Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1088


trước sau

Chương 1088:

 

Khoảng thời gian này thời gian cô nghỉ ngơi tương đối ít, không nghỉ ngơi tốt, lại thêm trong lòng có chuyện, cho nên càng ngủ không ngon.

 

Thế nhưng bây giờ tất cả mọi người đều ở bên cạnh mình, cô còn có cái gì ngủ không được?

 

Rất nhanh Hàn Minh Thư liền tiến vào mộng đẹp. Lúc Dạ Âu Thần và Đậu Nành trở về còn mang đồ ăn cho Hàn Minh Thư, kết quả lại phát hiện Hàn Minh Thư còn đang ngủ, thế là Đậu Nành rón rén đóng cửa phòng, đặt đồ ăn lên bàn nói với Dạ Âu Thần: “Ba, mẹ còn đang ngủ, không cho phép ba quấy rầy mẹ!”

 

Nghe thấy con trai dạy bảo mình, Dạ Âu Thần cũng không biểu lộ cái gì, thậm chí không trả lời cậu bé.

 

Hai tay của Đậu Nành chống nạnh: “Người ba xấu kí, có nghe được không đó?”

 

Dạ Âu Thần đưa tay vuốt vuốt lông mày của mình, bất đắc dĩ mở miệng: “Nghe thấy rồi, không quấy rầy mẹ con là được.”

 

Nếu như người mở cửa là anh, phát hiện Minh Thư đang ngủ, anh cũng sẽ không đánh thức cô.

 

Anh nghe nói phụ nữ mang thai rất thích ngủ, đêm qua bản thân cô còn ngủ muộn, ban ngày ngủ thêm một lát cũng không có chuyện gì.

 

Chỉ có điều…

 

Tiếp theo mỗi ngày anh đều có việc phải làm…

 

Bởi vì suy nghĩ, cho nên ngón tay thon dài của Dạ Âu Thần đặt trên mặt bàn, gõ từng cái từng cái.

 

Đậu Nành quan sát động tác này trong giây lát, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ba, ba đang có âm mưu xấu gì sao?”

 

Nghe vậy, Dạ Âu Thần ổn định tinh thần trong phút chốc, đôi mắt nhìn chằm chằm Đậu Nành có chút nheo lại.

 

Tâm tư của anh thế mà không thoát khỏi con mắt của thằng nhóc này? Đây thật sự là con của mình? Đến cả tâm tư của mình cũng mò ra được?

 

Đối mặt với m vấn đề này, Dạ Âu Thần không trả lời mà hỏi lại: “Con cứ nói đi?”

 

Đậu Nành nháy mắt mấy cái: “Con đoán nhất định là:”

 

Dạ Âu Thần: “…“

 

Thằng nhóc hổ chết ba không đền mạng. Nói thế nào cũng là con của anh, hố anh cũng được, ai bảo lúc trước anh phụ mẹ con bọn họ chứ? Cho nên, anh cần phải mau chóng khôi phục ký ức.

 

Lúc Hàn Minh Thư tỉnh lại, là bị người đánh thức, vốn dĩ cô đang mơ màng ngủ, lại mơ hồ giống như nghe thấy tiếng khóc và tiếng gào của một người phụ nữ.

 

Thế nhưng cô ngủ quá sâu, chỉ cảm thấy âm thanh này có chút đáng ghét, cũng không để ý tới.

 

Rất nhanh, âm thanh này càng lúc càng lớn, làm cho Hàn Minh Thư không có cách nào ngủ tiếp, đầu óc cũng coi như hoàn toàn tỉnh táo.

 

Âm thanh này…

 

Làm sao nghe quen thuộc quá vậy?

 

Hàn Minh Thư nằm một hồi, bỗng nhiên xoay người rời giường, choàng áo khoác lên người rồi đi ra ngoài.

 

Vừa mở cửa phòng ra, âm thanh kia càng lớn “Ha ha ha đừng cản tôi, tôi không có say, tôi hơn.

 

còn muốn uống, uống nữa!”

 

Vừa mở cửa, Hàn Minh Thư liền nhìn thấy Tiểu Nhan giống như bà điên đứng trên ghế sô pha, giơ điện thoại làm động tác cạn ly, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly, rõ ràng đã say đến không biết trời đất trăng sao gì.

 

Mà cô ấy còn coi di động trở thành chai rượu.

 

Xảy ra chuyện gì r?

 

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hàn Minh Thư.

 

Không phải Tiểu Nhan và Hàn Thanh ra ngoài mua quần áo sao? Thật vất vả hai người mới có thời gian ở cùng nhau, cho nên sau khi Hàn Minh Thư mừng thay cho cô ấy còn yên lòng đi ngủ.

 

Hiện tại làm sao cô ấy lại trở về với bộ dáng say như vậy.

 

Tiểu Nhan điên điên khùng khùng, ngược lại Tiêu Túc ở một bên vội muốn chết, cậu ta ở bên cạnh một mực tận tình khuyên bảo Tiểu Nhan xuống dưới m, thậm chí còn muốn cầm điện thoại của cô ấy.

 

Kết quả lại bị bàn tay của Tiểu Nhan đập tới.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện