Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

104: Suy Đoán Của Tề Yến Thanh


trước sau


Ánh nắng chiếu qua lớp kính cường lực, rọi vào không gian sang trọng với những đồ nội thất trang trí mà chỉ có tiền hoặc có rất nhiều tiền mới mua được.

Hai con con sư tử bằng đá cẩm thạch trắng uy nghiêm gác hai bên cửa vào bằng đồng đặc cao đến 6m.

Thảm đỏ trải trên nền gỗ thơm ngát.

Một sân chơi golf mini với những chiếc gậy golf bằng thép bị bạc nằm bên cạnh tủ rượu lớn.

Tivi tinh thể lỏng đang phát bản tin thời sự buổi sáng...!Chiếc bàn làm việc rộng gần choán hết căn phòng, đặt đối diện cửa sổ hoàn toàn bằng kính la liệt giấy tờ.

Tề Yến Thanh ngả người ra ghế sô pha rộng, điếu xì gà kẹp giữa đầu ngón tay hắn âm ỉ cháy như một đốm lửa nhỏ.

Mùi xì gà Cohiba thơm ngây ngất hòa quện cùng mùi hương gỗ tuyết tùng sang trọng…Vạt áo choàng rơi trên ghế, lộ ra lớp lót nhung màu đỏ rực của thương hiệu Valentino xa xỉ, Tề Yến Thanh nhẩn nha hút thuốc, dáng điệu vô cùng điềm đạm nhàn nhã, trái ngược hẳn với Nhiếp Phong đang hấp tấp hối hả đi đi lại lại trong phòng như con thoi, chiếc điện thoại áp trên tai liên tục hoạt động không được ngơi nghỉ, nóng bừng đến mức sắp “bốc khói”!
_ Bâtard….ce fou! *
Nhiếp Phong rít lên một câu chửi thề bằng tiếng Pháp rất sõi, khiến cho Tề Yến Thanh bật cười! Ngón tay hắn gảy tàn thuốc ra chiếc gạt tàn bằng vàng, thanh âm trầm thấp như mê hoặc vang lên…
_ Tiếng Pháp đúng là một ngôn ngữ kì lạ…đến cả câu chửi thề nghe cũng quá mức lịch sự.

Nếu đổi là trong tiếng Ý, câu vừa rồi của cậu sẽ là…Questo ragazzo pazzo*!Nghe nó đậm chất Sicily! Chửi là ra chửi, chứ không phải chửI mà như hát thế kia!
Nhiếp Phong cau mày nhìn vào điện thoại, Tề Yến Thanh ưu nhã gác chân lên nhau, điềm đạm hút thuốc, tự độc thoại với bản thân…
_ Còn thứ tiếng Nga của Lôi Triệt, chỉ một câu chào buổi sáng thôi mà nghe ngữ điệu giống như hai thằng sắp sửa lao vào đánh nhau tới nơi!
Ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm như hồ nước không đáy của hắn nhìn về phía Nhiếp Phong, gương mặt điển trai và phong thái lịch lãm quá mức cần thiết của Nhiếp Phong chẳng phù hợp với dáng vẻ tức giận lúc này.

Quai hàm siết chặt lại, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt mà nếu như chiếc điện thoại có giác quan chắc cũng toát mồ hôi hột vì ánh nhìn dữ dội ấy!
_ Hắn ta vẫn không nghe máy à?
Tề Yến Thanh hỏi hắn khi Nhiếp Phong tiến tới và dằn mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, dùng sức không cần thiết để nhấc chai rượu lên, và rót ra ly.

Màu rượu vang sóng sánh vàng óng như mật ong tràn qua đôi môi sắc nét, trôi xuống cổ họng mang theo một vị đắng nhẹ rất mỏng…

_ Ngô Lỗi thì sao?
Nhiếp Phong lắc đầu và thả phịch người xuống nệm ghế êm ái.

Những ngón tay thon dài của hắn lùa lên mái tóc màu nâu hạt dẻ được tạo kiểu rất thời thượng, chiếc nhẫn kim cương phản sáng lấp lánh trên ngón cái..

_ Chắc hắn ta đang ở cạnh cô ta rồi!
Tề Yến Thanh rít một hơi thuốc, xung quanh hắn khói xì gà mù mịt như sương.

Nhiếp Phong miết lấy ấn đường, đầu lông mày hắn xô lại tạo thành một nếp gấp đẹp đẽ…
_ Chưa bao giờ cậu ta như vậy! Lôi Triệt từ trước đến nay luôn là kẻ rất cẩn trọng! Trong tất cả mọi việc! Mình không hiểu cậu ta bị cái quái gì nữa?
_ Dễ hiểu thôi! Ngày trước toàn bộ sự quan tâm của cậu ta đều dồn vào việc trả thù! Nhưng bây giờ cuộc đời của cậu ta đã có một mối quan tâm khác! Và đối với cậu ta bây giờ mới là điều quan trọng nhất!
Tề Yến Thanh nhắm mắt lại, nụ cười nhàn nhạt nở trên cánh môi kiêu bạc của hắn…Tâm trạng đó…hắn là người hiểu rõ nhất!
_ Cả bệnh viện trong một buổi tối bị thảm sát! Bốn cảnh sát canh giữ đều bỏ mạng còn Quân Tường thì bặt vô âm tín! Tin tức vang lên đến tận đỉnh Thái Sơn còn nghe thấy mà hắn lại điềm nhiên như không! Tình hình cấp bách như thế này mà hắn lại thờ ơ bỏ qua! Đúng là điên rồi!
Trong khi Nhiếp Phong giận dữ bừng bừng như lửa, thì Tề Yến Thanh lại bình tĩnh như băng…Hắn chẳng hề nao núng, cũng không hề tỏ ra một chút nóng vội.

Nụ cười nửa miệng điềm đạm lúc nào cũng thường trực nở trên môi….

_ Đó là bởi vì Lôi Triệt quá tự tin vào bản thân mình! Hắn bảo vệ cô ta bằng cách giữ cô ta ở bên cạnh mình! Hoặc hắn đang chờ Quân Tường hay phe cánh của Độc nhãn sẽ tự vác xác tới tìm hắn!
_ Nhưng vấn đề là không xác định được Độc nhãn có phải là người giải cứu Quân Tường hay không? Hay là người của Hà gia thuê tới? Và vấn đề là tại sao tên sát thủ đó lại biết được về chuyện Quân Tường bị trụy tim và được đưa tới bệnh viên Quân Y để mà giải cứu? Mình đang lo sợ trong nội bộ của chúng ta có nội gián! Hoặc ít nhất hắn phải là người có liên quan đến phía cảnh sát thì mới biết được những thông tin nội bộ như vậy! Không khéo là Triều Văn...!
Tề Yến Thanh nhướn mày với Nhiếp Phong, trưng ra bộ mặt mang hàm ý « Cậu vừa đùa mình đấy à?».

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười nửa miệng, trong khi ngón tay của hắn chỉ lên phía màn hình tinh thể lỏng, nơi mà thời sự liên tục đưa tin về vụ đào tẩu của Quân Tường.

Nhiếp Phong nhìn theo hướng tay hắn chỉ, và ngay lập tức hắn hiểu ra vấn đề.

Bàn tay lại vuốt xù mái tóc màu hạt dẻ, Nhiếp Phong cau mày ngã phịch ra ghế, gầm gừ…
_ Ừ nhỉ…bọn phóng viên chết tiệt!

Tề Yến Thanh cười nhạt, điều xì gà cháy chập chờn giữa hai ngón tay hắn…
_ Nhất cửa nhất động của Quân Tường đều được phóng viên theo sát, những bài báo về cậu ta được cập nhật từng phút, từng giờ! Tên sát thủ có thể là bất kì ai…chẳng hà cớ gì trong nội bộ chúng ta mới biết được thông tin nội bộ!...Lũ người ở Hà gia đó ra sao rồi?
_ Vì trong vòng tình nghi cho nên cảnh sát đã thiết lập chốt chặn tại biệt thự của Hà gia rồi! Tất cả người làm đều đã được cho nghỉ, về quản thúc tại địa phương! Vì Lam Nghi rút rồi nên mình đã cử Gia Kính đến bệnh viện thu thập thông tin, đồng thời mình sẽ cho hạn chế hết mức việc cánh phóng viên chõ mũi vào! Việc điều tra Độc nhãn tại Macao đã có Kính Hàm lo...!Trước mắt chỉ có thể làm như vậy thôi!
Nhiếp Phong thở dài lo lắng, trong khi Tề Yến Thanh đột nhiên lại chuyển sang trạng thái trầm ngâm...!
_ Còn một việc nữa mà cậu chưa làm!
Thanh âm trầm thấp của Tề Yến Thanh bỗng nhiên vang lên, cùng ánh nhìn sắc lại đầy ẩn ý, khiến cho Nhiếp Phong bỗng nhiên cảm thấy khác lạ...!
_ Cậu quên mất việc cho người điều tra...Giai Kỳ!
Câu nói của Tề Yến Thanh vang lên, kèm theo nụ cười lạnh và ánh mắt đầy sát khí lập tức làm cho Nhiếp Phong lạnh buốt cả sống lưng.

_ Yến Thanh! Cậu nói cái gì vậy? Giai Kỳ...cô ấy là nạn nhân, làm sao mà lại rơi vào diện tình nghi được chứ?.

đam mỹ hài
_ Thường những kẻ nguy hiểm nhất, lại là những kẻ mang lên mình mặt nạ của nạn nhân! Cậu không biết à?
Tề Yến Thanh nhẹ giọng hỏi, nhưng thanh âm của hắn có gì đó khiến cho Nhiếp Phong sợ hãi...!
Hắn cười gượng, cố nén sự bối rối trong giọng nói, lớn tiếng trách Tề Yến Thanh.

_ Cậu đúng là đa nghi quá mức rồi! Tề Tào Tháo! Giai Kỳ cô ấy là người mà Lôi Triệt yêu thương nhất! Với cả toàn bộ từ đầu tới giờ cô ấy chẳng hề có bất kì vẻ đáng nghi nào! Cậu nói như vậy tới tai Lôi Triệt sẽ không hay đâu?
_ Vậy mình hỏi cậu...Từ trước tới nay cậu hay Lôi Triệt có thực sự biết cô ả là ai không?
_ Tề Yến Thanh!
_ Cha mẹ mất vì tai nạn do Quân Tường gây ra! Đến ngày cô ta tới gặp nhân chứng duy nhất của vụ án thì nhân chứng lại bị bắn chết! Tại sao không bắn sớm? Không bắn muộn? Lại bị ám sát vào đúng cái ngày cô ta tới? Rồi trước khi cô ta yêu Lôi Triệt...cô ta lại là bạn gái của Quân Tường, rồi lại được Hà gia bao nuôi....Suốt những năm qua yêu đương mà Quân Tường, một đại thiếu gia ăn chơi khét tiếng không hề động nổi vào người cô ta sao? Cô ta vẫn tới với Lôi Triệt một cách trọn vẹn sao? Sao có quá nhiều sự trùng hợp thế?
_ Tề Yến Thanh!
Nhiếp Phong run giọng nhắc nhở, lại bị ngón tay của Tề Yến Thanh giơ lên chặn lại.

Ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn sâu vào đôi mắt hoang mang của Nhiếp Phong, gằn từng tiếng.

_ Để mình nói cho cậu nghe những gì mình nghĩ nhé! Mình nghĩ cái người mà Lôi Triệt yêu...không phải là Giai Kỳ!

_ Cậu nói cái gì vậy?
Nhiếp Phong gắt lên, gần như nổi đóa.

Hắn bật dậy nhìn vào gương mặt đầy vẻ bí ẩn cao ngạo kia, đầu óc mờ mịt như lạc giữa ma trận.

_ Nhiếp Phong à Nhiếp Phong! Có thể trên Luật đàn cậu là kẻ hô mưa gọi gió, thông tuệ không gì qua mắt được! Nhưng trong thế giới ngầm, cậu chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Giờ cậu nghĩ mà xem…nếu như thật sự đứa trẻ tên Giai Kỳ năm xưa đã chết cùng vụ tai nạn.

Người phụ nữ bây giờ thật ra chỉ là đứa thế thân mà Độc nhãn cài vào.

Bọn chúng dùng khổ nhục kế để mê hoặc Lôi Triệt, khiến hắn xoa nhãng…và rồi…
Tề Yến Thanh bỏ lửng câu và tựa vào lưng ghế, nhẩn nha hút thuốc, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Nhiếp Phong đang xoáy vào hắn.

_ Cậu điên rồi! Cô ấy hiện giờ đang mang thai con của Lôi Triệt! Mấy cái suy luận của cậu thật vô căn cứ!
_ Cậu chắc gì cái thai đó đã là của Lôi Triệt!
_ TỀ YẾN THANH!
Nhiếp Phong quát ầm lên một cách giận dữ, đôi mắt sáng quắc ghim thẳng vào gương mặt cao ngạo kia!
_ Cậu quá đáng lắm rồi đấy!
_ Đó! Cậu thấy không? Cô ả Giai Kỳ đó quả thật rất đáng sợ! Chỉ tiếp xúc một thời gian mà ngoài Lôi Triệt ra…thì cả Kính Hàm, cả Lam Nghi, và cả CẬU! Đều bị cô ta mê hoặc! Theo như tớ nhớ, thì ngoài Lam Nghi ra, cậu chưa từng bênh vực ai như vậy!
Lời nói của Tề Yến Thanh khiến Nhiếp Phong nghẹn họng, trừng mắt nhìn hắn gẩy tàn xì gà, lạnh giong nói.

_ 9 tháng 10 ngày nữa cô ta mới sinh! Lúc ấy mới có thể thử DNA xem đó có thật sự là con của Lôi Triệt hay là không? Khoảng thời gian dài đấy…ai biết đâu được trong khoảng thời gian đó Lôi Triệt không bỗng dưng gặp một tai nạn bất ưng nào hay đột nhiên….lên cơn trụy tim?
_ Yến Thanh…Mình biết cậu có hiềm khích với Giai Kỳ vì cô ấy giúp…Thiên Ân bỏ trốn! Nhưng không phải lý do vì thế mà cậu đẩy câu chuyện đi quá xa thế này!
Nhiếp Phong nhẹ giọng nói, ánh mắt trân trối nhìn gương mặt đầy hàn khí của Tề Yến Thanh.

Nụ cười nhạt đầy vẻ mỉa mai, hắn nhún vai, lẳng lặng trả lời.

_ Mình đâu phải là kẻ công tư không phân minh! Nhưng tất cả những gì mình nói, đều là từ kinh nghiệm xương máu của mình! Cậu quên Phi lão đại vì sao mà chết rồi sao?
Đôi mắt của Tề Yến Thanh bỗng nhiên lạnh lại, phủ đầy một màn sương mỏng…Lúc này Nhiếp Phong biết, bóng ma quá khứ năm đó đang tràn về trong tâm trí hắn, vây hãm lây lí trí của hắn…
_ Vậy mình hỏi cậu! Nếu như cậu nghi cho Giai Kỳ, vậy tại sao cậu không nghi cho Lam Nghi?
_ Lam Nghi không thể là thủ phạm!
Đứng trước câu hỏi có phần áp đặt một cách bất lực của Nhiếp Phong, Tề Yến Thanh chỉ ung dung cười nạt, trầm tĩnh lắc đầu.


_ Tại sao?
_ Một người vì trả ơn mà dám giết người như cô ấy…việc làm nội gián không thích hợp với tính cách đâu! Hơn nữa người Ý có câu nói… “Bất cứ kẻ nào dám đổ máu vì gia đình, chắc chắn là một người tốt!”.

_ Nực cười!
Nhiếp Phong trưng ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, vung tay lên và ngồi phịch xuống ghế, siết chặt những ngón tay lại…
Tề Yến Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt hung dữ của một kẻ săn mồi sáng bừng lên khi hắn nhẹ giọng hỏi Nhiếp Phong…
_ Vậy để cho công tâm! Cậu sẽ đi điều tra Giai Kỳ! Còn mình sẽ điều tra Lam Nghi!
Ánh nhìn rất sắc của Nhiếp Phong ném vào Tề Yến Thanh…và kẻ ấy chỉ ung dung mỉm cười, từ tốn trả lời.

Nhiếp Phong nheo mắt lại, thanh âm hồ nghi xen lẫn tự ái vang lên…
_ Có phải vừa nãy cậu cố tình nói như thế…để ép mình đồng ý việc điều tra này không?
_ Cẩn thận vẫn hơn mà!
Tề Yến Thanh nhún vai, thỏa mãn ngả người ra ghế, tiếp tục hút thuốc.

_ Tên khốn đa nghi! Con cáo già nhà cậu!
_ Khi nào tuồng chưa hạ thì chưa thể biết ai là kẻ phản diện! Đừng bao giờ tin tưởng một ai tuyệt đối!
_ Chỉ phí thời gian thôi!
_ Để rồi xem!
Tề Yến Thanh nhún vai, lơ đãng hút thuốc…
Khói thuốc mơ hồ bay lên, xoa động len qua đôi mắt âu lo của Nhiếp Phong…
Chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ nói ra điều này…Nhưng…
_ Chưa bao giờ mình mong cậu sai như lúc này! Tề Yến Thanh!
Nụ cười lạnh nhạt nở trên môi, Tề Yến Thanh ngả người ra ghế, điếu thuốc vẫn âm ỉ cháy trên ngón tay của hắn…!
* Tên khốn nạn!
****
VOTE và Thả tim cho Kỳ Kỳ nhé ❤️
Bình luận của các tình yêu Kỳ không trả lời hết được nhưng Kỳ cam đoan là Kỳ đọc không sót từ nào đâu! Kỳ cảm ơn những cmt của cả nhà lắm nên có gì đừng ngại, cứ viết cho Kỳ biết nhé ❤️
Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ để nhận truyện mới nha ~ Sắp có rồi đó!
Tiktok: p.thaoo0813.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện