Tâm Độc

Chương 106


trước sau

Vây quét

06.

Hoa Sùng đứng dậy, tim đập nhanh hơn.

Anh kinh ngạc nhìn Liễu Chí Tần, lặp lại: "Không kìm lòng được?"

"Em không nghĩ anh vẫn còn nhớ em. Lúc nãy anh hỏi số hiệu, là vì anh nhớ em là "092" đúng không? Nếu như không nhớ rõ, anh sẽ không hỏi như vậy, phải không?" Liễu Chí Tần đè lại cảm xúc, nỗi nhớ nhung bị kìm nén tận đáy lòng nhiều năm qua, hầu như tất cả đều hiện lên nơi đáy mắt, "Em nghĩ anh đã không còn nhớ tới em, thậm chí còn không biết đến em. Em, em,.."

Hiếm khi cậu lắp bắp nói năng không được mạch lạc.

Lòng bàn tay Hoa Sùng nóng rực, máu chảy khắp toàn thân như mang nhiệt độ nóng bỏng.

"Anh vẫn thường chơi chung với anh trai em. Khi đó em vẫn còn là sinh viên trường quân đội, đến trại huấn luyện chung muộn hơn các anh." Tốc độ nói của Liễu Chí Tần lúc nhanh lúc chậm, sự quý mến cùng với cảm xúc yêu từ cái nhìn đầu tiên khi còn trẻ giống như muốn áp đảo, cậu hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh, "Lúc mới đến trại huấn luyện chung em đã chú ý đến anh. Em nghe nói, anh với anh trai là một trong số những cảnh sát đặc nhiệm giỏi nhất. Các anh đều có sở trường riêng, anh em am hiểu điều tra đột kích, còn anh bắn súng rất giỏi."

Hoa Sùng đứng tại chỗ cũ, ánh mắt sững sờ, như đang nghiêm túc tiêu hóa những gì mới vừa nghe được.

"Sinh viên trường bình thường với sinh viên trường quân đội như bọn em, không thể cùng các anh huấn luyện chung được. Không có họ tên, trên mặt còn bị bôi màu. Bọn em cũng không được tham gia cuộc thi bắn tỉa lần đầu tiên khi khai mạc, không có cơ hội ra sân, chỉ có thể làm khán giả, đứng quan sát từ phía xa." Liễu Chí Tần tiếp tục nói: "Em mượn được chiếc ống nhòm từ người hướng dẫn, vốn định nhìn anh trai, nhưng khi nhìn thấy anh trong tư thế nằm ngắm bắn, em không thể chú ý tới ai khác được nữa. Anh giành được vị trí đầu trong nhóm bắn tỉa, đồng đội chạy tới ôm anh chúc mừng, anh của em chạy tới trước. Anh mang kính râm, em không nhìn thấy mắt anh, nhưng cho đến sau này em vẫn nhớ rõ bộ dạng lúc anh cười rộ lên. Em luôn nghĩ rằng, anh cười thoải mái như vậy, đôi mắt chắc hẳn sẽ rất sáng."

Hoa Sùng đưa tay sờ lên khóe môi.

Khóe môi của anh trời sinh hơi nhếch lên, lúc cười rất dễ dàng tạo cảm giác thoải mái cho người khác. Lúc còn ở trong đội cảnh sát đặc nhiệm, anh đã từng cười như vậy. Bây giờ thì ít đi, có thể tâm lý đã trưởng thành, có thể do nhiều tuổi hơn, cũng có thể do có nhiều trách nhiệm với áp lực.

Cuộc thi mà Liễu Chí Tần nhắc tới đó, đối với sự nghiệp làm đặc cảnh của anh nó cũng chỉ là một trò chơi nhỏ, cho dù được vị trí thứ nhất, cũng không đáng khoe khoang.

Đối với cảnh sát đặc nhiệm thường vào sinh ra tử vì nhiệm vụ, cuộc thi này không đáng để ghi nhớ. Huy chương và huân chương là biểu tượng của danh dự và là bằng chứng của sức mạnh. Nhưng mà phần thưởng thực sự, chính là bản thân và đồng đội mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều bình an trở về.

Nếu Liễu Chí Tần không nói, anh đã không thể nhớ nổi tình hình lúc đó, mặc dù nhắc tới, anh vẫn tốn nhiều công sức mới có thể nhớ lại.

Mình lúc ấy đeo kính đen sao? Đang cười to? Ôm nhiều người? An Trạch lúc ấy cũng ở đó?

Anh xoa xoa giữa chân mày, không có ấn tượng gì hết.

"Có lẽ anh đã quên lâu rồi, dù sao đối với anh, cuộc thi kia cũng không có gì đáng nhớ." Liễu Chí Tần khóe môi nhếch lên, có chút hoài niệm, "Anh không biết lúc đó em vẫn luôn nhìn anh. Trên sân có nhiều người như vậy, có người đang cổ vũ, có người đang la hét, ở bên sân khác còn đang vang lên tiếng súng, nhưng nhớ tới cảnh tượng lúc ấy, em chỉ cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không nghe thấy một âm thanh nào hết."

Liễu Chí Tần dừng lại một chút, nhấc tay phải lên, ngón tay hơi cong lại, chỉ vào tim mình, "Không, cũng không đúng. Em nghe thấy tiếng nhịp tim mình, đập thình thịch, càng lúc càng mạnh, giống như muốn từ bên trong lồng ngực nhảy ra ngoài. Nó chưa bao giờ như vậy khi đối mặt với những người khác."

Ánh mắt Hoa Sùng sáng ngời, giống như năm đó.

Liễu Chí Tần cúi đầu, thở dài cười nói: "Đối với em, anh rất đặc biệt. Năm đó em còn trẻ, chỉ là một sinh viên của trường quân đội. Em muốn tới gần anh, nhưng lại không dám, chỉ dám lén lút nhìn anh huấn luyện, thi đấu, nghe anh trai kể chuyện về anh. Có lần anh em gọi em lại, hỏi em việc huấn luyện như thế nào, em vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy, nhưng thấy anh đi tới, em liền trốn tránh. Em sợ tâm tư của em bị anh với anh trai nhìn ra."

Hoa Sùng cảm thấy mí mắt của mình đang nhảy nhót, đôi lúc mạnh đến nỗi, giống như muốn cản trở tầm mắt của anh.

"Năm ấy không dám thừa nhận, sau này cũng không dám." Liễu Chí Tần nói: "Đặc biệt là sau khi anh trai em ra đi, trong lòng em chỉ còn lại hận thù. Em luôn nghĩ, ở Toa Thành có nhiều cảnh sát đặc nhiệm như vậy, tại sao người phải hi sinh lại là anh ấy? Cảnh sát đặc nhiệm khác có người nhà ngóng trông họ bình an, anh em không có sao? Em nghi ngờ những người bên cạnh anh ấy. Sau đó em có thông tin anh có liên quan đến Khâu Tái, nhưng khi đến Lạc Thành, gặp lại anh, tôi lại không kìm lòng được mà muốn tiếp cận anh, ở bên anh".

Hoa Sùng rút một điếu thuốc, nhưng qua hồi lâu cũng không châm lửa

Liễu Chí Tần nhìn anh, đem bật lửa đánh lên, tiếng "cạch" vang vọng, tiếp tục nói: "Khi còn trẻ, em sợ "yêu thích" trong lòng mình bị người khác biết,nên cố gắng che giấu. Đến bây giờ, em mới thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian."

"Tổ trưởng Hoa, bây giờ em tỏ tình với anh còn kịp nữa không?"

Bật lửa trong tay bị lần ấn mạnh cuối cùng mà rơi xuống sàn nhà, trong nháy mắt tiếp xúc, phát ra một tiếng vang trầm thấp.

Tay Hoa Sùng vẫn duy trì động tác châm lửa, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, nhặt bật lửa lên, tầm mắt hòa vào trong con ngươi Hoa Sùng.

Đầu óc trước giờ đều xoay chuyển rất nhanh của Hoa Sùng giống như bị ngừng lại, giọng nói có chút sững sờ, "Thích?"

Chân mày Liễu Chí Tần hơi nhíu lại, trịnh trọng gật đầu. Trong ánh mắt nghiêm túc còn chứa đựng sự căng thẳng, cùng lo âu thấp thỏm.

Mấy giây sau, Hoa Sùng quay mặt đi, thở mạnh mấy cái, bỗng nhiên có cảm giác đang ở trong rừng rậm tràn ngập không khí tươi mát, nhưng lại thiếu dưỡng khí trầm trọng, hô hấp không được thuận lợi.

Anh dùng một tay, che đi mí mắt đang hấp háy của mình, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Ánh sáng bị ngăn lại, thế giới rơi vào trong bóng tối. Những kí ức nửa năm bên nhau hòa hợp, giống như thủy triều quét tới,che phủ cả bầu trời.

Người đàn ông vừa mới nói thích anh đây, chính là cộng sự đắc lực nhất hợp tác với anh, kể từ khi anh làm cảnh sát hình sự. Không chỉ hiểu nhanh hết những ý nghĩ của anh, còn có thể đưa ra những ý kiến khác nhưng hợp lý. Trao đổi với nhau hoàn toàn không có trở ngại nào cả. Đối với anh Liễu Chí Tần là người đặc biệt nhất, không thể thiếu trong tổ trọng án, thậm chí là trong toàn đội cảnh sát hình sự.

"Tổ trưởng Hoa." Liễu Chí Tần giơ tay lên, tựa hồ là muốn trả lại bật lửa, "Em đã nói hết mọi chuyện, anh có thể.... Có thể cân nhắc ở bên em được không?"

Âm cuối run rẩy, giống như giai điệu của sự mong đợi cùng bất an.

Lúc nhận lại bật lửa, Hoa Sùng đụng phải đầu ngón tay Liễu Chí Tần, chỉ chạm nhẹ một chút, lại hoàn toàn nói lên tiếng lòng của nhau.

Liễu Chí Tần biết mình sắp mất không chế, nhưng lại không có cách nào khác. Một giây sau, cậu bắt lấy ngón tay Hoa Sùng, cúi mình hạ xuống một đó một nụ hôn dịu dàng lại có phần kìm nén.

Tình cảm thuở thiếu thời, giống như đều đổ dồn vào nụ hôn này.

Trong mắt Hoa Sùng giống như có ngọn lửa nhảy nhót chập chờn, lúc sáng lúc tối, cuối cùng lặng lẽ đứng yên.

Anh chợt nhận ra, mình để mặc cho Liễu Chí Tần hôn, mà không rút tay lại.

Liễu Chí Tần ngẩng đầu lên, lưu luyến buông tay ra.

Chỉ còn tiếng máy lạnh đang điều hòa không khí, với tiếng hít thở rời rạc.

Không ai nói chuyện, vì không biết phải nói gì, hay phải nói như thế nào.

Im lặng đôi khi khiến người ta xấu hổ, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy an tâm

Sự yên lặng kéo dài bị cắt đứt bởi một tiếng ho nhẹ.

Anh lớn hơn Liễu Chí Tần ba tuổi, nhưng bình thường không thấy khác biệt, Liễu Chí Tần càng giống người lớn biết chăm sóc người khác hơn. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Hoa Sùng lại tỏ ra già dặn và điểm tĩnh.

Anh nhanh chóng sửa sang lại tâm tình, không tỏ ra xem nhẹ mọi việc, nhưng cũng không đánh mất thể diện.

"Tay em bị thương, không làm được việc nhà, đến nhà anh ăn cơm đi. Tuy anh không biết nhiều món, tay nghề cũng không giỏi bằng em, nhưng tốt xấu gì cũng không để em đói. Nếu ăn không quen, anh gọi thức ăn ngoài cho em."

Một câu nói đơn giản, giống như bàn việc nhà, đối với tình cảm của Liễu Chí Tần đã là hàng ngàn lời nói.

Chạng vạng, là khoảng thời gian đông đúc nhất của nhà ăn cục cảnh sát thành phố. Khúc Trị đứng ở trước cửa phòng tổ trọng án, một tay cầm trà đá, một tay suốt ruột gõ cửa, "ĐM, nhanh lên, cậu làm quái gì mà lâu thế? Suốt ngày quên trước quên sau, vứt đồ bừa bãi, rồi có ngày cậu vứt luôn cả bản thân mình luôn đi cũng không biết!"

Trương Mậu lấy điện thoại di động, chạy nhanh tới, "Đây rồi, đây rồi! Ầy tổ phó Khúc, anh đừng trách em, muốn trách thì trách tổ trưởng Hoa với anh Tiểu Liễu đó. Hôm qua hai người kia làm em sợ muốn chết, tới giờ vẫn còn sợ đây này. Mí mắt thì giật liên hồi, đầu óc ngừng hoạt động. Anh nói xem, lỡ như bọn họ thật sự có chuyện gì thì phải làm sao chứ....."

"Cậu xem lại bản thân mình đi, Trương Tiểu Mậu!" Khúc Trị tức cười, vỗ vỗ lồng ngực Trương Mậu, "Đầu óc cậu không được tốt còn đổ lỗi cho Hoa Sùng, có tin là anh ta mà nghe được thì cậu sẽ bị ốm đòn không?"

"Nói cái gì vậy? Động một chút là đánh người, trong lòng mấy người tôi là người bạo lực như vậy sao?"

Một giọng nói quen thuộc từ trên cầu thang truyền xuống, Trương Mậu cùng Khúc Trị quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Sùng với Liễu Chí Tần lần lượt đi tới.

"Tổ trưởng Hoa, anh Tiểu Liễu!" Trương Mậu kinh ngạc hỏi: "Sao các anh lại đến đây?"

"Địa bàn của tôi là tổ trọng án mà, đúng không?" Hoa Sùng cười, "Hai người có thể ở đây uống hồng trà đá tôi mua, mà không cho phép tôi với Liễu Chí Tần quay lại?"

"Không phải!" Trương Mậu vội vã giải thích, "Các anh không phải về nhà nghỉ ngơi sao? Ngón tay anh Tiểu Liễu bị gãy, não của anh..."

Hoa Sùng quăng một ánh mắt sắc như dao tới, "Não bị gì? Nào, nói hai từ cuối nghe xem."

"Em không nói gì hết!" Trương Mậu kinh sợ nói, "Em chỉ là một vật trang trí!"

Khúc Trị vỗ lên gáy cậu ta, "Đồ ngốc, các thành viên trong tổ trọng án chúng ta đều rất thông minh, có ai làm vật trang trí?"

Lúc này, có vài thành viên khác trong đội từ văn phòng đi ra, vừa thấy Hoa Sùng cùng Liễu Chí Tần đều ngạc nhiên nói: "Ơ! Hai người về rồi?"

"Xem ra tôi không nên trở lại." Hoa Sùng quơ quơ túi trong tay, "Đừng xuống nhà ăn, tôi có mua bữa tối cho mọi người."

"Cảm ơn tổ trưởng Hoa!" Trương Mậu vui tươi hớn hở chạy lại cầm, ngay lập tức kêu lên: "Sao lại nặng thế này chứ? Tổ phó Khúc giúp em với!"

"Mua ít mấy người đủ ăn sao?" Hoa Sùng lắc lắc tay, ngón tay bị túi nhựa ghìm cho tê rần. Tay trái Liễu Chí Tần bị thương, chỉ có thể cầm bằng tay phải, anh cầm hết phần lớn, một đường từ nhà hàng tới cục cảnh sát, nhìn thì thấy thoải mái, nhưng thực ra tốn rất nhiều sức lực.

Đám người ồn ào quay vào phòng, tranh nhau mở đồ ăn ra, chỉ còn lại Hoa Sùng với Liễu Chí Tần ở ngoài cửa. Hoa Sùng định đi theo vào, đột nhiên tay bị nắm lại.

Liễu Chí Tần đứng phía sau anh, thấp giọng nói: "Tôi xem một chút."

"Này." Hoa Sùng có chút bất đắc dĩ, "Chỉ bị ghìm đỏ thôi mà, không phải tay em cũng vậy sao?"

"Anh xách nhiều đồ hơn em, hai cái túi kia cũng nặng hơn của em." Liễu Chí Tần vuốt ve vệt đỏ trên ngón tay anh, sau đó nhẹ nhàng ấn ấn.

Hoa Sùng rút tay về, "Vậy em làm sao cho ngón tay em nhanh khỏi đi, lần sau em cầm đồ nặng, anh cầm cái nhẹ."

Liễu Chí Tần nở nụ cười, "Thật ra chúng ta có thể nhờ nhân viên giao hàng mang thức ăn tới đây. Bọn mình tự cầm như thế này, lại khiến người khác bị thất nghiệp."

"Sao lúc gọi đồ ăn em không nói? Bây giờ nói cái này chỉ để làm quân sư." Hoa Sùng đút ngón tay đang dần nóng lên vào túi áo.

"Lúc ấy em chỉ chú ý thức ăn trong chén, không để ý tới chuyện khác." Liễu Chí Tần dừng lại nửa giây, lại nói: "Sườn với thịt viên trong bát là anh gắp cho em."

Hoa Sùng nheo mắt liếc cậu một cái.

"Đi thôi, vào làm việc." Liễu Chí Tần nói.

(gớm cái miệng anh Tần =]])


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện