Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Không Phải Có Âm Mưu Gì Đó Chứ?


trước sau

Tiêu Sách cười nhạt nói: "Tôi đâu biết tại sao anh ta lại muốn đối phó cậu, nhưng mà muốn biết cũng không khó. Cứ để người này gọi điện cho đại ca của cậu ta, sau đó hỏi một chút là biết thôi. Nếu như người này nói dối, vậy Đằng Phát nhất định sẽ không xuất hiện, tới lúc đó cậu cứ từ từ trừng trị cậu ta. Nếu như cậu ta không nói dối thì Đằng Phát sẽ xuất hiện, chúng ta cứ tóm lấy Đằng Phát thì sẽ biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì cậu thôi."

Tiêu Sách nói xong, Phương Bác lập tức sửng sốt, sau đó mắt sáng rực.

Cậu ta cúi người lôi người thanh niên mới vừa bị tát đến lơ ngơ kia lên, hung dữ nói: "Oắt con, tạo mặc kệ đại ca của mày có phải là anh Phát hay không. Nói chung, ai bảo mày tới theo dõi tao thì gọi cho người đó rồi dắt tới đây cho tao. Nếu không, đêm nay mày cứ từ từ chịu dày vò đi."

Người thanh niên kia nghe vậy lập tức run rẩy, sắc mặt còn khó coi hơn so với khi nãy.

Nhưng Phương Bác không cho người kia có thời gian suy nghĩ, trực tiếp móc điện thoại của gã ra bắt gã gọi điện thoại.

Người thanh niên chỉ có thể run rẩy cầm lấy điện thoại, sau đó hít một hơi đợi đầu dây bên kia nhấc máy: "Alo, anh Sóng, em là Da Thỏ... Dạ, em vẫn còn đang ở đây sít sao theo dõi, thằng nhóc đó đã trở về nhà rồi, em còn tận mắt nhìn thấy nó vào trong nhà, hơn nữa cũng uống say mèm cả rồi. Đây nhất định là cơ hội tốt, mấy anh mau chóng tới bắt đi!"

Cúp máy, người thanh niên đó run rẩy nhìn Phương Bác và Tiêu Sách, âm thanh nức nở nói: "Anh hai, tôi thật sự không có nói dối, cầu xin các anh tha cho tôi đi."

Phương Bác hừ lạnh: "Đợi chốc nữa đại ca mày tới thì dĩ nhiên sẽ biết mày có nói láo hay không, cứ chờ ở đây cho tao."

Nói xong, Phương Bác nhìn về phía Tiêu Sách: "Anh Sách, lỡ như đối phương thật sự là anh Phát, bọn họ còn đông người thì làm sao đây?"

Tiêu Sách cười nhạt đáp: "Tới lúc đó cậu cứ đứng một bên nhìn là được, mặc kệ người đến là ai, lén lén lút lút ra tay với Tiểu Bác cậu, vậy chỉ có một kết cục!"

Nói xong, ánh mắt của Tiêu Sách thoáng trở nên lạnh lẽo.

"Dọn dẹp một chút, chuẩn bị đón khách!" Tiêu Sách điềm đạm nói.

Phương Bác và Cố Minh thấy Tiêu Sách sắp sửa đích thân ra tay lại cảm thấy vô cùng hàng phấn, Phương Bác mở miệng nói: "Anh Sách, lần này anh làm chậm lại một chút để bọn em nhìn rõ hơn nha. Ít gì cũng phải học hỏi được hai chiều, sau này việc dọn dẹp đám lâu la đó cũng không cần anh tự tay làm nữa."

Tiêu Sách cười nhạt: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Tầm khoảng mười lăm phút sau, ba người ở trên ban công tầng hai đã nhìn thấy có một chiếc xe van chạy tới đỗ trong một góc tối, từ trên đó đi xuống tầm mười ba, mười bốn người đàn ông.

Dẫn đầu là một người chừng ba mươi tuổi, dáng người không cao lắm, lại cực kỳ đô con.

Sau khi nhìn rõ được khuôn mặt, Phương Bác lập tức sửng sốt, không nhịn được lại nói: "Mẹ kiếp, lại thực sự là Đằng Phát. Anh Sách, đợi lát nữa nắm cẳng được đám khốn đó, em

muốn dùng những chiêu thức mà anh dạy ra sài với đám chó đó. Em càng phải xem thử, em là quyến rũ vợ của anh ta, hay là chơi con gái của anh ta đây, ấy vậy mà lại không buông tha cho em."

Phương Bác nói xong, Tiêu Sách nhịn không được bật cười, cũng không nói gì thêm.

Trên thực tế, lúc này Tiêu Sách cũng rất tò mò vì sao Đằng Phát lại sai người theo dõi Phương Bác. Nếu khẳng định không phải là báo thù giúp anh Pháo Hỏa, vậy dĩ nhiên là có nguyên nhân khác.

Nhưng suy cho cùng thì Phương Bác chỉ là người thuộc tầng lớp cuối cùng trong xã hội, cậu ta cùng với Tiêu Sách lăn lộn canh chừng quán bar, vốn chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường, không đáng để Đằng Phát phải tự đích thân tới đối phó như vậy.

Mà muốn biết rốt cuộc tại sao anh ta lại đối phó Phương Bác, chỉ cần bắt được là biết thôi.

Mặc dù đối phương tới một lúc mười mấy người, nhưng Tiêu Sách lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi: "Các cậu ở đây nhìn là được rồi, tôi tới bắt Đằng Phát."

Nói xong, Tiêu Sách nhẹ nhàng bật người nhảy xuống ban công từ tầng hai.

Lúc này, khoảng cách giữa đám người Đằng Phát và nhà của Phương Bác chỉ còn có mấy chục mét nữa. Người kia đang gọi điện cho Da Thỏ, chỉ tiếc là Da Thỏ bây giờ còn đang nằm trong phòng khách nhà của Phương Bắc, vốn dĩ không thể nghe máy được.

Đằng Phát không nghe được đầu dây bên kia nhấc máy, lập tức hơi nhíu mày. Anh ta nhìn thoáng qua nhà của Phương Bác, thoáng do dự.

"Đại ca, Da Thỏ lại đột nhiên không liên lạc được, chúng ta có nên lên không? Không phải có âm mưu gì đó chứ?" Một tên đàn em mở miệng nói với Đằng Phát.

Đằng Phát hừ lạnh: "Có thể có âm mưu gì chứ? Chỉ là một thằng nhóc có chút gian xảo mà thôi. Hôm nay nhất định phải tóm lấy nó, đừng quan tâm Da Thỏ nữa, phải bắt thằng nhóc đó lại trước."

Nói xong, anh ta vung tay lên. Ngay lập tức, mười mấy người đều đi về phía nhà của Phương Bác, nhưng mà đi chưa được hai bước đã dừng lại.

Truyện convert hay : Yêu Long Cổ Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện