Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

566: “mau Bỏ Tay Ra!”


trước sau


Vợ anh đang nguy kịch trong phòng cấp cứu, nhưng người đàn ông này không có phản ứng gì cả, loại đàn ông này thật sự quá chó má.

Chỉ tiếc thay cho người phụ nữ xinh đẹp trong phòng cấp cứu, sao lại lấy loại đàn ông bạc tình bạc nghĩa như này làm chồng chứ.

Tuy nhiên nếu như cô y tá này biết thuật đọc suy nghĩ, nhất định sẽ không thể nghĩ như vậy được nữa.

Sự yên tĩnh trên bề mặt thực ra chỉ là biểu hiện cho nội tâm đã cuộn trào đến cực điểm của anh mà thôi.

Không ai có thể hiểu được nội tâm Diệp Vĩnh Khang đang phải chịu đựng những sự giày vò đau khổ tới mức nào.

Hơn hai tiếng trước, anh và Hạ Huyền Trúc vừa tới khu vực trung tâm thành phố Giang Bắc thì chất độc thần kinh trong người Hạ Huyền Trúc đột nhiên phát tác!
Chỉ trong vài giây, Hạ Huyền Trúc đã hoàn toàn bất tỉnh, sắc mặt xanh ngắt, đồng tử giãn ra, hơi thở mong manh.


Khi đến được bệnh viện, nhịp tim của cô dường như đã ngừng đập rồi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hàm răng nghiến chặt của Diệp Vĩnh Khang chưa từng được nới lỏng, từng sợi dây thần kinh trong cơ thể anh đều căng đến mức cực điểm, không ai có thể hiểu được cảm giác thống khổ như ở địa ngục này là như thế nào.

Tinh!
Đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, một bác sĩ mặc áo choàng trắng bước ra: “Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Tôi đây, cô ấy thế nào rồi”.

Diệp Vĩnh Khang đứng dậy siết chặt hai tay, ánh mắt khẩn thiết thậm chí là cầu xin nhìn chằm chằm vị bác sĩ áo trắng này.

Bác sĩ từ từ tháo khẩu trang xuống, khẽ thở dài nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi, hãy chuẩn bị chuyện hậu sự đi”.


Bùm!
Khi nghe được lời này, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy mình bị một tia sét nặng nề đánh trúng, đầu óc trống rỗng, toàn thân kịch liệt run lên như máy cày!
“Không!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên duỗi tay ra, túm lấy cổ áo bác sĩ, trợn trừng đôi mắt đáng sợ như dã thú, gầm lên: “Có phải ông đang đùa tôi đúng không, cần tiền đúng không? Ông cứ nói một con số, mười tỷ, một trăm tỷ đủ không?”
“Xin anh hãy bình tĩnh chút…”
Bác sĩ áo trắng sợ hãi vội vàng đẩy anh ra.

“Tôi bảo ông nói một con số, ông muốn bao nhiêu tiền, có tin tôi cho nổ tung cái bệnh viện này của các người không?”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.

“Mau bỏ tay ra!”
Vài nhân viên bảo vệ nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, nhanh chóng kéo tay, ôm eo, tách hai người ra.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện