Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 168


trước sau

Chương 168

Nhìn thoáng qua thật giống một gia đình…

Chỉ là, cô cũng không dám hy vọng xa vời.

Khóe môi Diệp Mai Hoa nhếch lên nụ cười tự giễu, liền vứt những suy nghĩ ảo tưởng không thực tế trong đầu đi.

Tối ngày hôm đó, quả nhiên Tạ Minh Thành không trở về nữa, Diệp Mai Hoa chuẩn bị lên giường đánh một giấc ngon, một đêm đến tận trời sáng.

Chỉ là đến ngày thứ hai, trang viên nhà họ Tạ lại tiếp đón một vị khách không mời mà đến.

Chú Chung ngăn người đó lại, vẻ mặt khó xử.

Diệp Mai Nhung đưa cả mẹ mình đi lại bị ngăn ngoài cửa trang viên, đến cả cửa cũng không bước qua được, tức khắc nổi trận lôi đình.

“Chú Chung, tôi là vợ chưa cưới của Tạ Minh Thành! Tôi đến thăm Bách An, Tại sao không cho chúng tôi đi vào? Tôi là mẹ của Bách An! Còn có cả bà ngoại của Bách An cũng ở đây!”

Chú Chung thấp giọng nói: “Thưa cô Diệp, mong cô đừng làm khó tôi, cậu chủ đã từng dặn dò tôi, không được cho bất kì ai vào đây”

Vu Thúy Bình nhíu chặt mày lại, nói: “Con gái tôi là vợ chưa cưới của Tạ Minh Thành, tại sao ông lại gọi nó là cô Diệp?

Đáng lẽ ông nên gọi nó mà mợ chủ Diệp.”

Diệp Mai Nhung nghe vậy mới ý thức được mẹ mình nói rất đúng, cô ta nói: “Đúng, chú Chung, chẳng qua chú cũng chỉ là người hầu của nhà họ Tạ thôi, sao chú lại dám chặn tôi ở ngoài này chứ? Tôi chính là mợ chủ ở đây! Bà chủ đã chính miệng thừa nhận thân phận của tôi rồi!”

Khuôn mặt luôn luôn ôn hòa của chú Chung lập tức lạnh lùng, từ khi ông ấy trở thành quản gia của nhà, chính mắt ông nhìn cậu chủ lớn lên, bao nhiêu năm như vậy, nhưng trước giờ chưa có ai ăn nói vô lễ với ông như vậy.

Nghĩ đến người phụ nữ này đã từng mạo danh thay thế lừa gạt cậu chủ, cô ta nói dối chính cô ta là mẹ của cậu chủ nhỏ, hành vi tồi tệ như vậy tất nhiên không thể tha thứ được!

Chú Chung khôi phục lại khuôn mặt vô cảm, rất có nề nếp nói: “Nơi này là trang viên của nhà họ Tạ chữ không phải nhà †ổ nhà họ Tạ, vẫn mời cô đây về cho, không có mệnh lệnh của cậu chủ, ai cũng không được vào trong”

Diệp Mai Nhung cảm thấy bản thân mình bị một tên quản gia làm mất hết mặt mũi, cô ta bùng nổ, càng quan trọng hơn là còn mất mặt ngay trước mặt của mẹ cô ta.

Cô ta chỉ vào mũi của chú Chung mà quát mắng: “Đưa cái mắt chó của ông lên mà nhìn cho rõ ràng! Tôi là mợ chủ của nhà họ Tạ này! Ông dám cản tôi sao!”

Sắc mặt của chú Chung vẫn bình thản như cũ, chẳng có nửa điểm nào nhường cô ta, dáng người thẳng tắp, giống như một ngọn núi ngăn chặn ngay trước cửa.

“Không có mệnh lệnh của cậu chủ, ai cũng không thể xông vào trang viên được.”

Diệp Mai Nhung tức đến lệch cả mũi, nói: “Nếu như tôi cứ muốn xông vào đấy thì sao! Tôi sẽ lập tức bảo bà chủ đuổi ông ra khỏi nhà họ Tại”

Chú Chung vẫn cười nhẹ, nói: “Nhà họ Tạ vẫn luôn lấy lễ đối đáp mọi người, nhưng nếu như trước mặt là phường trộm cướp lưu manh thì cũng không cần phải nhường nhịn.”

Dứt lời, chú Chung giơ tay vẫy, hai người vệ sĩ đi từ một góc khuất xông ra ngoài, toàn bộ võ trang cẩn thận, bức người khác sợ hãi đến mức tránh xa ba mét.

Khí thế của Diệp Mai Nhung lập tức yếu xìu xuống, cô ta sao lại quên được cơ chứ, nhà họ Tạ có nhân viên vệ sĩ riêng, còn vô cùng chuyên nghiệp nữa, cái trang viên này càng được xây kiên cố chẳng phá vỡ nối, nếu không thì Tạ Minh Thành sẽ chẳng yên tâm để Tạ Bách An ở nơi này như thế.

Nhưng nếu cứ như thế đã đi thì Diệp Mai Nhung lại không cam tâm.

Lúc này, Vu Thúy Bình mở miệng nói, “Quản gia Chung, thật xin lỗi ông, vừa nấy là do Mai Nhung có chút đường đột rồi. Nhưng mong ông tin chúng tôi, chúng tôi không có ác ý, chỉ là tôi rất nhớ cháu ngoại, mong ông thông cảm một chút, để chúng tôi vào trong”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện