Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 109


trước sau

Tần Liệt Dương không chút do dự đuổi Lã Bình và Phương Vĩ ra ngoài, sau đó vào lúc ban đêm nói tính toán của mình với Tần Chấn, để Tần Phù theo Phương Mai ra nước ngoài dưỡng bệnh một thời gian, chờ mọi chuyện êm xui hãy quay trở lại.

Tần Chấn tự nhiên hiểu ý của Tần Liệt Dương, hắn là không muốn Phương Mai trở thành người giúp nhà họ Phương đột phá, chuyện này nói ra nghe có vẻ lý trí nhưng sau lưng chỉ có hai chữ —— vô tình. Tần Chấn thở dài, chuyện này có thể trách ai được? Có những sai lầm có thể sửa, có những sai lầm không thể phạm. Huống chi, mấy năm nay bất kể người khác nói như thế nào, Phương Mai vẫn luôn càng chạy càng xa trên con đường phạm sai lầm.

Năm đó, bản thân đưa Tần Liệt Dương về quê nuôi dưỡng đến tột cùng là đúng hay sai đây? Nếu như không đưa con về quê, có phải Phương Mai sẽ thân thiết với Liệt Dương như A Phù hay không, vậy sẽ không có bi kịch như bây giờ. Nhưng nếu nói như thế, ông nhìn lại Liệt Dương ưu tú thế này lại không thể xác định, để Liệt Dương nuôi lớn trong tay Phương Mai, có được như hiện tại hay không, hay là sẽ giống như A Phù?

Còn có, nếu như năm đó không ngoại tình thì sao? Khẳng định sẽ không có lần bắt cóc đó, có phải nếu không có lần bị vứt bỏ đó, Liệt Dương ở trong nhà này mỗi ngày gặp mặt sẽ càng quen thuộc, sau đó bắt đầu thân thiết với Phương Mai.

Không ai có thể biết trước tương lai, không ai có thể trở lại quá khứ. Tần Chấn là mâu thuẫn đấy nhưng ông biết rõ, cuối cùng đi sai bước đầu tiên chính là mình. Tần Chấn thở dài, vẫy vẫy tay nói, “Con sắp xếp là được rồi, bà ấy cuối cùng vẫn là mẹ con, mọi chuyện êm xui để bà trở về đi, mỗi lần bà ấy ra nước ngoài đều ăn uống không quen. Không phải ta và mẹ con có căn biệt thự ở Tam Á sao? Đến lúc đó ta và bà ấy qua bên đó an dưỡng, khi nào tụi con nhớ chúng ta thì cứ tới đấy thăm.”

Nói vậy không phải quá rõ ràng rồi sao, ông đưa Phương Mai rời khỏi Bắc Kinh, không làm Tần Liệt Dương chướng mắt.

Tần Liệt Dương cũng không thể nói rõ đó là cảm giác gì, hắn đi từng bước một cho tới hôm nay tuyệt đối không phải vì dồn ép Phương Mai rời khỏi Bắc Kinh, mà chỉ muốn sống tốt hơn, không buông bỏ những thứ vốn thuộc về mình. Hôm nay đi đến bước này, hắn cũng nói không được những lời như ba mẹ ở lại đi, con sẽ hiếu kính mẹ, hắn chỉ có thể gật đầu, “Con biết rồi.”

Tần Chấn liền vẫy vẫy tay, ý bảo Tần Liệt Dương đi ra.

Lúc đóng cửa rời đi, Tần Liệt Dương thấy ba của hắn đẩy xe lăn đến cạnh cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Vào ban đêm, Tần Phù thu dọn hành lý, đi bệnh viện trực tiếp làm thủ tục xuất viện, muốn đưa Phương Mai ra nước ngoài ở tạm. Phương Mai đương nhiên là không chịu, chỉ vào Tần Phù mắng, “Con bị anh hai làm cho u mê rồi, tại sao chuyện gì con cũng nghe hắn chứ. A Phù, không có mẹ ở đây, con sẽ bị hắn hại chết. Ba của con trước giờ đều hướng về hắn, đến lúc đó, con cái gì đều không có, A Phù, sao con lại ngu như vậy?”

Tần Phù đối phó Phương Mai đặc biệt đơn giản, bà muốn nói gì nói, Tần Phù im lặng nghe, chờ bà nói đủ rồi liền nói với Phương Mai, “Đi thôi, đừng để con khó xử. Mẹ, anh của con thế nào con còn không biết, nhưng cậu hai thật sự khi dễ đến trên đầu chúng ta, buổi chiều mợ dẫn theo Phương Vĩ tới, vào cửa lập tức quỳ xuống trước mặt ba, muốn ba tha cho cậu. Con mới đầu còn cảm thấy bọn họ cũng thật đáng thương, nhưng anh hai chỉ nói mấy câu đã khiến con thức tỉnh, bọn họ vào cửa từ đầu đến cuối một câu xin lỗi cũng chưa nói. Ba con đã tàn tật, Tần thị nếu không có anh hai sẽ rất lộn xộn, mẹ, bọn họ một câu xin lỗi đều không có, một câu tỏ ý bồi thường cũng không có, bọn họ chỉ lo cho bản thân.”

Nhắc tới Phương Hải Đông, Phương Mai trước kia có bao nhiêu tín nhiệm, thì hôm nay có bấy nhiêu chán ghét. Huống chi bà vốn đã chướng mắt Lã Bình? Bà hừ một tiếng, “Thứ không có mắt!”

Tần Phù liền kéo bà đi, “Đi thôi, nếu mẹ không đi thì trễ máy bay mất.”

Phương Mai muốn thương lượng với con trai, “Mẹ ở lại đây, mẹ không giúp bọn họ, con không ở đây, lỡ như…”

“Không có lỡ như,” Tần Phù nói với mẹ, “Mẹ, với thủ đoạn anh hai, nếu anh ấy muốn lấy hết không để lại gì cho con, mười người như con ở lại cũng không có ích gì. Nghi người thì không dùng, con nghe theo ảnh, ảnh không thể nào không cho con cơm ăn.”

Phương Mai liền lầu bầu, “Đường Đỉnh Hân không phải rất trâu bò sao? Kêu cô ta đấu với Tần Liệt Dương. Dù sao thì lấy được cái gì cũng là của hai vợ chồng.”

Tần Phù vô cùng bất đắc dĩ, nói với mẹ cậu, “Đỉnh Hân cũng đồng ý con dẫn mẹ đi nước ngoài. Mẹ nói rất đúng, tài sản đứng tên con thì mới có phần của cô ta, cô ta biết mà.”

Vừa nói đến Đường Đỉnh Hân, Phương Mai oán khí đầy mình, “Ai biết được cưới người vợ lại cùng một phe với anh hai con, con không sợ cô ta bán con sao? Mẹ thấy cô ta chuyện gì cũng có thể làm được, trời sinh lòng dạ độc ác. Lần trước chuyện cô ta té lầu…”

Chuyện này Tần Phù vốn không thể nhắc tới, Đường Đỉnh Hân và cậu quan hệ vi diệu, nhưng đứa con vẫn thật sự là con của cậu, vừa nghĩ tới đứa con thiếu chút nữa không còn, cậu hiện tại cũng nghĩ mà sợ, cậu khó xử kêu một tiếng, “Mẹ…”

Phương Mai chỉ có thể ngậm miệng, nhưng nhắc tới đứa con bà chợt nhớ tới một chuyện, kéo Tần Phù lại, nhỏ giọng nói với cậu, “Mẹ và ba con đã lập xong di chúc.” Dù là Tần Phù cũng mở to hai mắt nhìn, có chút kinh dị nhìn mẹ cậu, cậu biết rõ ba mẹ nhất định sẽ lập di chúc, chỉ là không nghĩ tới sớm như vậy, hơn nữa đã công chứng, còn nói với cậu nữa.

Phương Mai nói tiếp, “Anh con thừa kế cổ phần và một phần tài sản của ba con, con thừa kế cổ phần và toàn bộ tài sản của mẹ.”

Nghe xong phân chia, Tần Phù cũng thấy hợp lý, công ty cậu khẳng định là không tranh được với anh cậu rồi đó, có tài sản có cổ phần, bản thân còn làm chủ công ty ảnh thị, thoải mái biết bao nhiêu, cậu nói, “Vậy không phải mọi chuyện coi như xong rồi sao, mẹ còn lo lắng cái gì, ba cũng thương con đấy, không xảy ra chuyện gì xấu đâu, đi thôi.”

Phương Mai lại kéo cậu qua, nhỏ giọng nói vài lời, “Điều kiện là khi anh con kế thừa phải có người thừa kế. Hắn và Lê Dạ hai tên đàn ông làm sao có thể có con?” Bà nắm chặt tay áo Tần Phù, nói với cậu, “Đứa con của Đỉnh Hân, nếu không thì…”

“Mẹ!” Tần Phù biết câu nói phía sau là cái gì, không cho bà nói ra, cậu nhìn chằm chằm vào Phương Mai nói, “Không có khả năng.”

Phương Mai không hiểu cậu, “Vì sao chứ, bọn họ lại không thể sinh, đến lúc đó nhất định sẽ thương nó, như vậy Tần thị…”

“Mẹ, không phải mẹ đã quên tại sao mẹ và anh hai lại xa lạ như vậy chứ? Đời chúng ta hai anh em đã như vậy, chẳng lẽ mẹ muốn thế hệ tiếp theo cũng phải như vậy? Huống chi, lúc anh con bị ôm đi, không phải mẹ cũng khổ sở ba năm sao? Mẹ đã từng chịu đựng, chẳng lẽ lại muốn Đỉnh Hân cũng phải chịu một lần?”

Phương Mai lập tức nghẹn lời, “Mẹ…”

“Mẹ đừng nói nữa, hiện giờ khoa học tiên tiến đã có thể mang thai hộ, đến lúc đó mang thai hộ là được rồi. Ai mà không muốn con của mình? Con cũng không muốn cho người khác con của mình. Mẹ không nhớ rõ khi con còn bé mẹ mỗi ngày ở bên tai con nói cái gì sao, con là sinh mạng mẹ, con phải thật khỏe mạnh đấy.” Tần Phù lôi kéo mẹ cậu, “Đi thôi, nếu mẹ không đi không đuổi kịp máy bay đó.”

Phương Mai rốt cuộc ngậm miệng.

Buổi tối lúc đi ngủ, bởi vì nghĩ đến phản ứng vừa nãy Tần Chấn, Tần Liệt Dương cũng ngủ không yên, đang ngủ nửa chừng thì tỉnh lại, trong lòng cũng thấy khổ sở. Rõ ràng là giải quyết xong nguy cơ lớn nhất, nhưng đời này của ba hắn, đời này của mẹ hắn, hắn và Tần Phù, bọn họ là người một nhà, rõ ràng có tiền như vậy, tại sao lại thành ra nhà không ra nhà chứ.

Lúc Lê Dạ đi tiểu đêm thì nhìn thấy hắn mở mắt thao láo nhìn trần nhà.

Anh nhỏ giọng hỏi, “Ngủ không được sao?”

Tần Liệt Dương nói, “Không có việc gì, anh ngủ đi, em nghĩ chuyện khởi điểm của công ty thôi.”

Lê Dạ tin mới là lạ, anh vòng tay ôm lấy Tần Liệt Dương, đáng tiếc tên này không còn giống với khi còn bé, khổ người quá lớn, lại càng nổi bật sự cô đơn của hắn. Tần Liệt Dương bị anh phá một hồi thì nở nụ cười, “Làm sao vậy? Muốn ôm em à.”

Lê Dạ nói, “Em đã quên, khi còn bé lúc ngủ không được luôn thích nằm trong lòng anh đấy.” Tần Liệt Dương lúc này mới nhớ tới, hồi đó thỉnh thoảng hắn hận đến mức ngủ không được, trằn trọc trên giường, Lê Dạ sẽ vỗ lưng an ủi hắn, hắn sẽ rút vào lòng Lê Dạ, sau đó có thể ngủ thẳng giấc một đêm đến sáng.

Hắn cười cười, “Em không sao.”

Lê Dạ vẫn kiên trì, “Tới đây đi, anh ôm em, anh đã lâu không ôm em rồi.” Đó là đương nhiên rồi, hiện giờ vóc dáng Tần Liệt Dương cao như vậy, thể trạng lại rất cường tráng, Lê Dạ chỉ có phần bị ôm.

Tần Liệt Dương không có biện pháp nào với anh, chỉ có thể nghe theo, “Được, có điều nếu bị tê thì nói với em, đầu em cũng rất nặng đấy.”

Nói xong, Tần Liệt Dương liền nằm dựa vào ngực Lê Dạ, so với khi còn bé thì mềm mại hơn nhiều, khi đó gầy trơ xương, gối đầu lên, đầu có thể cảm giác được từng khúc xương sườn, bao phủ lên trái tim đập thình thịch thình thịch. Mà bây giờ, được cơ bắp mềm mại bao bọc, ngực của anh vừa mềm mại vừa ấm áp, tiếng tim đập thịch thịch thịch giống như khúc nhạc ru ngủ tốt nhất.

Lê Dạ ôm cổ của hắn, dường như một chút cũng không xa lạ, hệt như mười mấy năm trước vậy, từng cái từng cái vuốt ve vỗ về lên lưng của hắn. Mắt của Tần Liệt Dương qua thời gian dần dần híp lại, bắt đầu phát ra tiếng hít thở khi ngủ say mới có.

Lê Dạ nằm ở nơi đó, vẫn không ngừng vỗ về lưng của hắn, mãi cho đến khi mình cũng mệt mỏi ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, Lê Dạ tỉnh lại sớm như cũ, mới đẩy Tần Liệt Dương đang ôm anh giống như con lười qua một bên, xuống lầu giúp đỡ má Lưu chuẩn bị đồ ăn sáng.

Bình thường hơn năm giờ anh xuống lầu, thường ngày mọi người không thức dậy vào giờ này. Nhưng hôm nay, vừa đến cầu thang đã khiến anh hết hồn, Tần Chấn đã ở dưới lầu rồi, còn đang tự mình chơi cờ vây.

Anh cũng không dám quấy rầy liền chạy vào phòng bếp, má Lưu đang làm việc, Lê Dạ nhỏ giọng nói, “Chủ tịch sao lại dậy sớm như vậy. Ông dậy lúc nào?” Má Lưu nói, “Năm giờ tôi rời giường đã nhìn thấy, không biết là dậy sớm có việc hay là cả đêm không ngủ. Aizz” Má Lưu cảm thán một câu, “Tức giận thôi.”

Nói xong, Má Lưu đưa nước trái cây đưa cho Lê Dạ, “Cậu đưa qua đi.”

Lê Dạ bình thường bận việc trong phòng bếp, chưa từng chủ động tiến lên, đương nhiên từ chối. Nhưng lần này má Lưu lại không chịu thỏa hiệp, trực tiếp đem khay nhét vào tay anh, nói với anh, “Cậu ngốc quá, thời điểm này qua đưa ly nước trái cây rồi nhân dịp chơi cờ với tiên sinh, tôi thấy lần trước cậu chơi cờ với ông chủ rất lâu, là thời cơ rất tốt để thân cận. Sao cậu còn không hiểu chứ!?”

Lê Dạ cứ như vậy bị đẩy ra. Anh trái lại không có ý quay lại, má Lưu nói đúng lắm. Chỉ là, nên trò chuyện cái gì đây? Suy nghĩ một chút, Lê Dạ lại lắc mạnh đầu, cảm thấy vẫn là cái gì cũng không nói thì tốt hơn. Dựa vào chút ít kinh nghiệm sống của anh không đủ an ủi người ta đâu.

Anh vừa suy nghĩ vừa đi, thật ra toàn bộ rơi vào mắt Tần Chấn rồi. Tần Chấn là người đã trải qua mưa gió nhiều như vậy, ngay cả điện Diêm Vương cũng xông qua rồi, ngày hôm qua chỉ là tâm trạng có chút không tốt, nhưng cũng không phải là khổ sở mà là phiền muộn, hoặc là có thể ông chỉ cảm thán với cuộc đời thôi. Đã sớm không sao, dù sao sống đến cái tuổi này rồi bọn họ cũng nghĩ thoáng hơn nhiều.

Hôm nay ông thức dậy sớm đơn giản chỉ vì một chuyện, ngày hôm qua trông thấy bộ dạng không biết xấu hổ của Lã Bình, ông mới tức giận trở về phòng, một mực không để cho người khác tiến vào, cũng không ăn cơm chiều, người già lâu rồi chưa bị đói, buổi sáng bốn giờ ông liền bị đói tỉnh, tự mình đi xuống lầu tìm miếng bánh ngọt ăn, sau đó lười đi lên.

Ông đợi Lê Dạ đến, muốn nghe thử người thanh niên này sẽ nói gì khuyên giải ông. Ông sinh được hai đứa con trai, Tần Liệt Dương thì đừng hy vọng nữa, Tần Phù cũng không tệ, nhưng từ nhỏ mỗi lần thấy ông giống như chuột thấy mèo, ông chưa từng được con cái an ủi bao giờ.

Không ngờ, Lê Dạ tới đây đưa nước trái cây, chỉ hỏi một câu, “Chú, cháu đánh cờ với chú nha.”

Tần Chấn cho rằng đây là bắt đầu, nhưng chờ ngồi xuống rồi người thanh niên trước mặt lại chỉ tập trung tinh thần đánh cờ, một câu cũng không nói. Tần Chấn trái lại là hai ngày này một bụng tâm sự, nghẹn không chỗ nói, dứt khoát mở miệng trước, “Cậu theo Ninh Thành Sơn học như thế nào rồi?”

Hai mắt Lê Dạ lập tức sáng lên, “Chú biết sư phụ cháu sao…”

Chờ khi Tần Liệt Dương xuống thì nhìn thấy bên kia hai người trò chuyện rất hài hòa, má Lưu còn đi qua khoe công lao với hắn, “Lê Dạ còn nói không đi đâu, tôi đẩy cậu ấy qua đấy, cậu nhìn đi, chính xác phải không.”

Nhà họ Phương, bà Phương đã ngồi xe một đêm, cuối cùng mới tới nơi. Trương Ngọc Văn dìu mẹ mình nói, “Nơi này là nhà cậu hai, mẹ chưa từng tới đây, rất tốt đúng không.” Bà cụ vẫn còn tức giận với gã đó, lại dám không nói tiếng nào đã từ chức rồi chạy lên Bắc Kinh, trừng mắt liếc gã không lên tiếng.

Lã Bình vừa nghe tiếng liền ra đón, thấy bà cụ giống như thấy được cứu tinh, lập tức nói với bà cụ, “Chị cả, chị cứu Hải Đông đi, anh ấy bị bắt vào trại tạm giam rồi, em và luật sư nghe ngóng được chuyện này nhẹ thì hai mươi năm nặng thì tử hình, anh ấy không đợi được ngày ra tù đâu.”

Bà cụ nhíu mày nói, “Đừng ồn nữa, chị còn chưa hiểu tại sao mình bị đưa đến đây, hỏi Ngọc Văn thì bảo cái gì cũng không biết, hỏi Dương Dương, Dương Dương cũng ấp úng, trước tiên nói rõ xem chuyện gì xảy ra. Phương Hải Đông rất có năng lực, kiếm được phần gia nghiệp lớn như vậy, làm cái gì lại bị người ta bắt giam.”

Lã Bình bất đắc dĩ, chỉ có thể bắt đầu lựa chọn những việc không quan trọng mà kể, “Còn không phải là vì Phương Mai…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện