Thịnh Sủng

Chương 123


trước sau

Mấy vị phu nhân nói chuyện, đương nhiên có một vài nha đầu nghe được, qua đi, những lời này lại truyền đến bên tai bà vú Dương.

Đêm nay khi Vi Thiên Chân trở về phòng, bà vú Dương kéo nàng lại, nói nhỏ: “Ngươn tử đã tới Vương phủ chút thời gian, ý nghĩ ra sao, còn phải sớm làm quyết định.

Nếu có ý định, tự phải hành động, nếu không có tâm tư, cũng đừng để cho người ta xuyên tạc lung tung làm hỏng thanh danh.”

Vi Thiên Chân thở dài nói: “Ma ma, ma ma cảm giác, a nương của ta nói, có thể sao?”

Dương thị để Vi Thiên Chân tới đây thay thế địa vị Vương phi của Hạ Trọng Phương, mà không phải để cho nàng làm trắc phi.

Mà sau khi Vi Thiên Chân ở lại Vương phủ, cũng phát hiện, Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương ân ái, người ngoài vốn không có một chân, chứ đừng nói tới gì mà thay thế được địa vị của Hạ Trọng Phương.

Lúc trước bà vú Dương ở biên quan, nghe người ta nói năm xưa Hạ Trọng Phương lưu lạc bên ngoài, không xinh đẹp, không hề có kiến thức v.v..., đương nhiên tin là thật, nên cho rằng người như vậy không xứng làm Vương phi, nương tử nhà bà tới, rất dễ dàng có thể thay thế.

Đợi đến khi tới đây, mới phát hiện, Hạ Trọng Phương không chỉ xinh đẹp, vả lại cai quản việc trong phủ ngay ngắn rõ ràng, mỗi đêm còn tới thư phòng học viết chữ, cực kỳ có chí tiến thủ, không phải Vương phi không có kiến thức trong miệng người khác.

Bà vú Dương ngẩn người một lúc nói: “Chân nương, phu nhân đánh giá sai Vương phi.”

Vi Thiên Chân gật gật đầu, tự giễu nói: “Nếu ta muốn làm trắc phi, hoặc có thể, muốn thay thế vị trí của Vương phi, vậy tuyệt đối không thể nào.

Hơn nữa ma ma ngài xem, danh vọng của Vương phi cao bao nhiêu!”

Bà vú Dương gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chân nương có tính toán gì?”

Vi Thiên Chân đáp: “Ma ma, coi như ta làm trắc phi, về sau Vương gia nhận nghiệp lớn, ta cũng trở thành phi tử, nhưng mà, vẫn là thiếp của Hoàng gia, cũng không phải thê.

Hơn nữa, vào hầu môn như vào biển *, vừa vào Hoàng cung, càng là biển sâu.

Ngược lại còn không bằng chọn một người bình thường, bình an qua cả đời.”

(*) hầu môn sâu như biển, chỉ người hiển quý nhà cao cửa rộng, gác cổng sâm nghiêm, người bình thường khó có thể ra vào.

Thời gian này bà vú Dương cũng quan sát, cho rằng Vi Thiên Chân không cần nhúng tay vào giữa Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, giờ nghe như vậy, thở nhẹ ra một hơi: “Nương tử nghĩ như vậy là tốt nhất.”

Chỗ Hạ Trọng Phương, cũng nghe đồn về lời bàn luận của các phu nhân, chỉ trầm tư, bằng vào địa vị thân phận của Thẩm Tử Trai, về sau nữ nhân mơ ước sẽ nhiều hơn, cũng không ngăn chặn được.

Tiền ma ma ở bên cạnh nói nhỏ: “Vương phi, ngài xem?”

Hạ Trọng Phương hỏi: “Mấy ngày nay, Chân nương có cố ý đi gặp Vương gia, hoặc biểu hiện gì không?”

Tiền ma ma lắc lắc đầu nói: “Cái đó ngược lại không có.”

Hạ Trọng Phương trầm ngâm nói: “Nói như vậy, chính nàng ta không hề có tâm tư, chỉ do người ngoài suy đoán mà thôi.”

Tiền ma ma nói: “Vương phi phải lấy ra thủ đoạn hoặc phương pháp, để cho người ta chết tâm.”

Hạ Trọng Phương nói: “Thủ đoạn của ta vô dụng, phải là thủ đoạn của Vương gia mới có tác dụng.”

Vừa nói chuyện, nghe được tiếng bước chân, Hạ Trọng Phương biết Thẩm Tử Trai tới, nên để Tiền ma ma lui xuống.

Thẩm Tử Trai vào phòng, thấy Hạ Trọng Phương ngồi trước bàn trang điểm, giống như không vui, liền đi qua kéo bả vai nàng nói: “Hôm nay là sinh nhật hai tuổi của Triết ca nhi, tất cả mọi người vui mừng, nàng quay đầu, sao lại xị mặt rồi?”

Hạ Trọng Phương tựa đầu vào trong ngực Thẩm Tử Trai, thở thật dài nói: “Vương gia, kể từ khi thiếp gả cho chàng, đầu tiên là đề phòng Du nương và Diệp nương, sau đó lại đề phòng Lam nương, hiện giờ giống như phải đề phòng Chân nương.

Cảm giác luôn không ngừng đề phòng người khác này, không dễ chịu.

Vả lại sợ chuyện này, sẽ không có khi nào dừng lại.”

Thẩm Tử Trai vừa nghe, liền biết nàng nghe được lời ong tiếng ve, liền cúi đầu xuống, dán vào bên tai Hạ Trọng Phương nói: “Định ngăn chặn suy nghĩ của người khác? Chuyện này có khó khăn gì?”

Hạ Trọng Phương ngạc nhiên, ngửa đầu lên định nhìn Thẩm Tử Trai, nhất thời nhìn không rõ, lại ngồi thẳng lên, xoay người sang chỗ khác, đối mặt với Thẩm Tử Trai, cười nói: “Vương gia có biện pháp? Hơn nữa bằng lòng chặt đứt suy nghĩ của người khác?”

Thẩm Tử Trai kéo Hạ Trọng Phương, kéo nàng đứng lên, bản thân hắn ngồi vào ghế, ôm Hạ Trọng Phương ngồi lên đùi hắn, lúc này mới nói: “Phương nương, kể từ khi bổn Vương uống sữa của nàng, thì không thể rời khỏi nàng, chỉ cần ngửi mùi của nàng, liền thấy an tâm.

Nương tử khác tốt hơn nữa, bổn Vương cũng sẽ không động lòng.

Tự bổn Vương biết, cho dù về sau tiếp nhận nghiệp lớn, cũng sẽ không thích người khác, cả đời này, chỉ thích một mình nàng.”

Hạ Trọng Phương hơi không dám tin lời này, lẩm bẩm nói: “Vương gia nói thật chứ?”

Gương mặt tuấn tú của Thẩm Tử Trai ửng đỏ, nói nhỏ: “Phương Ngự y có thể làm chứng!”

“Sao lại kéo tới trên người Phương Ngự y?” Hạ Trọng Phương nghi ngờ.

Thẩm Tử Trai gác cằm lên bờ vai Hạ Trọng Phương, nhỏ giọng nói: “Lần trước đến nước Việt, nương tử nước Việt cởi mở, thậm chí nửa đêm vụng trộm mò vào trong phòng, nằm trên giường bổn Vương.

Cũng mượn cơ hội chuốc say bổn Vương, định áp đảo bổn Vương.

Nhưng các nàng ta đều không làm được việc.

Bổn Vương khẽ ngửi mùi trên người các nàng ta, đã không có chút hứng thú nào.

Bổn Vương cũng hoài nghi mình có vấn đề, nên đi qua hỏi Phương Ngự y.

Nàng nói Phương Ngự y nói như thế nào?”

Hạ Trọng Phương kinh ngạc hỏi: “Nói như thế nào?” die nda nle equ ydo nn

Thẩm Tử Trai nhếch miệng cười một tiếng: “Phương Ngự y nói, lúc đầu bổn Vương trúng độc quá sâu, bản thân mấp mé bên bờ vực sinh tử, lúc đó nàng vào phủ làm bà vú, hắn vì khiến bổn Vương bú sữa, đã cho nàng uống thuốc, trong thuốc có một vị thuốc quý giá của Phương gia.

Bổn Vương khẽ ngửi mùi sữa trên người nàng, tự nhiên muốn bú sữa, đợi sau khi uống sữa của nàng, cũng thành nghiện sữa.

Sau đó mặc dù cai sữa, nhưng bổn Vương rốt cuộc có liên quan sâu sắc đến nàng, là không thể cách xa nàng.

Nương tử khác không uống loại thuốc kia, nên không thể hấp dẫn bổn Vương.”

Hạ Trọng Phương nửa tin nửa ngờ, nhưng cho dù như thế nào, đây là Thẩm Tử Trai tỏ rõ nỗi lòng, cả đời này sẽ không gạt bỏ nàng.

Thẩm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương vẫn bán tín bán nghi, nên nói: “Sáng mai bổn Vương vào cung cầu kiến La đạo trưởng, để cho đạo trưởng lên tiếng, nói cả đời này của bổn Vương, chỉ có thể thành thân với Phương nương nương tử có bát tự canh giờ này, nương tử khác nếu gả cho bổn Vương, chắc chắn sẽ nhận tất cả tai họa của bổn Vương, trực tiếp bị khắc chết.”

Hốc mắt Hạ Trọng Phương đỏ lên, mang theo nức nở nói: “Vương gia như vậy, thiếp cực kỳ cảm động!”

Thẩm Tử Trai bật thốt lên: “Thật sự cảm động, đợi lát nữa giúp bổn Vương thổi tiêu đi!”

Hạ Trọng Phương hiện giờ đã nghe hiểu chủ ý thổi tiêu của Thẩm Tử Trai, đỏ bừng mặt lên, đánh Thẩm Tử Trai nói: “Vương gia hư!”

Thẩm Tử Trai bắt được tay của Hạ Trọng Phương, cười nói: “Như vậy Phương nương yên tâm chứ?”

Hạ Trọng Phương cười nhẹ nói: “Vậy nếu như có nương tử có bát tự cùng canh giờ với thiếp tới xin gả thì sao?”

Thẩm Tử Trai bật cười nói: “Nếu như có nương tử như vậy, thứ nhất, tuổi của nàng ta đương nhiên cũng giống nàng, đến số tuổi này rồi còn chưa gả cho người, tất nhiên có nguyên nhân, hoặc tướng mạo không thể vào mắt, cho dù muốn gả cho bổn Vương, cũng không đủ tư cách.

Chính là đủ tư cách rồi, bổn Vương vẫn có thể đuổi đi.”

Hạ Trọng Phương nghe, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng, chặn miệng Thẩm Tử Trai lại.

Môi lưỡi Thẩm Tử Trai tiến công, rất nhanh ôm Hạ Trọng Phương đặt lên giường, cúi người đè lên.

Hạ Trọng Phương ưm một tiếng, mặc cho Thẩm Tử Trai xoa nắn, rất nhanh mềm thành vũng nước, yêu kiểu kêu tên Thẩm Tử Trai.

Thẩm Tử Trai nghe được rất hưng phấn, khích lệ nói: “Lại gọi một tiếng!”

Hạ Trọng Phương lại gọi: “Trai lang, thiếp...”

Đôi tay Thẩm Tử Trai luồn vào dưới váy Hạ Trọng Phương, sờ thấy ướt một mảnh, biết Hạ Trọng Phương động tình, nhưng lại không vội thẳng tiến, chỉ từ từ cởi xiêm áo của Hạ Trọng Phương, ở dưới đèn thưởng thức cơ thể của nàng, ca ngợi nói: “Phương nương thật đẹp!”

Hạ Trọng Phương không để cho Thẩm Tử Trai nhìn lại, đôi tay ôm đầu hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Đêm nay, hai người tự nhiên ân ái triền miên.

Ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương vẫn đi tìm Phương Ngự y, nghe một chút.

Phương Ngự y thấy Hạ Trọng Phương hỏi kỹ lưỡng, chỉ đành phải nói cho nàng biết: “Không muốn giấu giếm Vương phi, mà thuốc kia đã làm cho Vương phi uống, vả lại trừ khiến Vương gia mê luyến Vương phi ra, cũng không có bất kỳ chỗ xấu nào, nên không nói cho Vương phi.”

Hạ Trọng Phương hỏi, “Rốt cuộc là thuốc gì?”

Phương Ngự y chỉ đành phải đáp: “Là một loại trái tên tình hoa.

Tình hoa này sinh trưởng ở nơi hang sâu không người, sáu mươi năm mới nở hoa kết trái một lần.

Phương gia chúng ta, cũng chỉ có một trái mà thôi.

Khi đó chỉ sợ Vương gia không chịu bú sữa mẹ, hỏng tính mạng, chỉ đành phải nhắm mắt hạ vào trong thuốc, dẫn Vương gia uống sữa của Vương phi.

Chỉ có điều thần cũng không biết, Vương gia uống sữa của Vương phi xong, sẽ mê luyến Vương phi, thuốc kia, không hổ gọi là tình quả.”

Hạ Trọng Phương kinh ngạc nói: “Phương Ngự y nói rằng, nếu ta không ăn trái tình quả này, Vương gia cũng sẽ không mê luyến ta?”

Phương Ngự y đáp: “Cũng không phải như vậy.

Mà do Vương gia vốn thích Vương phi, mới có thể mê luyến.

Nếu không thích, chắc sẽ không mê luyến.

Tình quả này được gọi là tình quả, chính là hữu tình mới có kết quả.

Vô tình, là không có kết quả.”

Hạ Trọng Phương nghe giải thích như vậy, cứ có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, lẩm bẩm nói: “Thế gian lại có trái cây như vậy, rất kỳ quái.”

Phương Ngự y nói: “Thế gian vạn vật, đều tương sinh tương khắc, các vị thuốc cũng vô cùng kỳ quặc, các loại công hiệu, cũng không kỳ quái.”

Hạ Trọng Phương lại ngượng ngùng hỏi, “Vậy ta thích Vương gia, cũng bởi vì tình quả sao?”

Phương Ngự y ngây ngốc, một lúc sau nói: “Vương phi, cho dù không có thứ tình quả này, ngài và Vương gia, hai người tuấn nam mỹ nữ, chẳng lẽ sẽ không hấp dẫn lẫn nhau? Tình quả này, chỉ dụ người mà thôi.

Giống như Vương phi ngửi được mùi thơm của một chén cháo, muốn uống cháo rồi, uống xong cháo thích cháo này, khi đó không còn là vì mùi thơm mà thích, mà bởi vì cháo ăn ngon, hợp khẩu vị ngài mà thích.”

Hạ Trọng Phương nghe xong, rốt cuộc không còn rối rắm nữa, gật gật đầu nói: “Phương Ngự y nói đúng.”

Từ chỗ Phương Ngự y ra ngoài, bước chân Hạ Trọng Phương nhanh nhẹ, bắt đầu có lòng tin với Thẩm Tử Trai nhất đôi nhất thế qua hết đời này.

Sau khi Hạ Trọng Phương đi, Thẩm Tử Trai từ trong phòng bên cạnh của Phương Ngự y đi ra, thở dài một hơi nói: “Nàng ấy tin?”

Phương Ngự y gật đầu nói: “Lão Phương ra tay, còn có thể sa chân?”

Thẩm Tử Trai cười ha ha rồi, cười xong nói: “Phương nương vẫn lo được lo mất, lo lắng bổn Vương si mê nương tử khác, đây là tâm bệnh của nàng.

Bổn Vương muốn cùng nàng ân ân ái ái sống qua ngày, không muốn để cho nàng đủ kiểu nghi ngờ lòng thành của bổn Vương, cũng chỉ có thể ra hạ sách này.”

Phương Ngự y nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

Thẩm Tử Trai tiếp lời nói: “Đúng, sẽ chứng minh bổn Vương thật lòng thật ý chỉ muốn sống qua ngày cùng với một mình nàng.”

Ngày tiếp theo, Thẩm Tử Trai vào cung cầu kiến La đạo trưởng, để La đạo trưởng phê bát tự.

La đạo trưởng nghe được ý định của hắn, hỏi: “Vương gia thật sự chỉ bằng lòng cùng Vương phi ở bên nhau cả đời, không nạp người khác? Cần phải biết, mai kia Vương gia kế thừa nghiệp lớn, nạp phi nạp tần, là chuyện đứng đắn, Vương phi cũng không thể ngăn cản.”

Thẩm Tử Trai xua tay, cười nói: “Bổn Vương gặp được Phương nương mới có thể sống sót, đời này chỉ có mình nàng ấy, để báo đáp ơn cứu mạng.”.

Truyện convert hay : Dược Môn Tiên Y

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện