Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 52


trước sau

Nguyên Tứ Nhàn thực không muốn đợi tiếp để phối hợp diễn với Khương Bích Nhu nữa, ngay cả nhìn nhiều cũng thấy đau mắt. Nhưng lời này của Lục Thời Khanh cũng không hợp lý, giống như xem nàng thành người Lục gia vậy.

Nàng họ Nguyên đấy nhá.

Nàng cụp mắt nhìn bàn tay ôm lấy vai mình và áo choàng màu xanh sẫm trên người, nhớ đến chuyện tức giận hôm qua thì hất cằm nói:

– Ai cho phép chàng mang ta đi?

– Ai không cho phép?

Lục Thời Khanh nhìn phía sau không có khói lửa, không thấy tình hình địch, hỏi ngược lại.

Nguyên Tứ Nhàn quay đầu nhìn theo ánh mắt y, hung dữ nói:

– Chờ a huynh ta bận xong, chàng sẽ cười không nổi đâu.

Trong lúc nàng nói thì đã bị Lục Thời Khanh ôm bước ra khỏi Tây viện, nàng khó hiểu hỏi:

– Đi đâu thế?

Y đáp:

– An bài chỗ ở mới cho cô. Phòng Khương thị từng nằm phải quét dọn lại, đệm giường phải đem đi đốt, bậc cửa cũng phải xây lại.

Nguyên Tứ Nhàn nghe cảm thấy hả giận, nhất thời quên đối đầu với y, nghiến răng:

– Còn chậu rửa mặt phải đập vỡ, khăn phải xé vụn, chén trà phải đem về lò đúc lại.

Lục Thời Khanh cụp mắt nhìn vẻ mặt buồn bực của nàng, thầm ghi nhớ, sau đó nói:

– Nếu cô nói sớm là vì nàng ta nên cô mới chạy tới nhờ vả ta thì hôm nay ta đâu để nàng ta vào phủ cho thêm xúi quẩy.

Chuyện thấy máu này đúng là xúi quẩy, Nguyên Tứ Nhàn hơi áy náy, đặc biệt là xấu hổ với Tuyên thị đối đãi thật lòng với nàng, nàng nghĩ ngợi rồi nói:

– Lát nữa ta sẽ đi nhận lỗi với lão phu nhân, lại mời người đến phủ làm phép siêu độ…

Nói đến đây, nàng thở dài:

– Thương cho đứa cháu chưa ra đời của ta.

Tuy đứa bé làm thế nào cũng không bảo vệ được nhưng nàng là cô cô vẫn thấy khó chịu.

Lục Thời Khanh nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của nàng, hỏi:

– Sao, cô thích trẻ con lắm à?

Nguyên Tứ Nhàn lơ đãng gật đầu rồi lại lắc đầu:

– Ta thích trẻ con nhà người khác.

Y nghẹn, cau mày nói:

– Đây là đạo lý gì?

– Chàng nhìn a tẩu ta đi, sinh con quá đau khổ, ta chơi con nhà người khác là được.

Hóa ra chuyện này còn để lại bóng ma trong nàng.

Lục Thời Khanh càng phiền Khương Bích Nhu hơn, y đang cân nhắc câu chữ, chuẩn bị nói cho nàng biết sinh con là chuyện thần thánh cỡ nào thì chợt nghe nàng hỏi:

– Chàng thân với Khương tự khanh không? Ông ta lợi hại không?

Người nàng hỏi là nhị thúc Khương Mân của Khương Bích Nhu, đại lý tự khanh trong triều.

– Tàm tạm.

Lục Thời Khanh đáp một hỏi hai:

– Cô hỏi làm gì?

Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên không định kể nội dung giấc mơ cho y biết, chỉ nói:

– Đương nhiên là vì ta “bắt nạt” a tẩu, sợ bị Khương tự khanh trả thù chứ sao. Sao, nhân vật này chàng dây vào nổi không? Phẩm cấp người ta cao hơn chàng đấy.

Lục Thời Khanh giễu cợt:

– Trong thành Trường An còn có người mà ta dây không nổi à?

Thái độ ngạo mạn này của y, nói dễ nghe là tự tin, khó nghe là chảnh chọe.

Nhưng Nguyên Tứ Nhàn đột nhiên phát hiện, bộ dạng chảnh chọe của y vô cùng quyến rũ. Chảnh chọe như vậy mới có tư cách làm chỗ dựa cho nàng chứ.

Nàng xoa xoa tay:

– Vậy ta yên tâm rồi.

Lục Thời Khanh nhìn nàng:

– Cô yên tâm gì? Ta chỉ nói là ta dây nổi, chứ đâu có nói muốn dây giùm cô.

Nàng tức giận:

– Sao là dây giùm ta? Trên dưới Đại Chu có ai không biết quan hệ hai ta chứ, nếu ông ta dám bắt nạt ta thì chính là không coi chàng ra gì, chính là động thổ trên đầu Thái Tuế, chuyện như vậy mà chàng cũng nhịn được à?

Lục Thời Khanh gật gù:

– Nhẫn một chút sóng yên gió lặng.

Nguyên Tứ Nhàn tức giận đẩy tay y ra, dừng bước nói:

– Trên đầu chữ “nhẫn” có một con dao (1), chàng không đau lòng à?

(1) Chữ nhẫn (nhịn – 忍) có chữ đao (dao – 刀) nằm bên trên. Thực ra phân tích đúng là gồm chữ nhận (lưỡi dao – ) ở trên và chữ tâm (tim – ) ở dưới, hàm nghĩa nhẫn nhịn chính là lưỡi dao cứa vào tim.

Chiếc áo khoác trên vai nàng vốn buộc lỏng lẻo, hơi cử động mạnh tí là nó trượt xuống một đoạn, Lục Thời Khanh thở dài:

– Để ta cân nhắc.

Sau đó y vòng ra trước, ung dung buộc lại nút thắt cho nàng, hất cằm:

– Tới rồi.

Nguyên Tứ Nhàn thầm oán y mấy câu, ngẩng đầu nhìn viện trước mắt:

– Đây chẳng phải cái bẫy sao?

Nói xong, nàng quơ tay ra hiệu nói nhầm, sửa lại:

– Ý ta là, đây chẳng phải Đông Khóa viện sao?

Đúng, đây chính là Đông Khóa viện chỉ cách viện của Lục Thời Khanh một bức tường, là “cái bẫy” trong lời Tuyên thị.

Cuối cùng nàng vẫn phải sập bẫy sao?

Lục Thời Khanh giải thích:

– Nơi này phong thủy tốt, để cô khỏi gây chuyện cho ta nữa.

Nguyên Tứ Nhàn “xì” một tiếng:

– Không cần. Lát nữa a huynh sẽ đón ta về nhà, vừa hay phiền phức của a tẩu cũng đã giải quyết tàm tạm, ta không…

– Không về.

Y ngắt lời nàng.

Nguyên Tứ Nhàn “ha”, xách cao tai mình lên về phía y:

– Chàng lặp lại lần nữa?

Lục Thời Khanh nắm tay nàng, đưa nàng vào phòng chính trong viện, dặn hạ nhân đem lò sưởi tới, thu dọn đệm chăn, y ngồi xuống bên bàn cạnh nàng nói:

– Chuyện a tẩu cô vẫn chưa tính là giải quyết.

Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi. Nàng đương nhiên biết trước mắt chưa tính là giải quyết triệt để, dù trải qua chuyện này, a huynh đã nhìn rõ bản mặt Khương Bích Nhu nhưng cũng không thể viết hưu thư ngay khi nàng ta vừa sẩy thai, sức khỏe yếu ớt. Người hiền lành như huynh ấy không thể làm ra chuyện bạc bẽo không đạo nghĩa như vậy.

Kỳ thực tuy Nguyên Tứ Nhàn không mềm lòng như a huynh nhưng nàng vốn cũng định chừa đường lui cho Khương Bích Nhu, dù sao người bày mưu nghĩ kế là Khương Bích Xán, chứ a tẩu của nàng âu cũng là người đáng thương. Nàng nghĩ đừng làm quá tuyệt tình nên mới lánh tới Lục phủ, thậm chí lúc ở bậc thềm, nàng cũng cho nàng ta cơ hội cuối cùng. Nào ngờ Khương Bích Nhu thật sự quyết tâm không hối cải, cộng thêm giấc mơ chỉ điểm nên nàng không thể không nhẫn tâm.

Dẫu sao đây cũng là người không biết lúc nào có thể đâm Nguyên gia một đao.

Nhưng Lục Thời Khanh nói không sai, trước mắt độ lửa vẫn chưa đủ. Suy cho cùng, Nguyên Tứ Nhàn chưa đưa ra được chứng cứ chứng minh nàng ta giả té. Nguyên Ngọc tin muội muội, nhưng người ngoài thì chưa chắc, mà “nạn nhân” luôn giành được sự cảm thông từ người khác. Chuyện này truyền ra ngoài, Nguyên gia chưa chắc chiếm thế thượng phong, thậm chí Khương gia rất có khả năng thêm mắm dặm muối, bôi nhọ a huynh trên triều đường.

Nguyên Tứ Nhàn ngồi đối diện y, chống quai hàm nói:

– Ta hiểu, cho nên mới càng phải về phủ, tránh sinh thêm rắc rối.

Lục Thời Khanh xị môi:

– Ngày ngày nhìn nàng ta chằm chằm, không chê mệt à? Hại người ắt bị người hại, nàng ta có thể hại cô, vì sao cô không thể hại nàng ta?

Ánh mắt Nguyên Tứ Nhàn lóe lên, nàng thích ý tưởng này.

Lục Thời Khanh rút từ trong tay áo ra một phong thư:

– Lát nữa đưa cái này cho a huynh cô, bảo hắn để chỗ nào mà Khương thị phát hiện được, những việc còn lại, hai huynh muội cô không cần quan tâm.

Nguyên Tứ Nhàn vừa nghĩ liền hiểu ngay dụng ý của phong thư này. Lục Thời Khanh muốn để Khương Bích Nhu có được một thông tin giả, hành động nhỏ ảnh hưởng lớn. Nếu nàng ta còn có điểm giới hạn thì sẽ không lén báo tin này cho Khương gia, còn ngược lại thì chính là nàng ta tự làm tự chịu.

Quả thực, muốn triệt để nhổ sạch Khương Bích Nhu thậm chí là Khương gia mà không lưu hậu hoạn, chiến trường này không nằm trong nội trạch mà nằm ở triều đình.

Hiểu rõ những điều này, Nguyên Tứ Nhàn cảm động:

– Chàng đã sớm chuẩn bị giúp ta đối phó Khương gia à?

Sáng nay Lục Thời Khanh gặp Trịnh Trạc, biết chuyện Nguyên Tứ Nhàn bảo hắn chú ý Khương gia, bởi vậy lúc nhận được tin của Tào Ám, y mới khẩn trương chạy về phủ như thế, chỉ sợ Khương Bích Nhu gây bất lợi cho nàng. Lá thư này y đã sớm chuẩn bị lúc trên đường về phủ.

Nhưng ngoài miệng y không thừa nhận:

– Đúng là nhắm vào Khương gia không sai, nhưng Khương tự khanh vốn là người mà ta muốn đối phó, giúp cô chẳng qua là tiện thể mà thôi. Đúng lúc ta chưa cân nhắc nên dùng lá thư này thế nào cho tốt, xem như nhờ phúc Nguyên gia cô.

Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi:

– Ờ, nghe nói quan hệ giữa Khương tự khanh và thánh nhân rất tốt, vậy chàng đang tranh sủng với ông ta à?

– …

Nguyên Tứ Nhàn cười híp mắt:

– Nếu đã như thế, ta sẽ cho chàng biết một bí mật, xem như giúp chàng.

Chân mày Lục Thời Khanh hơi nhướng lên, ra hiệu nàng nói.

– Chàng không ngại thì có thể điều tra, Khương tự khanh và Lĩnh Nam có lẽ có quan hệ mờ ám.

– Lĩnh Nam?

Lục Thời Khanh hỏi ngược lại.

Nàng tránh nội dung giấc mơ, giải thích:

– Chàng biết đấy, tính ta rất thích hóng hớt, có lần ta nghe a tẩu nói với người khác, hình như Khương gia và Lĩnh Nam có giao tình gì đấy.

Hàng mày Lục Thời Khanh cau chặt một lát, sau đó giãn ra sáng sủa, mây tan mưa tạnh:

– Hóa ra là vậy.

– Thực có ẩn tình à?

Y ừ:

– Nguyên Tứ Nhàn, cô hóng hớt ra thành tựu rồi đấy, ta thay mặt triều đình cảm tạ cô.

– …

Ngày đó, sau khi rời Tây viện, nghe Nguyên Tứ Nhàn nói chuyện phong thư, Nguyên Ngọc liền cùng nàng diễn tiết mục “huynh muội bất hòa” kinh thiên động địa trước mặt Khương Bích Nhu.

Sau đó, hai huynh tẩu quay về phủ, còn nàng ở lại, vì Lục Thời Khanh nói, phong thư ấy nhanh cũng ba đến năm ngày, chậm thì khoảng mười ngày mới thấy hiệu quả.

Là loại người gian tà tim đen bụng cũng đen, thế mà chơi âm mưu quỷ kế lại không có hiệu quả tức thì. Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy là y cố ý.

Thấm thoắt đã qua mấy ngày, triều đình vẫn chưa có động tĩnh, nàng ăn dầm nằm dề Lục phủ thành quen, ở chung với mẹ chồng tương lai càng hòa hợp. Chỉ mỗi em chồng tương lai là còn chút khúc mắc với nàng.

Nguyên Tứ Nhàn vốn không để ý Lục Sương Dư, dẫu sao sang năm muội ấy cập kê rồi, sớm muộn cũng bị hắt đi, nhưng gần đây ban ngày Lục Thời Khanh thường không ở phủ, nàng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bèn cũng đi lôi kéo tình cảm của Lục Sương Dư.

Vào ngày gần đông chí, hai người cùng nhau nhặt rau.

Chuyện nhặt rau lẽ ra đương nhiên không tới lượt các tiểu nương tử yểu điệu như các nàng làm, nhưng người Lạc Dương có vài phong tục đặc biệt vào ngày đông chí, một ví dụ trong số đó là các tiểu nương tử chờ gả phải đích thân rửa tay nấu canh, nhằm thể hiện mỹ đức, đồng thời cũng nhằm cầu cho sau này được gả vào nhà tốt.

Tuổi Lục Sương Dư cũng xem như chờ gả, Tuyên thị bảo muội ấy tập luyện trước vài ngày, cho muội ấy ba rổ rau để nhặt.

Nguyên Tứ Nhàn rảnh rỗi sinh nông nổi, bèn cùng làm việc chung với muội ấy, trong lúc nhặt rau nhàm chán thì trò chuyện:

– Sương Dư muội muội, có một vấn đề tỷ tò mò lâu lắm rồi, a huynh muội rốt cuộc tại sao lại sợ chó như vậy?

Nàng chỉ nói chơi chơi, dù sao Lục Thời Khanh kín miệng lắm, chưa bao giờ chịu nói.

Lục Sương Dư đương nhiên cũng nghe ra, hất cằm:

– Đây là bí mật nhà bọn muội, nói với tỷ, a huynh sẽ mắng muội.

– Muội thế này là xa lạ với tỷ đấy, muội xem, tỷ đã dọn tới nhà muội ở mấy ngày rồi, đoán chừng cách ngày thành tẩu tẩu muội cũng không xa, muội hà tất xa lạ với tỷ? Tỷ sớm muộn cũng mang họ Lục mà!

– Vậy chờ tỷ mang họ Lục rồi hẵng nói.

Lục Sương Dư hậm hực, tiếp tục cúi đầu nhàm chán nhặt rau.

Nguyên Tứ Nhàn thấy dáng vẻ chán ngán của muội ấy bèn dụ dỗ:

– Với tốc độ này của muội thì nhặt xong rau, trời cũng tối thui mất, muội nói cho tỷ biết bí mật này, tỷ sẽ giúp muội nhặt một rổ.

Muội ấy lắc đầu, kiên quyết:

– Không được!

Nguyên Tứ Nhàn duỗi hai ngón tay:

– Hai rổ.

Vẻ mặt muội ấy hơi do dự nhưng vẫn không khuất phục:

– Cũng không được!

Nguyên Tứ Nhàn thở dài, cắn răng, duỗi ra ba ngón tay:

– Ba rổ!

Lục Sương Dư trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng cắn răng theo:

– Được, thành giao!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện