục Kiêu, “Anh đến đây với em đi anh.”

Lục Kiêu điều khiển xe lăn tiến về phía Lăng Sầm, càng gần thì tin tức tố càng nồng đậm.

“Thật là anh, đúng không? Lục Kiêu?” Lăng Sầm nỉ non, một tay đưa lên tháo mặt nạ, vứt qua một bên. Cậu dùng cả hai tay ôm lấy hai má Lục Kiêu, cố mở to mắt nhìn anh, hình ảnh chân thật và xúc cảm dưới bàn tay khiến cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, cậu thật sự về được nhà rồi, thật sự gặp được chồng cậu rồi, không còn là ảo tưởng của cậu nữa…

Thần trí buông lỏng, tin tức tố ồ ạt mà tuôn ra, kích khởi tin tức tố của Lục Kiêu đáp lại. Lục Kiêu hoảng hốt hơi lùi lại, anh còn muốn hỏi Lăng Sầm xem đã xảy ra chuyện gì.

Lăng Sầm thấy anh hơi lui ra thì với người theo, cậu nằm sát mép nên lập tức rơi khỏi giường, ngã nhào xuống thảm, đau đớn kêu lên một tiếng.

Lục Kiêu bị dọa sợ hết cả hồn, vội vươn tay đỡ cậu lên. Lăng Sầm nương theo lực của anh, nâng cả người nằm sấp lên đùi anh, rên rỉ:

“Morris tiêm thuốc điều chỉnh vào người em, em khó chịu quá…” Âm thanh nỉ non cầu khẩn, “ Anh giúp em đi….”

“Lục Kiêu, anh giúp em đi…”

Lục Kiêu nghe vậy thì đau lòng vô cùng, ôm cậu vào lòng vuốt ve trấn an: “Anh đưa em đến bệnh viện, em cố chịu một chút, tiêm thuốc điều hòa sẽ không sao nữa rồi, cố chịu một chút nữa thôi..” Nói rồi liền muốn đỡ Lăng Sầm lên giường để anh đi thay quần áo.

Lăng Sầm nghe vậy thì tức giận muốn chết, vội kéo anh lại.

“Khó chịu lắm hả em?” Lục Kiêu tưởng dược hiệu phát tác, Lăng Sầm không chịu nổi nên quay đầu hỏi.

“Tinh đạo số 2 cũng có bệnh viện, anh nghĩ em trở về đây là để làm gì?” Lăng Sầm tức giận gào lên.

Lục Kiêu sửng sốt… Không phải anh không nghĩ tới, chỉ là theo bản năng bác bỏ từ sớm.

“Lại đây đi anh, lại đây giúp em…” Lăng Sầm ngã người lên giường, một lần nữa gọi Lục Kiêu.

Lục Kiêu tiến đến sát bên cậu, trầm giọng hỏi:

“Em thật sự nghĩ kỹ rồi?” Có một số chuyện khi đã xảy ra, dù Lăng Sầm hối hận cũng không thể vãn hồi, anh không muốn Lăng Sầm chịu bất cứ tổn thương nào.

“Em đã nghĩ rất kỹ, rất lâu rồi, anh lên đây đi…” Lăng Sầm lăn người vào trong, nhường chỗ cho Lục Kiêu.

Lục Kiêu thong thả dịch người lên, trong khi đó anh vẫn chăm chú nhìn Lăng Sầm, tin tức tố của hai người đã quấn riết lại, đan xen cùng một chỗ nhưng chỉ cần Lăng Sầm kêu ngừng, anh sẽ lập tức dừng lại, đưa Lăng Sầm đi bệnh viện…

Nhưng đúng là cậu chỉ quỳ một bên, ngoan ngoãn chăm chú nhìn anh, chờ đợi anh, khi anh đã hoàn toàn ngồi lên giường cậu lập tức nhào qua, ôm chầm lấy anh.

“Lục Kiêu, em yêu anh… em yêu anh… yêu anh…” Lăng Sầm khóa ngồi đùi Lục Kiêu, cúi người vừa thủ thỉ vừa hôn tới tấp lên mặt anh.

“Ta cũng yêu em.” Lục Kiêu cũng ôm lấy cậu, dịu dàng đáp lại.

“Nghe được những lời này của anh với em là đủ rồi.” Đủ cho tất cả khổ sở, dằn vặt cậu chịu suốt quãng đường trở về.

Hai người răng môi tương giao, giờ đây giữa hai người sẽ không còn khoảng cách nào nữa.

Sau một nụ hôn dài, hơi thở của Lục Kiêu cũng trở nên dồn dập. Anh nhìn say đắm khuôn mặt của Lăng Sầm, cậu vẫn như đêm trăng đó, thật đẹp, cũng thật dịu dàng mà bày tỏ tình yêu với anh, chỉ khác là lần này sẽ không chỉ dừng lại ở một nụ hôn nữa, họ sã giao lưu sâu hơn, thân mật hơn, sẽ trở thành người thân mật nhất của nhau trong cõi đời này. Quần áo được cởi xuống từng món, da thịt nóng bỏng cọ sát vào nhau.

“Anh nhìn gì vậy?” Lăng Sầm ngượng ngùng trước ánh mắt nóng rực của anh, thì thầm khẽ hỏi bên tai, khuôn xinh đẹp của cậu kề sát bên khuôn mặt đầy sẹo xấu xí của anh, một trắng một đen lại như muốn hòa vào nhau.

“Nhìn em, thật đẹp.” Lục Kiêu bình thản, trong mắt anh là tình yêu nồng nàng, vẫn luôn khóa lấy cậu, không hề dời đi.

Lăng Sầm e lệ cười cười: “Vậy anh cứ nhìn em cả đời như vậy, được không? Em sẽ mãi luôn, mãi luôn ở bên anh…”

Nói rồi cậu ngoan ngoãn cúi đầu, phơi bày cần cổ trắng nõn trước mặt Lục Kiêu. Tin tức tố của hai người đã hoàn toàn giải phóng, hòa quyện vào nhau báo hiệu việc sắp sửa phát sinh.

Giữa ban ngày, căn phòng vẫn tràn đầy ánh sáng, Lăng Sầm không quá thích làm trong ánh sáng rực rỡ thế này, cậu hơi e ngại, nhưng là một Alpha, Lục Kiêu muốn thấy rõ mọi biểu cảm của bạn đời mình sau từng hành động. Cậu tất nhiên là sẽ chiều theo ý anh vì cậu muốn mỗi ngày anh sống bên cậu đều làm được những gì anh muốn, đều là những ngày vui.

Lúc này đây, Lục Kiêu không từ chối nữa, anh nhẹ nhàng khóa cậu vào lòng, cúi đầu, răng anh đâm sâu vào cổ Lăng Sầm, tin tức tố Alpha cường đại điên cuồng lan tràn, thấm vào toàn bộ tuyến thể, kết thành, cậu chính thức là Omega thuộc về mình anh… vĩnh viễn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện