Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1085


trước sau

Chương 1085:

 

Hu hu, một lát thôi?”

 

Tiêu Túc: “Đương…”

 

Lời còn chưa dứt, cơ thể lạnh buốt trước mắt kia đã nhào vào trong ngực của cậu ta.

 

Giống như băng bỗng nhiên đập tới, hơi lạnh truyền vào người Tiêu Túc trong nháy mắt. So với trong tưởng tượng của cậu ta còn lạnh hơn một chút.

 

Rốt cuộc là cô gái này đã chịu lạnh bao lâu rồi vậy?

 

Tiểu Nhan nhào vào trong ngực của Tiêu Túc, sau đó liền bắt đầu lớn tiếng khóc, bôi hết nước mắt và nước mũi lên quần áo của Tiêu Túc, không có chút áp lực nào.

 

Mà khi Tiêu Túc bị tay của Tiểu Nhan tay ôm lấy, cả người cứng đờ, giống như con rối đã mất đi năng lực hành động.

 

Cũng không biết khóc bao lâu, Tiêu Túc cảm giác tay chân của mình đều cứng đờ, tiếng khóc trong ngực mới dần dần phai nhạt đi, sau đó kèm theo là từng đợt nức nở.

 

Cậu ta kiên nhẫn chờ đợi.

 

Đại khái qua mấy phút, Tiểu Nhan mới ngẩng đầu lên một lần nữa, âm thanh còn mang theo giọng mũi: “Thật xin lỗi, làm ướt hết quần áo của anh rồi.”

 

“Không phải chuyện to tát gì.”

 

Sau khi Tiêu Túc nói xong cấp tốc cởi áo khoác trên người mặc lên người cô ấy.

 

“Bị”

 

Sau đó cậu ta dắt tay cô ấy rời khỏi nơi này.

 

Căn bản là Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu ta kéo vào trong một nhà hàng.

 

“Có phải là còn chưa ăn cơm trưa không?

 

Trước tiên ăn gì đó đi? Để cơ thể ấm áp một chút rồi nói.”

 

Tiêu Túc kéo cô ấy đến một vị trí rồi ngồi xuống, đôi mắt của Tiểu Nhan vẫn còn đỏ ửng, bờ môi cóng đến trắng bệch.

 

Cô ấy ngước mắt nhìn Tiêu Túc trước mặt: “Anh quan tâm tôi làm gì?”

 

Đối mặt với vấn đề của Tiểu Nhan, thật giống như lúc trước ở trong phòng bếp cô ấy hỏi mình có phải thích cô ấy hay không.

 

Mang tại của Tiêu Túc lập tức liền đỏ lên, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới chọn món ăn.

 

Thời điểm hiện tại bảo Tiểu Nhan chọn món ăn là không thể nào, cho nên Tiêu Túc đến hỏi cũng không hỏi cô ấy, liền làm chủ thay cô ấy chọn món, sau đó liền trả menu cho nhân viên phục vụ.

 

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiêu Túc phát hiện Tiểu Nhan vẫn còn nhìn mình chằm chằm, cặp mắt kia nhìn thẳng, nhưng bởi vì khóc mà lộ ra sưng đỏ, nhìn vô cùng đáng thương.

 

“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu.”

 

Cô ấy cố chấp nói.

 

Tiêu Túc: “…

 

Sau khi yên tĩnh một lát, cậu ta lạnh nhạt giải thích rõ: “Tất cả mọi người đều là chỗ quen biết, nếu như một ngày nào đó cô nhìn thấy một người quen biết khóc lóc đi trên đường, cô sẽ nhẫn tâm mặc kệ sao?”

 

Nghe cậu ta giải thích như vậy, Tiểu Nhan cũng cảm thấy cũng có lý, phụ họa gật đầu, lập tức nói: “Hóa ra là như vậy, vậy thì tốt rồi…

 

Tôi còn tưởng rằng…

 

Anh thích ta đấy.”

 

Động tác của Tiêu Túc dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cô ấy.

 

Tiểu Nhan không nhìn cậu ta mà chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn.

 

Nếu như anh nói thích tôi, tôi nhất định sẽ từ chối anh.

 

Tiêu Túc căng thẳng trong lòng, mắt sắc rút đi màu đỏ. Đáng tiếc Tiểu Nhan cũng không chú ý tới tâm trạng và cử chỉ biến hóa của cậu ta, vẫn như cũ phối hợp nói: “Nếu như anh thật sự thích tôi, tôi mà từ chối anh, anh nhất định sẽ rất thương tâm, tựa như hiện tại tôi cũng như thế, vừa thương tâm lại vừa chật vật.”

 

Từ trong lời nói của cô ấy Tiêu Túc giống như bắt được tin tức quan trọng gì, cậu ta có chút nheo mắt lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện