Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 408


trước sau

CHƯƠNG 408: ĐỒ QUỶ GIÀ

Sẩm tối hôm sau, chuyến bay của Lương Hạnh hạ cánh tại Kinh Đô.

Chí Hằng đã phái tài xế đến đón, nói là tổ chức trầu rượu chiêu đãi ở gần khách sạn cô ở, men rượu tối hôm kia cô chưa hết, lúc này nghe thấy từ ‘rượu’ thì cảm thấy buồn nôn, nhưng ngoài mặt vẫn không thể biểu lộ gì cả, chỉ có thể cứng nhắc nhếch môi, mắt thấy tài xế vóc dáng khỏe khoắn đó nhấc vali của cô để vào cốp xe.

Ngoài Liêu Thu, Lương Hạnh còn cố tình dẫn theo Tiểu Trương, anh ta tuy độ nhanh nhạy không đủ, nhưng làm việc luôn thành thật, Lương Hạnh đủ yên tâm về anh ta.

Cửa xe thương vụ vừa kéo lên thì Liêu Thu đưa cái mặt tới, hỏi cô: “Tổng giám, chị có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”

Lương Hạnh hơi liếc nhìn cô ta, chỉ nhấc tay tỏ ý một chút, không có trả lời. Hai ngày này cô đều không có nghỉ ngơi tốt, đi đi lại lại ít nhiều có hơi đuối sức.

Liêu Thu mím môi, sau đó lại nhìn Tiểu Trương ở đằng sau, đôi mắt to bỗng lóe lên, vô cùng phấn khích: “Anh Trương, tôi vẫn là lần đầu tiên đến Kinh Đô, có chút căng thẳng.”

Tiểu Trương mỉm cười với cô ta, vừa muốn nói chuyện thì thấy cô ta tháo dây an toàn trên người, tự ngồi ở bên cạnh anh ta.

Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô ta lập tức xộc vào khoang mũi của anh ta, kéo theo một vài cảm giác khác lạ, Tiểu Trương ngại ngùng liếc nhìn cô ta, cơ thể hơi nhích ra tránh sang bên cạnh.

Liêu Thu không hề hay biết, áp sát vài phần, cổ sát gần cửa sổ, cơ thể từ đằng trước vượt qua Tiểu Trương, cánh tay mảnh khảnh như vô ý lướt qua lồng ngực của anh ta, xoay đầu ý nghĩ rạng rỡ cảm thán nói: “Nơi này thật đẹp.”

Sắc mặt của Tiểu Trương hơi sượng, đáp theo: “Phải, rất đẹp.”

Ánh mắt của anh ta không rời khỏi gương mặt nghiêng của cô gái trước mặt, yết hầu chuyển động lên xuống.

Mà cô gái một lòng ngắm nghía phong cảnh bên ngoài dường như đối với mọi thứ đều không hề hay biết.

Không lâu sau, chiếc xe dừng ở cửa của một khách sạn, Lương Hạnh xuống xe, nhận ra người đàn ông trung niên đứng ở cửa, liền khẽ gật đầu tỏ ý với ông ta.

Người đàn ông nhìn một cái cũng nhận ra Lương Hạnh, chỉ là thầm cảm thấy bất ngờ, không ngờ lần trước ở Kinh Đô chỉ là chào hỏi ngắn ngủi, cô vậy mà sẽ để tài xế không có gì nổi bật như ông ta vào trong mắt.

“Tổng giám Lương, lần trước Hoàng tổng của chúng tôi đi công tác, không thể đích thân tới Doanh Tín, cho nên lần này đặc biệt tổ chức trầu rượu để chiêu đãi, thể hiện thành ý hợp tác với quý công ty.”

Ông ta nói chuyện đến giọt nước không lọt, vừa nói vừa đưa tay mời dẫn mọi người đi về phía phòng bao của khách sạn.

Lương Hạnh nhấc chân đi theo, ngoài mặt tuy hàn huyên, tận đáy lòng lại hơi lo lắng.

Theo lẽ thường mà nói, Chí Hằng là bên A, Doanh Tín là bên B, thật ra vốn không cần chiêu đãi, càng đừng nói đến cô chỉ là nhân vật cấp tổng giám, thế nào cũng không cần kinh động lãnh đạo đứng đầu của công ty như Hoàng tổng.

Sự lo ngại nghi hoặc trong lòng Lương Hạnh còn chưa biến mất, bước chân thuận thế đi vào phòng bao, thì thấy Hoàng tổng đứng dậy đón, vẻ mặt hòa nhã, so với lần trước thật sự là hai kiểu.

“Hoàng tổng, lâu rồi không gặp.” Cho dù chần chừ, Lương Hạnh vẫn phản ứng nhanh chóng đưa tay ra, khẽ bắt tay với ông ta.

Hoàng tổng mím môi khẽ cười, mắt dừng trên người Lương Hạnh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, mãi tới khi bầu không khí có hơi ngượng ngập, ông ta mới thu liễm ánh mắt: “Lần trước gặp mặt vội vàng, thái độ đối với cô Lương cũng có vấn đề, tôi rất xin lỗi.”

Ông ta vừa nói rồi, vừa đưa tay chỉ vào chiếc bàn bài nhỏ đặt cạnh bàn ăn: “Đồ ăn còn đang chuẩn bị, tổng giám Lương có muốn cùng ông già chơi vài ván không?”

Ánh mắt Lương Hạnh sâu hun hút, dần dần nhếch môi.

“Hoàng tổng nếu thích, tôi tự nhiên không có lý do không tiếp.” Cô mỉm cười, cất bước đi qua.

Liêu Thu và Tiểu Trương đứng ở đằng sau Lương Hạnh, thấy tình hình này, cô gái không khỏi kéo kéo vạt áo của người bên cạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi sao cảm thấy động cơ của Hoàng tổng này không trong sáng thế? Từng này tuổi chắc sẽ không nhìn trúng tổng giám của chúng ta đâu nhỉ.”

Tiểu Trương cũng ẩn ẩn cảm thấy không đúng, nhưng anh ta không nói gì, chỉ căng thẳng đi theo tới.

Hoàng tổng vừa ngồi xuống, nhìn thấy Tiểu Trương đi theo, biểu cảm có hơi khựng lại, ra hiệu về phía vị trí trống bên cạnh: “Vị này là đi cùng tổng giám Lương tới nhỉ, có muốn ngồi xuống chơi vài ván?”

Lương Hạnh với Hoàng tổng ngồi đối diện, thấy vậy cũng không có chần chừ, quay đầu dặn Tiểu Trương: “Nếu Hoàng tổng đã đặc biệt mời rồi thì cùng chơi đi.”

Tiểu Trương ngồi xuống, Hoàng tổng lại gọi một cấp dưới bên cạnh tới. Trước mắt là một nhà, Lương Hạnh và Hoàng tổng phối hợp ăn ý, hai người thắng liên tiếp mấy ván, mấy lần Tiểu Trương chỉ còn lại một hai lá bài trên tay chỉ có thể xanh nét mặt mày nhìn.

“Kỹ thuật đánh bài của tổng giám Lương không tồi, rất có đầu óc, rất hợp tâm ý của tôi.” Hoàng tổng vui không khép được miệng, ném một lá bài ra, trong tay chỉ còn vài lá.

Lương Hạnh cười mà không nói, giả vờ chuyên tâm sắp bài, tận đáy lòng lại đang phỏng đoán ý đồ của Hoàng tổng.

Sau mấy lượt, lời của Hoàng tổng càng lúc càng dính tới đời tư: “Tổng giám Lương nhìn trông rất trẻ, nghe nói con đã đầy tuổi rồi, tôi ngược lại rất bất ngờ, không biết ba của đứa trẻ là…”

Lương Hạnh ném một lá bài ra, bị Tiểu Trương chặn, sau đó vài ba hồi thì giương mắt nhìn anh ta đánh hết bài trong tay ra, cuối cùng bật cười vui vẻ: “Thắng rồi, cuối cùng cũng thắng được một ván.”

Lương Hạnh mím môi, bị bộ dạng ngờ khạo của anh ta chọc cười, sau đó cũng thuận thế chuyển sang chủ đề khác, giả vờ không có nghe rõ câu hỏi của Hoàng tổng.

Trong lòng không khỏi cảnh giác, xoay đầu thấy đồ ăn trên bàn ăn đã gần lên đủ rồi, liền thuận thế đứng dậy: “Hoàng tổng, kỹ thuật đánh bài của ông tuyệt, có cơ hội vẫn phải cọ sát thêm với ông, chỉ có điều hôm nay chúng tôi đi chặng đường dài, đều có hơi mệt rồi, sáng mai còn phải làm việc…”

Hoàng tổng nghe vậy rất nhanh tỏ ý đã hiểu, liền đi về phía bàn ăn.

Hai lượt rượu uống vào, Lương Hạnh mới hoàn toàn thấy rõ vị Hoàng tổng này không khó giống như lần gặp mặt trước nữa, ngược lại đối với ai cũng đều khách khí, đối với người không phải cấp lãnh đạo như Tiểu Trương và Liêu Thu cũng thân thiện.

Chỉ có điều vẻ ngoài này là thật tình hay diễn ra, Lương Hạnh không dám tự phán đoán.

Trên bàn ăn, ông ta uống cũng không hàm hồ, dường như là mang theo mục đích mà tới, từng ly từng ly nốc vào, dù Lương Hạnh có lòng muốn trốn rượu, cũng không thể không cho ông ta mặt mũi, cũng chỉ đành uống từng ly từng ly.

Cuối cùng uống tới mức gò má đỏ ửng, ý thức cũng có hơi mơ hồ.

Tiểu Trương ở dưới bàn siết chặt nắm đấm, ánh mắt không rời khỏi Lương Hạnh. Liêu Thu mím môi ẩn nhẫn rất lâu, khi Hoàng tổng cười rạng rỡ muốn nâng ly tiếp, không nhìn được mà mắng thầm một câu ‘đồ quỷ già’, sau đó liền vỗ bàn đứng dậy.

“Hoàng tổng, tôi luôn rất khâm phục ông, biết Châu Báo Chí Hằng là ở trong tay của ông mới phát giương quang đại, trở thành thương hiệu trang sức số một số hai trong nước như hiện tại.” Cô ta hơi mím môi, biểu tình dịu xuống: “Tôi còn từng nghe nói tình sử lãng mạn của ông, vì mối tình đầu cả đời không lấy ai, sự si tình chỉ có một như này đáng để thế hệ sau học tập.”

Cô ta nói xong, cầm ly rượu lên, ngửa đầu ‘ừng ực’ uống, mới nói: “Tôi kính ông!”

Sau lời này bầu không khí vốn đang náo nhiệt ban đầu bỗng dưng yên tĩnh trở lại, mọi người nhất thời không có gì để nói, Lương Hạnh chống cằm nhìn Liêu Thu, giả vờ uống say từ chối bình giá với mọi thứ.

Nụ cười khẽ trên mặt của Hoàng tổng trở nên cứng đờ, dường như cũng không ngờ sẽ ở trong trường hợp như này nghe thấy những lời này từ chỗ của một hậu bối, hoặc là vì những lời này đã gợi lên một vài ký ức nào đó, chỉ thấy khóe môi của ông ta khó nhọc cong lên, uống hết rượu trong tay, mới cười rồi mở miệng: “Đều là chuyện của rất lâu về trước rồi, không ngờ còn có người nhớ tới.”

Cảm xúc của ông ta dường như có chút nặng nề, Liêu Thu thấy vậy, có hơi đắc ý ngồi xuống, sau đó Tiểu Trương đưa mắt sang bên cạnh, chớp mắt nhìn cô ta: “Chuyện này cô làm sao mà biết?”

“Tra thôi.” Liêu Thu mỉm cười, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Ai kêu ông ta có ý không đứng đắn với tổng giám Lương của chúng ta, tôi không phải nên nhắc ông ta một chút sao.”

Cô ta nói rất hiển nhiên, ý cười trên mặt dần đậm lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện