Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

+ 290: Mộng Hồi Đại Đường 03 + 04


trước sau

~ LẦN ĐẦU GẶP LÝ THẾ DÂN ~

Việt Tinh Văn cũng có hiểu biết sơ sơ về lịch sử nhà Đường, biết rất nhiều người nổi danh, như những võ tướng Tần Quỳnh, Lý Tĩnh, Uất Trì Cung dưới trướng Lý Thế Dân, mưu sĩ Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh... Nhưng "tướng quân phủ Tần vương" mà Giang Bình Sách thế vai này cậu thật sự không biết.

Giang Bình Sách chỉ hứng thú với toán học, có lẽ hắn cũng chưa nghe danh tướng quân phủ Tần vương bao giờ. Việt Tinh Văn nghĩ tới đây, bèn hỏi: "Nhân vật của cậu tên là gì?"

Giang Bình Sách nói: "Họ Trương, mọi người đều gọi tôi là Trương tướng quân. Hiện giờ tôi quản lý Vũ Lâm quân, là quân đội thân tín được Lý Thế Dân bí mật bồi dưỡng, chỉ có 800 người, nhưng ai cũng võ nghệ cao cường."

Việt Tinh Văn mỉm cười, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không biết Trương tướng quân nào dưới trướng Lý Thế Dân, có lẽ chỉ có Tần Miểu mới biết người này là ai."

Dù cậu không biết gì về thân phận cụ thể của người này, nhưng hiện giờ cậu có thể chắc chắn rằng, nhất định vị "Trương tướng quân" này có tác dụng vô cùng quan trọng trọng "sự biến Huyền Vũ môn".

Việt Tinh Văn hỏi: "Kỹ năng hệ tọa độ của cậu bị cấm rồi đúng không?"

Giang Bình Sách gật đầu, "Thước ê ke và hệ tọa độ đều không dùng được, dãy số thì có thể. Tôi kiểm kê sĩ số Vũ Lâm quân bằng kỹ năng dãy số mới nhanh chóng tính ra con số 800 người." Hắn dừng một lát, nói tiếp: "Blind box toán học cũng dùng được, có điều, tôi vẫn chưa kịp rút."

Quả nhiên, hệ tọa độ của Giang Bình Sách không thể dùng trong bài thi này, nếu không chắc chắn hắn có thể lén bay khỏi viện tử đến nhà trọ hội họp với mọi người.

Việt Tinh Văn hỏi tiếp: "Cậu đã gặp Lý Thế Dân chưa?"

"Gặp một lần. Khi tôi mở mắt ra đã đang ở phủ Tần vương rồi, thư viện thông báo nhân vật, sau đó tôi gặp Lý Thế Dân, ông ta dặn tôi tranh thủ thời gian điểm số Vũ Lâm quân, đề cao cảnh giác, không để bất kỳ ai khả nghi vào phủ."

"Vậy nên nửa đêm rồi cậu vẫn tự đi tuần tra à?"

"Ừ." Giang Bình Sách dừng một lát, khó hiểu nói: "Có phải gần đây có chuyện gì không, Lý Thế Dân rất cảnh giác, có vẻ vô cùng cẩn thận?"

"Bởi vì Lý Nguyên Cát lấy cớ dẫn binh đánh Đột Quyết, xin Hoàng đế tướng lĩnh, bệ hạ đã chuẩn tấu để những người Tần Thúc Bảo, Uất Trì Cung vốn đi theo Lý Thế Dân xuất chinh cùng Lý Nguyên Cát. Chắc chắn Lý Thế Dân đã nhận ra Lý Nguyên Cát muốn mượn cơ hội này triệt hạ bớt thế lực của mình, nói không chừng hắn ta sẽ làm gì đó nên mới đề phòng." Việt Tinh Văn nhỏ giọng nói: "Cậu nghĩ cách đưa tôi đến gặp ông ấy được không?"

"Đêm nay ông ấy ở thư phòng, trước khi vào phòng có nói với tôi không cho phép bất cứ ai lại gần. Có điều thân phận của tôi là thân tín của ông ấy, hẳn là vào được." Giang Bình Sách thấp giọng nói.

Trác Phong đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện như chốn không người, vẻ mặt hoang mang "tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi nên làm gì".

Cuối cùng Việt Tinh Văn cũng chú ý đến Trác Phong, cậu khẽ ho một tiếng, nói: "Đàn anh, hay là anh về trước đi. Mặc dù anh là hộ vệ trong phủ, nhưng đi cùng bọn em cũng không giải thích được."

Trác Phong lập tức vỗ vai Việt Tinh Văn, nói: "Được, dù sao anh cũng không giúp được gì. Hai đứa cẩn thận, chú ý an toàn."

Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn nói chuyện khiến anh không tài nào xen vào được. Hai người có sự ăn ý đến thần giao cách cảm, khi nói chuyện chỉ nhìn đối phương khiến Trác Phong cảm thấy mình rất thừa thãi. Nếu Bình Sách đã có thể đưa Tinh Văn đến gặp Lý Thế Dân, anh cũng không đi theo gây phiền nữa.

Trác Phong đẩy cửa ra ngoài, rảo bước về chỗ ở của mình.

Trong phòng chỉ còn lại Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách.

Sau một hồi yên lặng, Giang Bình Sách mới vươn tay, nhẹ nhàng lau tro bụi trên mặt Việt Tinh Văn, thấp giọng nói: "Biết trước tôi là tướng quân phủ Tần vương, cậu cũng không cần tự biến mình thành thế này.

Việt Tinh Văn cười nói: "Tôi còn tưởng cậu không ở thời không này."

Giang Bình Sách ngạc nhiên nhướn mày, "Chẳng lẽ có người không ở đây?"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Kha Thiếu Bân, Tân Ngôn, đàn anh Hứa, đàn anh Lưu, Chương Tiểu Niên và đàn chị Lam đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Tần Miểu nghi rằng họ đang ở thời không khác, cần thúc đẩy sự phát triển của một sự kiện lịch sử khác. Chương trình học 'Mộng hồi Đại Đường' lần này có thể còn có mấy nhiệm vụ nhỏ nữa."

Giang Bình Sách đã hiểu, "Nếu như vậy thì nhân vật của chúng ta đều trợ giúp Lý Thế Dân?"

Việt Tinh Văn nói: "Đúng vậy. Chúng ta buộc phải phát động sự biến Huyền Vũ môn vào đúng mùng bốn tháng sáu năm Vũ Đức thứ chín, hôm nay đã là mùng một tháng sáu rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian."

Giang Bình Sách quyết đoán nói: "Được, tôi dẫn cậu đến gặp ông ấy."

Hai người nhìn nhau, để diễn cho tròn vai, Giang Bình Sách bắt chéo tay Việt Tinh Văn sau lưng theo cách áp giải tội phạm, trói chặt bằng dây thừng, sau đó mới đưa Tinh Văn đến cửa thư phòng.

Bên trong tối đen như mực, không có tiếng động gì, Lý Thế Dân đã ngủ.

Tình hình cấp bách, Giang Bình Sách không có thời gian nghĩ nhiều, dứt khoát bước lên gõ cửa, thấp giọng nói: "Tần vương điện hạ, thuộc hạ có việc quan trọng muốn bẩm báo."

Nến trong phòng sáng lên, một lát sau, tiếng nói vọng ra từ trong phòng: "Vào đi."

Giang Bình Sách áp giải Việt Tinh Văn vào phòng, trước mắt họ, một chàng trai chỉ hơn hai mươi tuổi đang choàng áo ngồi cạnh bàn, vẻ mặt anh ta không có chút mệt mỏi nào, trái lại vô cùng tỉnh táo. Xem ra gần đây Lý Thế Dân vô cùng sốt ruột, mất ngủ cả đêm, gần ba giờ sáng rồi vẫn chưa ngủ.

Lý Thế Dân bưng cốc trà trên bàn, bình tĩnh hỏi: "Muộn vậy rồi, Trương tướng quân có việc gì quan trọng?"

Giang Bình Sách nói: "Khi thuộc hạ đang tuần tra quanh phủ, phát hiện người này thập thò lén lút ngoài cửa, bèn giải đi thẩm vấn. Hắn ta nói là người quen cũ của điện hạ, có việc rất quan trọng muốn bẩm báo, thần không biết thật giả nên mới giải đến cho điện hạ xác nhận. Nếu hắn ta nói dối, thuộc hạ sẽ lập tức lôi đi xử tử."

Dù Việt Tinh Văn bị trói hai tay, nhưng động tác áp giải của Giang Bình Sách rất nhẹ nhàng, cậu không thấy đau chút nào. Tất cả chỉ để diễn cho Lý Thế Dân xem, tránh ông ta nghi ngờ hai người quen nhau.

Màn diễn của Bình Sách đương nhiên cũng do Việt Tinh Văn lén lút "chỉ đạo". Giang Bình Sách giả vờ áp giải kẻ khả nghi đến cho điện hạ xác nhận, Việt Tinh Văn cố ý giả vờ vùng vẫy, hai người phối hợp ăn ý, Lý Thế Dân cũng không nhìn ra họ có quan hệ nào khác.

"Ngẩng đầu lên." Lý Thế Dân trầm giọng nói.

"Điện hạ, là, là ta, Vương Chất." Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn đối phương.

Được chạm trán vị hoàng đế nổi danh lịch sử này, Việt Tinh Văn không khỏi kích động... Ông giống hệt như lịch sử miêu tả, trẻ tuổi nhưng khí thế phi phàm.

Lý Thế Dân chưa tới ba mươi đã dẫn đội quân giáp đen ngựa sắt chinh chiến sa trường, từng thắng vô số chiến dịch, danh tiếng trong quân đội vượt xa thái tử Lý Kiến Thành. Mặc dù biểu cảm hòa nhã, nhưng khí chất uy phong vốn có của ông vẫn khiến Việt Tinh Văn không dám làm bừa.

Không biết trước đây Vương Chất và Lý Thế Dân trao đổi với nhau thế nào, Việt Tinh Văn chỉ có thể ra vẻ cung kính, cúi đầu không nói gì.

Lý Thế Dân đặt cốc trà xuống, nói: "Trương tướng quân, ngươi lui trước đi."

Giang Bình Sách giả vờ khó hiểu nhìn Việt Tinh Văn, lặng lẽ lui ra.

Lúc này Lý Thế Dân mới đứng dậy, vòng ra phía sau tự cởi trói giúp "Vương Chất", dịu giọng nói: "Sao ngươi lại bị trói đến chỗ ta chật vật thế này? Người liên lạc bí mật đã hẹn sẵn đâu?"

Việt Tinh Văn tỏ ra căng thẳng nói: "Tần vương điện hạ, thật sự có việc rất gấp, thuộc hạ không yên tâm nói chuyện này cho người thứ ba nào khác nên mới lén lút ra khỏi Đông Cung, đến đây bẩm báo trực tiếp!"

Lý Thế Dân nhướn mày, "Có chuyện gì?"

Việt Tinh Văn hắng giọng, nói nhỏ: "Hôm nay thái tử và Tề vương bí mật thảo luận tại Đông Cung, hai người quyết định phái người ám sát điện hạ trong buổi tiệc tiễn Tề vương ở hồ Côn Minh mấy ngày nữa, sau đó bẩm lên điện hạ qua đời vì bệnh. Họ còn muốn ra tay với Úc Trì tướng quân, Tần tướng quân... lên kế hoạch diệt trừ thân tín của ngài trên đường ra trận..."

Lý Thế Dân nghe tới đây, khuôn mặt vẫn luôn hòa nhã bỗng bùng lửa giận, gân xanh nổi lên mu bàn tay, siết vỡ cốc trà trên bàn!

Nghe tiếng cốc sứ vỡ tan vang lên bên tai, Việt Tinh Văn lập tức cúi đầu, không nói gì thêm.

Cậu biết, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành rồi.

Hiển nhiên Lý Thế Dân đã tin lời cậu. Tranh đấu giữa bè phái của thái tử và thế lực của Tần vương đã đến giai đoạn quyết liệt từ lâu, hai bên đều đang đợi thời cơ. Lý Thế Dân không muốn vung đao trước, gϊếŧ chết huynh đệ ruột thịt, nhưng nếu đối phương lên kế hoạch ra tay với ông trước, ông cũng không ngồi yên chờ chết.

Đây là thời cơ tốt nhất.

Hồi lâu sau, Lý Thế Dân mới hít sâu, "Ta biết rồi, công lao của ngươi hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, lui trước đi." Dứt lời, ông hô về phía cửa, "Trương tướng quân, đưa hắn xuống thu xếp ổn thỏa."

Giang Bình Sách mở cửa đưa Việt Tinh Văn ra ngoài. Ngay sau đó, hắn lại nghe Lý Thế Dân nói với mình: "Phái người gọi Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Cung lập tức đến Tần vương phủ, có việc gấp cần bàn."

Giang Bình Sách đưa Việt Tinh Văn về chỗ ở của mình, sau đó quay lại thư phòng của Lý Thế Dân.

Hắn đã gặp rất nhiều người, bao gồm Trưởng Tôn Vô Kỵ được Lý Thế Dân tin tưởng nhất.

Mọi người thảo luận suốt đêm, các thuộc hạ của Lý Thế Dân đều giận tái mặt khi nghe Lý Thế Dân thuật lại tin tức "Thái tử và Tề vương định ám sát mình ở hồ Côn Minh", mọi người đồng loạt khuyên ông khởi binh.

Không ai biết Lý Thế Dân suy nghĩ thế nào, nhưng ngoài mặt, ông vẫn từ chối: "Cốt nhục tương tàn là tội lớn từ xưa đến nay, ta không muốn trở thành tội nhân thiên cổ như vậy."

Các thuộc hạ lại lấy hết lý do như "Điện hạ phải đặt giang sơn xã tắc lên đầu", "Tề vương và thái tử đều không phải người tài trong quản lý thiên hạ"..., dốc hết sức mình khuyên bảo. Cuối cùng, sau khi mọi người đồng tâm hiệp lực khuyên nhủ, thậm chí lấy cái chết ra ép buộc, Lý Thế Dân mới đồng ý ra tay trước.

Giang Bình Sách đứng bên cạnh nghe họ bàn chuyện, càng nghe càng nhức đầu.

Từ trước đến nay, luôn có những mưu sĩ khuyên bảo đứng sau mỗi khi hoàng đế khởi binh. Những mưu sĩ này có tài ăn nói tuyệt đỉnh, tinh thông đủ điều, nói có sách mách có chứng, khiến người nghe tâm phục khẩu phục.

Nghe họ phân tích xong, đến Giang Bình Sách cũng cảm thấy nếu Lý Thế Dân không gϊếŧ Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát là ông có lỗi với muôn dân, có lỗi với Đại Đường.

Sau khi quyết định khởi binh, Lý Thế Dân lập tức quyết đoán hơn.

Ông chậm rãi nhìn mọi người xung quanh, bình tĩnh nói: "Ngày mai ta sẽ vào cung gặp phụ hoàng, bẩm báo với phụ hoàng thái tử và Tề vương cấu kết với phi tần hậu cung, chắc chắn phụ hoàng sẽ rất tức giận, triệu họ vào cung hỏi chuyện. Trương tướng quân dẫn tám trăm Vũ Lâm quân mai phục tại Huyền Vũ môn, trước khi họ vào cung..."

Ông vươn tay, dứt khoát làm động tác cắt cổ.

Ánh mắt của Lý Thế Dân lúc này bình tĩnh mà sắc bén, trận chiến này không thành công thì họ đều phải chết, với phe cánh của Tần vương, đây là một trận liều mạng.

Giang Bình Sách cũng không ngờ thư viện lại giao cho mình thân phận quan trọng như vậy?

Hắn lập tức đứng nghiêm, dõng dạc đáp: "Rõ, điện hạ!"

Mùng bốn tháng sáu, Vũ Lâm quân do hắn dẫn dắt nhất định không được gặp bất trắc gì.

~ SỰ BIẾN HUYỀN VŨ MÔN ~

Việt Tinh Văn ở lại chỗ Giang Bình Sách, sợ bị phát hiện, cậu vẫn không dám đốt nến. Cậu lo lắng chờ đợi trong bóng tối.

Cũng không biết bao lâu sau, cuối cùng tiếng bước chân quen thuộc cũng vang lên bên ngoài, Việt Tinh Văn lập tức dứng dậy ra cửa. Ngay sau đó, Giang Bình Sách mở cửa vào phòng, trong bóng tối, hai người suýt nữa đâm vào nhau.

Giang Bình Sách vội vàng vươn tay ôm eo Việt Tinh Văn, "Cẩn thận."

Việt Tinh Văn không có tâm trạng lo chuyện khác, cậu lo lắng hỏi: "Kết quả bàn bạc cả đêm của mọi người sao rồi?"

Giang Bình Sách kéo cậu ngồi xuống ghế, rồi mới nói: "Lý Thế Dân quyết định ngày mai sẽ vào cung gặp hoàng thượng, tố cáo với bệ hạ Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát cấu kết với phi tần hậu cung. Đợi bệ hạ triệu kiến họ, chúng tôi sẽ mai phục sẵn ngoài cung, khi Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát vào cung, đi qua Huyền Vũ môn thì bắn chết họ."

Việt Tinh Văn thở phào, "Giống như diễn biến trong lịch sử."

Giang Bình Sách nhẹ nhàng nắm tay cậu, nói: "Thông tin của cậu đến rất đúng lúc, hội Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Cung vô cùng tức giận, lấy cả cái chết ép Lý Thế Dân ra tay tiêu diệt bè phái thái tử trước. Tôi thấy Lý Thế Dân cũng có suy nghĩ này đã lâu, nên thuận nước đẩy thuyền luôn."

Việt Tinh Văn cười nói: "Chuyện này cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Nếu Lý Thế Dân không ra tay, ông ấy và thuộc hạ của mình sẽ bị Lý Kiến Thành gϊếŧ không chừa một ai." Cậu dừng một lát, nói tiếp: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, sắp tới tôi có thể vào Vũ Lâm quân, đến Huyền Vũ môn cùng cậu hôm mùng bốn tháng sáu được không?"

Giang Bình Sách gật đầu, "Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi cảm giác chuyện này sẽ không quá thuận lợi, có cậu ở đó cũng dễ tùy cơ ứng biến."

Việt Tinh Văn nói: "Ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội đến quán trọ Phúc Lai gặp mọi người, trao đổi kế hoạch tiếp theo, Tần Miểu và Tần Lộ được xếp vào Đông Cung, có lẽ cũng có nhiệm vụ."

Giang Bình Sách thức trắng đêm, bởi vì sáng sớm hôm sau, Lý Thế Dân vào cung, hắn phải âm thầm hộ tống Tần vương. Việt Tinh Văn trà trộn vào đội ngũ Vũ Lâm quân, ra khỏi phủ Tần vương cùng Giang Bình Sách, sau đó dùng kỹ năng "Nhanh như chớp điện" nhanh chóng chạy khỏi đội khi đến ngã rẽ.

Phòng thượng hạng trong quán trọ Phúc Lai, Trác Phong và Lâm Mạn La đã đợi ở đây từ sớm, Tần Miểu và Tần Lộ cũng đã tới. Việt Tinh Văn thuật lại cho mọi người tình hình hiện tại, Lý Thế Dân đã vào cung gặp hoàng thượng.

Tần Miểu chau mày nói: "Có phải đang thuận lợi quá không?"

Việt Tinh Văn nói: "Tôi và Bình Sách đều lo ngày sự biến Huyền Vũ môn xảy ra sẽ có biến cố, Tần Miểu, cậu cẩn thận nghĩ lại tình tiết lịch sử vào thời gian này xem, có những điểm gì cần chú ý?"

Tần Miểu cúi đầu suy nghĩ, đoạn nói: "Đầu tiên là vào ngày xảy ra sự biến Huyền Vũ môn, khi đến điện Lâm Hồ, Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát và nhận ra chuyện khác thường bèn quay người bỏ chạy, bị Lý Thế Dân cản lại, hai bên giao đấu một lát, chúng ta phải bảo vệ Lý Thế Dân an toàn."

Việt Tinh Văn gật đầu, "Đương nhiên, Lý Thế Dân không thể gặp chuyện gì được, một khi ông ấy bỏ mình, lịch sử thời Đường sẽ phải viết lại, đến khi đó tôi và Bình Sách sẽ bảo vệ ông ấy."

Tần Miểu nói: "Ngoài ra, Lý Thế Dân lo rằng thế lực của thái tử sẽ tro tàn cháy lại, dứt khoát gϊếŧ chết con trai của Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát để diệt trừ hậu họa. Nhưng ông ấy không gϊếŧ phụ nữ, vậy nên chúng ta cũng phải bảo vệ mạng sống của nữ quyến trong Đông Cung và phủ Tề vương."

Tần Lộ gãi đầu, nói: "Nói không chừng hai chúng ta được đưa vào Đông Cung là để bảo vệ thái tử phi và năm người con gái không bị sự kiện này ảnh hưởng?"

Tần Miểu nói: "Có thể, đến lúc đó chúng ta ở lại Đông Cung."

Lâm Mạn La nói: "Vậy có phải chị với Trác Phong nên ở lại phủ Tần vương bảo vệ Tần vương phi không? Sau này cô ấy là Trưởng Tôn hoàng hậu, cũng không thể bỏ mạng."

Việt Tinh Văn xem lại thân phận của sáu người, quyết đoán nói: "Thế này đi, tôi và Bình Sách sẽ đến Huyền Vũ môn, bốn người ở lại Đông Cung và phủ Tần vương tùy cơ ứng biến, bảo vệ những nhân vật quan trọng không được gặp chuyện trong trận loạn lạc này."

Đưa lịch sử diễn biến theo đứng quỹ đạo đã định, trong đó không chỉ riêng Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát phải chết, mà bao gồm cả tính mạng của vợ con họ. Việt Tinh Văn đoán những nhân vật này đều có ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng.

Chiều hôm đó, sau khi về phủ Tần vương, Giang Bình Sách khẩn cấp điều động Vũ Lâm quân theo kế hoạch. Việt Tinh Văn cũng mặc áo giáo đen đứng giữa hàng ngũ Vũ Lâm quân, hai người nhìn nhau từ xa, thầm hiểu ý nhau.

Mùng ba tháng sáu năm Vũ Đức thứ chín, đêm khuya.

Trăng lạnh như nước, tám trăm Vũ Lâm quân lao nhanh trên đường, dàn trận mai phục sẵn gần Huyền Vũ môn. Quân cấm vệ trong cung đã bị người của Lý Thế Dân mua chuộc, coi như không nhìn thấy Vũ Lâm quân vào cung.

Rạng sáng, mặt trời nhô lên cuối chân trời, đã đến giờ lên triều.

Nhân lúc trời chưa sáng, Lý Thế Dân dẫn những thân tín Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Cung... vào triều. Không lâu sau, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát cũng vào Huyền Vũ môn.

Lý Nguyên Cát ngẩng đầu nhìn tường thành xung quanh, khắp chốn yên tĩnh, cấm vệ quân ai nấy tay sẵn cây cung. Ông ta nhận ra tình hình không bình thường, lập tức hô với Lý Kiến Thành: "Hoàng huynh, mau rút lui!"

Lý Kiến Thành vội vàng quay ngựa, chuẩn bị quay về Đông Cung.

Đúng lúc này, Lý Thế Dân bỗng xuất hiện, hô lớn: "Hoàng huynh, Nguyên Cát."

Lý Nguyên Cát lập tức chột dạ, vừa chạy vừa quay người kéo cung...

Mũi tên sắc nhọn xé không khí vút đi, bay thẳng về phía Lý Thế Dân!

Giang Bình Sách là Trương tướng quân, thủ lĩnh Vũ Lâm quân, hắn vẫn luôn đi cạnh Lý Thế Dân. Thấy cảnh này, hắn lập tức lao lên, mạnh mẽ vung trường kiếm trong tay, quét mũi tên rơi xuống đất.

Thấy vậy, Việt Tinh Văn kinh hồn bạt vía, nếu không phải họ đã đề phòng trước, Lý Thế Dân bị bắn chết thì toi đời. Mũi tên vừa rồi vô cùng chính xác, chắc chắn là chiêu trò của thư viện.

Giang Bình Sách vừa cản được mũi tên đầu tiên, còn chưa kịp hoàn hồn, Lý Nguyên Cát lại bắn thêm một mũi tên nữa! Giang Bình Sách lập tức quay lại cản, tiếc là hiện giờ hắn không thể cùng kỹ năng, chỉ dựa vào mắt thường khó mà cản được chính xác.

Lý Thế Dân không chủ động trốn tránh. Khi mũi tên sắc nhọn chỉ còn cách mình không đến nửa li, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Việt Tinh Văn bỗng giơ tay phải, vung cuốn từ điển qua...

Lý Thế Dân chỉ thấy một "viên gạch" lướt qua trước mắt đập bay mũi tên, cuối cùng ông cũng hoàn hồn, giận dữ nói: "Lý Nguyên Cát, đệ dám bắn tên về phía ta!"

Sau đó, ông quyết đoán kéo cung, chuyển hướng bắn thẳng về phía thái tử Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành: "???"

Thái tử vẫn chưa kịp phản ứng đã bị Lý Thế Dân đứng trên cao bắn một phát trí mạng!

Hiển nhiên Lý Thế Dân đã có chuẩn bị trước, gϊếŧ thái tử trước mới là quan trọng nhất.

Lý Nguyên Cát nhìn thái tử gục trên vũng máu, vô cùng hoảng sợ, hốt hoảng chạy trốn. Lý Thế Dân ra hiệu cho Uất Trì Cung bên cạnh, Uất Trì Cung lập tức dẫn binh đuổi theo.

Xung quanh hỗn loạn, người Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát đưa tới đã bị Vũ Lâm quân mai phục gần đây bắn chết tại chỗ. Lý Nguyên Cát vội vàng tháo chạy đến Vũ Đức điện nơi hoàng đế đang ở. Mọi người đuổi theo, Việt Tinh Văn lén dùng kỹ năng "Nhanh như chớp điện" tăng tốc cho Giang Bình Sách, thoáng chốc Giang Bình Sách đã đuổi kịp Lý Nguyên Cát, bắn chết đối phương trước kia ông ta kịp bỏ chạy.

Máu tươi chảy ròng trên đất, Giang Bình Sách cất cung, quay lại nhìn Việt Tinh Văn.

Hai người nhìn nhau qua biển người, tâm trạng rối ren.

Lý Nguyên Cát và Lý Kiến Thành bị bắn chết, sự biến Huyền Vũ môn kết thúc với chiến thắng thuộc về Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân quay lại gặp hoàng đế, ông đã nghĩ sẵn lời giải thích. Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát dẫn binh tạo phản, ông vô tình bắn chết huynh đệ trong khi dẹp loạn phản quân.

Thế cục đã rồi, hoàng đế cũng không thể trị tội đứa con trai duy nhất này nữa.

Giang Bình Sách ở lại dọn dẹp hiện trường, Huyền Vũ môn như được máu tươi gột rửa, Lý Kiến Thành nằm giữa vũng máu, chết không nhắm mắt, Lý Nguyên Cát máu che mờ mặt, chết vô cùng thê thảm...

Bi kịch lịch sử huynh đệ tương tàn này, không ngờ họ lại được chứng kiến tận mắt, thậm chí là tự mình thúc đẩy.

Đêm hôm đó, Lý Thế Dân dẫn binh tiếp tục diệt trừ dư nghiệt, năm người con trai của Lý Kiến Thành đều bị gϊếŧ sạch, con trai Lý Nguyên Cát cũng không còn một ai, thậm chí ông còn xóa tên những người này khỏi gia phả tông thất Lý gia.

Về nữ quyến, Lý Thế Dân không kiêng dè họ, bởi vậy vẫn tha cho họ đường sống. Tần Miểu, Tần Lộ luôn bảo vệ bên cạnh, cuối cùng, thái tử phi Trịnh Quan Âm của Lý Kiến Thành và mấy người con gái được bí mật đưa đi, thoát chết.

Ba ngày sau, hoàng đế chính thức lập Lý Thế Dân làm thái tử, giao toàn bộ việc nước cho Lý Thế Dân xử lý. Mọi người đều biết chẳng bao lâu nữa, Lý Uyên sẽ thoái vị. Sau khi Lý Thế Dân chính thức đăng cơ, sửa niên hiệu thành "Trinh Quán", cũng khởi động triều đại "Trinh Quán chi trị" nổi danh lịch sử.

Hành trình Mộng hồi Đại Đường của họ cũng kết thúc khi Lý Thế Dân trở thành thái tử.

Vài dòng thông báo liên tục xuất hiện trong khung nổi...

[Mộng hồi Đại Đường – Sự biến Huyền Vũ môn hoàn thành thuận lợi]

[Đang tính điểm]

[Lý Thế Dân sống sót, đồng thời được lập làm thái tử + 50 điểm; Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát bị bắn chết tại Huyền Vũ môn +10 điểm; không có người vô tội thương vong +30 điểm]

[Điểm nhiệm vụ lần này: 90 điểm]

[Đã khởi động phần tiếp theo, vui lòng đợi đồng đội còn lại]

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách cùng đứng trên Huyền Vũ môn, nhìn hoàng cung hoa lệ trước mắt, họ bỗng không biết nên nói gì.

Khi đọc những sự kiện này trong sách sử, họ không có cảm nhận gì sâu sắc, nhưng khi họ tự mình trải qua mới phát hiện, sự thật luôn khắc nghiệt hơn những gì sách sử ghi lại.

Mùng bốn tháng sáu năm Vũ Đức thứ chín, Huyền Vũ môn máu chảy thành sông.

Anh em tình cảm gắn bó lại bỏ mạng vì một mũi tên, nhưng cũng có nghĩa thời đại huy hoàng của Đại Đường đã khởi động.

Công lao và tội lỗi của nhân vật lịch sử phải để cho đời sau bình luận, dù Lý Thế Dân tàn nhẫn gϊếŧ chết anh em và cháu mình, nhưng ông lại là một trong những hoàng đến được nhân dân yêu mến nhất, mở đầu cho Đại Đường hưng thịnh.

Việt Tinh Văn đứng trên Huyền Vũ môn, tạm gác suy nghĩ phức tạp, cậu khẽ nói: "Không biết phần tiếp theo là nhiệm vụ gì nữa, có khi nào chúng ta sẽ được đưa tới thời gian khác, trải nghiệm một sự kiện lịch sử quan trọng khác của thời Đường không?"

Môn học này 4 tín chỉ, nhìn cách giải quyết sự biến Huyền Vũ môn có thể thấy độ khó đúng là không cao, chắc hẳn chỉ để mọi người hòa mình vào dòng lịch sử, tự cảm nhận vui, buồn, đau, giận của những nhân vật đó?

Tiếp theo là ai đây?

Nghĩ tới đây, khung nổi lại xuất hiện thông báo...

[Đã mở khóa nhiệm vụ]

[Thời gian: Tháng Giêng, năm Trường Thọ thứ nhất]

[Đang thay đổi nhân vật, đếm ngược 10, 9...]

Việt Tinh Văn sửng sốt, quay sang nhìn Giang Bình Sách, "Năm Trường Thọ thứ nhất, là thời Võ Tắc Thiên".

Lúc này, Võ Tắc Thiên đã đăng cơ xưng đế rồi.

Đưa họ về thời gian này để làm gì?

Điệp Chi Linh:

Gần đây có bạn đọc hỏi tôi về độ khó của phó bản, tôi muốn giải thích, phó bản trong cuốn sách này không phải kiểu "càng ngày càng khó" như Thẻ Bài Mật Thất, ngay từ đầu thiết lập đã tuân theo nguyên tắc "hệ thống tín chỉ", tức là độ khó của phó bản liên quan đến số tín chỉ, tín chí càng cao càng khó, ít thì đều đơn giản.

Hai phó bản của khoa Nhân văn đều là 4 tín, độ khó tương đương với các phó bản 4 tín chỉ hồi đầu như mê cung số nguyên tố, quy hoạch thành phố...

Phải như vậy mới tích lũy đủ 100 tín chỉ rồi tốt nghiệp được ~

Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện