Tiên Đế Trùng Sinh

Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm!


trước sau



Lại một lần nữa, Thần Tử áo đen lại bị Diệp Thành mạnh mẽ hoá thành Thần Mộc Vương Đỉnh, một đỉnh đánh nát.

Vị Thần Tử thứ ba khẽ quát, gia nhập vào trận chiến.  
Đại Thần Tử Huyền Không của Trường Sinh Giáo!  
Đây thật sự là một người mạnh đến kinh thiên động địa, trong bảy người thì tu vi Huyền Không cũng chỉ đứng sau Vân Lam của Kim Ô Môn.


Sắc mặt hắn lạnh nhạt không thèm liếc nhìn đến một cái, nhưng trong con ngươi hắn lại hiện lên chín là bùa chú màu tím vàng của Trường Sinh, sau lưng lại có một luồng ánh trăng sáng lạnh lẽo buông xuống.  
Trong luồng ánh trăng đó, lúc này lại hiện ra một vị đạo sĩ cổ xưa, ống tay áo bay bay, trông dáng vẻ như một thiên tôn cổ xưa nhẹ nhàng như tiên.  
“Tên này thế mà đã tu luyện được thế giới Trường Sinh lên đến mức cao nhất rồi, chỉ còn thiếu một bước thì tiên nhân trong ánh trăng đã có thể bay rồi, cho dù có đạt đến cảnh giới hoàn mỹ thì cũng đủ đặt chân vào chân tiên rồi!”  
Có Thần Tử khẽ biến sắc, Huyền Không này so với Cố Trường Sinh và Thần Tử Trường Sinh hiện tại, không biết là mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.  
“Răng rắc…”  
Hắn vươn một tay, ngay cả hai cánh Thiên Long đang nắm lấy chiến xa cũng không hề động mà chỉ dựa vào ánh trăng sáng lạnh sau lưng ép về phía trước, uy thế mạnh mẽ kéo đến bao trùm cả Diệp Thành.  
Diệp Thành giơ chân nhấc tay như thể có cả hàng ngàn ngọn núi đè xuống, cử chỉ dường như bị khựng lại, mặc dù không thấy rõ nhưng khi giao đấu với những cấp bậc cỡ như Nguyên Anh đỉnh cao thì quả thực là sơ hở rất lớn.  
“Giết!”  
Trùng Dương trực tiếp thừa thế đó khống chế hai đôi cánh trắng bạc, hung hăng đánh tới.  
Hai con ngươi trong mắt hắn đột nhiên bắn ra hai tia sáng một vàng một bạc.


Hai tia sáng đó giống như mặt trời và mặt trăng quấn lấy nhau, âm dương biến đổi huyền diệu, đó chính là Cửu U Nhãn, là phép thần thông sở trường của Trùng Dương.  
Cùng lúc đó Thần Tử áo đen cũng cầm trường kiếm đến, tấn công từ sau lưng.  
“Bùm!”  
Một kích của Diệp Thành đánh tan sát ý nặng nề của ánh trăng sáng lạnh, sau đó lại điểm vào Thần Tử áo đen sau lưng một cách kỳ diệu, điểm nhẹ lên thanh kiếm chém giết đó, lại đánh bay hắn vào không trung.

Nhưng cuối cùng, cả người cũng không hoàn toàn thoát được tia sáng vàng và bạc kia, đã bị Cửa U Nhãn chiếu vào, nửa đùi của anh đã bị ánh sáng quét qua lập tức bốc hơi biến mất.  
“Hắn sắp không chống chọi được nữa rồi!”  
Trùng Dương mừng rỡ, vẻ mặt lộ rõ sự vui mừng tột độ.

Diệp Thành lại không giống với bọn họ, trong tay có thần phù thế mạng, chỉ có bị thương thì đó mới là vết thương thật sự.

Bị thương càng nặng thì thực lực sẽ càng yếu hơn, cuối cùng rồi cũng ngã xuống.  

“Ầm!”  
Ánh trăng sáng lạnh sau lưng hắn rơi xuống một luồng tiên quang lạnh lẽo vô cùng, trong suốt long lanh như thuỷ tinh.

Luồng tiên quang đó giống như Thiên Kiếm chắn ngang không trung chém thẳng đến.

Càng kinh khủng hơn là, tiên nhân trong ánh trăng sáng đó lúc này lại giống như muốn nhảy ra khỏi luồng ánh trăng, tay cầm tiên quang giống như tiên tử múa kiếm, thân hình mờ ảo lúc thấy lúc không, chém mạnh về phía Diệp Thành!  
Chiêu này do hắn sử dụng, so với Cố Trường Sinh đâu chỉ mạnh hơn gấp trăm lần?  
“Ầm!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện