Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Thất Kiếm Môn


trước sau

Trên một mỏm đá nhô ra bên ngoài ở ngọn núi cách Nhất Trụ Vấn Thiên Sơn hai mươi dặm.

Nơi đây có ba thân ảnh luôn quan sát động tĩnh đang diễn ra ở Nhất Trụ Vấn Thiên Sơn.

Một người là Diệp Tam Khất ngoài bốn mươi với râu tóc trắng bạc, là môn chủ của Thất Kiếm Môn ở phía đông bắc Thần Vực.

Một người là Lưu Toàn Phong cũng ngoài bốn mươi với một chòm râu đen, là đại trưởng lão Thương Thần Tông.

Còn người thứ ba là Lữ Minh Tuyết ngoài bốn mươi trong y phục trắng toát lên khí sắc rạng rỡ. Nàng là một nhân vật rất quan trọng trong Thiên Sư Đường.

Lúc này Lưu Toàn Phong lên tiếng “Tiểu tử đó e là không chống cự nổi… Tam Khất huynh có nên giúp hắn không?”

Diệp Tam Khất cười nói “Nếu tiểu tử này sợ chết, sớm đã rời đi. Hắn không phải ngu ngốc chờ đợi kẻ giác kết liễu đâu!”

Lữ Minh Tuyết thoáng cười nhạt không cho ý kiến. Điều này khiến Lưu Toàn Phong không giấu được tò mò.

Lưu Toàn Phong lắc đầu cảm thán “Do Lưu mỗ đến trễ nên không biết được tình huống, hai vị có cần phải lạnh nhạt với Lưu mỗ như vậy không?”

Diệp Tam Khất nghe vậy liền cười ha ha nói “Lưu Huynh lần nào cũng tới trễ. Chỉ là Lưu huynh nhìn tên thiếu niên có sắc mặt nham hiểm kia liền biết!”

Câu nói này khiến Lưu Toàn Phong bắt đầu chú ý đến thiếu niên có gương mặt dài chính là Phạm Vô Thiên.

Lưu Toàn Phong nhất thời sửng sốt thốt lên “Hắn chính là cái tên bệnh hoạn trong lời đồn đó sao? Không phải hắn đã chết rồi sao?”

Diệp Tam Khất nhìn lão huynh đệ xem như đã nhận ra lai lịch của đối phương mới nói “Cho nên, sự việc này nhúng tay vào không được. Chúng ta chỉ có thể bên ngoài nhìn… Chưa biết chừng, ở một góc tối nào đó. Một đại nhân vật đang âm thầm bảo vệ hắn… Dù sao hắn có thể sống lại xem như là kỳ tích. Mà bọn người kia làm sao để hắn mạo hiểm bên ngoài được...”

Lưu Toàn Phong cùng Lữ Minh Tuyết gật đầu đồng ý với ý kiến của Diệp Tam Khất.

Lưu Toàn Phong ậm ờ nói “Như vậy… xem như chúng ta là khách quan chiến thôi… dù sao cũng không thể chọc được!”

Ánh mắt ba người tiếp tục dời về phương hướng ngọn Nhất Trụ Vấn Thiên Sơn.

Cùng lúc đó, Kiếm Vô Trần cầm Diêm La Kiếm giơ lên chuẩn bị hành quyết Phương Triết. Hắn xem như chỉ cần một ý niệm, Phương Triết chắc chắn chết.

Tình huống này, người quan chiến ở khu vực phụ cận đoán chắc rằng. Tiểu tử bạch y chắc chắn phải chết.

Phương Triết không run sợ, hắn làm một cử động nhỏ, ngón tay điểm hướng xuống, miệng khẽ niệm “Vô Hình Kiếm, sát!”

“Vô Hình Kiếm” đã được Phương Triết ngưng tụ trước đó ngay vị trí hắn đang đứng. Hắn không rời đi chính là dẫn dụ Kiếm Vô Trần cùng Phạm Vô Thiên đứng gần để rơi vào trị trí tâm sát chiêu.

“Vô Hình Kiếm” chính là vô hình, vô khí tức. Chính điều này khiến Kiếm Vô Trần và Phạm Vô Thiên không nhận ra.

Khi “Vô Hình Kiếm” được thúc giục, áp lực mới bắt đầu tăng lên từ từ. Từ vô hình bắt đầu hữu hình, từ không hề phát ra khí tức bắt đầu bạo phát ra khí tức cực kỳ bạo liệt.

Áp lực này khiến Kiếm Vô Trần phải ngước nhìn lên.

Hắn dùng thần thức thăm dò mới phát hiện “Vô Hình Kiếm” đang áp sát. Hắn vội vàng dùng hai tay nâng Diêm La Kiếm lên chống đỡ.

Phương Triết nhân cơ hội đó “Tốc Biến” sang vị trí khác, cách vị trí cũ hai trăm trượng.

“Vô Hình Kiếm” đánh xuống vị trí Kiếm Vô Trần rồi va chạm với Diêm La Kiếm bạo tạc ra uy lực chấn nhiếp toàn trường.

Toàn bộ đất đá xung quanh đều bị thổi bay, mặt đất trong phút chốc bị khoét sâu một khoảng trống rộng lớn.

Loại áp lực thình lình khởi phát khiến Kiếm Vô Trần cùng Phạm Vô Thiên không kịp trở tay.

Khi cả hai nhìn cảnh vật tang hoang, mặt đất đều bị xới tung lên. Cả hai giận dữ nhìn về phía Phương Triết thì thấy hắn cầm trong tay một tấm phù lục màu đen với nhiều dòng chữ màu trắng ngoằn ngoèo. Đó chính là “Phi Độn Phù”, một loại phù lục cứu mạng trong gang tấc do Trần Đại Sư cho trước đó.

Kiếm Vô Trần nhận ra “Phi Độn Phù” hắn hét lên “Nhanh, khởi trận!”

Hai nghìn thuộc hạ xung quanh tức thì cầm trường kiếm bắn lên một điểm trên bầu trời để khởi động Trận Pháp vây khốn lần hai. Lần hai chính là ngăn cách không gian, ngăn cấm dịch chuyển không gian.

Chỉ là thân ảnh Phương Triết hóa thành một đốm sáng chói rồi bắn thẳng lên bầu trời, băng xuyên qua mạng lưới phía trên bầu trời.

Thân ảnh Phương Triết hoàn toàn mất hút sau đó.

Khi đến một độ cao nhất định, “Phi Độn Phù” xé rách không gian, tùy ý dịch chuyển Phương Triết đến một vị trí mới không cố định.

Kiếm Vô Trần nhìn Phương Triết đào tẩu, hắn gào thét bất lực vì cái bẫy này đã tốn biết bao công sức của hắn.

Hắn chỉ lơ là một chút liền để kẻ địch chạy mất.

Phạm Vô Thiên cũng tỏ ra thất vọng, hắn cũng chỉ có bất lực nhìn theo mà không thể làm gì khác.

Qua chuyện này, hắn càng xác định một việc. Tên tiểu tử Phương Triết đó có thủ đoạn vô biên, dùng thủ đoạn tầm thường là không thể nào bắt được hắn.

Hắn nhàn nhạt nói “Xem như tha cho hắn một mạng… khi có tin tức nào từ hắn, lập tức báo cho ta!”

Kiếm Vô Trần nghe vậy liền chắp tay lại nhận lệnh.

Hắn nghiến chặt răng thì thầm “Lần tới, ta nhất quyết ra tay sát phạt không nhân nhượng… ngươi đợi đấy!”

Ở một nơi khác, tại vị trí nhóm người Diệp Tam Khất, Lưu Toàn Phong và Lữ Minh Tuyết.

Diệp Tam Khất vuốt chòm râu rồi mỉm cười nói “Hai vị đã thấy, ta đoán không sai!”

Lữ Minh Tuyết lúc này mới nói “Sớm ta đã nhìn ra, chỉ là xem hắn vận dụng thế nào… không nghĩ tới lại là tri âm với Ngự Kiếm Tôn Giả, là tên sư huynh có niềm đam mê với thuật ngự kiếm bọn ta!”

Lưu Toàn Phong thắc mắc hỏi “Ngự Kiếm Tôn Giả?”

Diệp Tam Khất suy nghĩ một lúc rồi nói “Có phải là vị tinh thông thuật ngự kiếm đã tiếp cận cảnh giới Hành Thiên… sao đó bị cưỡng ép làm...”

Lữ Minh Tuyết gật đầu xác nhận. Nàng thoáng mỉm cười nói “Ta đã thu lại cảnh tượng vừa rồi, đem về cho lão ca xem qua, lão chắc sẽ kích thích lắm đây…”

Nói xong, thân ảnh nàng tức thì biến mất.

Diệp Tam Khất nhìn sang Lưu Toàn Phong rồi đề nghị “Lưu huynh cũng sớm trở về, ta trước về Thất Kiếm Môn xem thế nào. Lần này đi có thu hoạch không nhỏ...”

Nói xong Diệp Tam Khất cũng biến mất.

Lưu Toàn Phong mỉm cười rồi lắc đầu “Đúng hai người này có tính cách quá giống nhau, nói đi liền đi!”

Lưu Toàn Phong nhìn về phương hướng Nhất Trụ vấn Thiên Sơn một lần rồi cũng lặng lẽ rời đi.

Cùng lúc đó trong một hồ nước nội khu Thất Kiếm Môn.

Hồ nước này không lớn có mặt nước trong vắt. Xung quanh được bố trí nhiều loài hoa và nhiều hòn non bộ với hình dạng nam nhân vai mang thất kiếm.

Từ trong hồ nước, một thân ảnh xinh xắn trồi lên khỏi mặt nước. Trên gương mặt nàng không giấu được vẻ hạnh phúc.

Hồ nước này là khu vực nội bộ dành cho nữ đệ tử Thất Kiếm Môn, ngoài nữ nhân ra không ai dám tiến lại gần.

Nàng ta vén mái tóc sang một bên rồi nghịch nước một lúc.

Xung quanh không hề phát ra tiếng động nào khác ngoài tiếng nước chảy róc rách.

Thình lình, trên khoảng không cách nàng chừng hai mươi trượng xuất hiện một vết rách không gian. Từ bên trong bắn ra ngoài một thân ảnh bạch y với huyết sắc thấm cả y phục.

Thân ảnh bạch y đượm huyết sắc này chính là Phương Triết.

Trước đó, hắn gắng gượng thể hiện bên ngoài sự tỉnh táo trước mặt Kiếm Vô Trần rồi vận dụng “Phi Độn Phù” đào tẩu, một lúc sau liền bất tỉnh không hay biết gì nữa.

Vị tiểu cô nương trong hồ nước nhìn thân ảnh thiếu niên từ trên cao rơi xuống. Nàng có hoảng hốt nhưng sau đó bình tĩnh lại vì nhận ra thiếu niên đã hoàn toàn bất tỉnh.

Nàng nhanh chóng khoác y phục lại, đón lấy vị thiếu niên đem vào bờ.

Nàng đặt vị thiếu niên đã trọng thương trên bờ hồ rồi chậm rãi quan sát.

Vị thiếu niên này đã trọng thương với thương tích không hề nhẹ. Nguyên nhân chính là một kiếm xuyên qua lồng ngực, may mắn là không trúng tử huyệt.

Nàng quan sát thiếu niên một hồi, sắc mặt nàng càng lúc càng rạng rỡ.

Nàng không giấu được cảm xúc phải thốt lên “Tên này quá đẹp trai đi!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện