Ta Đi Cổ Lan Đại Lục

Nhân Trà Quán


trước sau

Trần Hùng không biết vô thức nhập Hắc Hắc mưu dồ, một dạng dễ bảo công tử ca vung linh thạch bồi Hắc Lão Ma. Đôi mắt tinh quang hướng đến chấm nước đếm khế đất mộng mơ. Nhận ra tinh phẩm tầng vắng bóng nhân mục lãm, hắn hướng đến lộ thiên lông Vân Tiễn lão bản.

-Ta có một bằng hữu tên gọi Vân Phi....

-Tiểu tử chớ thấy sang chảnh bắt quàng làm họ, Vân Phi thiếu gia thế nào quen thuộc ngươi ? Báo thanh danh bỗn gia xem bàn tính toán.

-Từng kết giao chí nghĩa tình cùng Vân Phi, gọi là Trần Hùng...

Vân Tiễn nghe thanh niên lời, cổ kí ức toát lên Vân thiếu tri kỉ ngày nhớ đêm mong. Lòng ngục phập phồng nhiệt huyết, dừng giải khai sót lại khố y thói quen. Cuối cùng xuất hiện đại tin tức đánh động Vân thiếu, hào sảng ôm lấy Trần Hùng tựa vạn năm bằng hữu

-Trần huynh đệ, Vân thiếu tại bên trong.

Tình cảnh tréo ngoe buộc Trần Hùng đẩy nhanh tiến độ, hướng đến Hắc Lão Ma gật đầu ly khai. Không biết vô tình đẩy Hắc Lão Ma nhập Tiểu Hắc cuộc trò truyện. Cao nhân lời nói tựa cưu thiên thần lôi đánh hạ A Tư bình cảnh.

-Trần tiểu tử ba ngày ba đêm luyện kì công cáo thành, thân thể hóa chín trâu mười hổ cân lực. Cầm kỳ thi họa da lông hiểu biết tối kị khoe khoang, nhất trân trọng tính cách biết lắng nghe tiểu nương tử.

Hắc Lão Ma xuất khẩu thành thơ, thúc đẩy quá trình biến A Tư đỏ bừng nét mặt. A Tư nuốt một ngụm ra quyết định, dẫn nhị Hắc gia hướng về Nhân Trà quán, bàn giao hắn phụ thân tính toán.

Trần Hùng tiến vào quản sự gian phòng, nhìn Vân Phi chăm chú sổ sách tự giác bật cười. Cố nhân hoài bản chất nay thoát biến dáng dấp, bạc mái đầu trơ trọi tóc tàn phai lãng tử suất xưa kia. Khuôn mặt nhân huynh hao gầy xanh xao, mắt u buồn tâm tư tựa nặng bụng cầu giải phóng.

-Vân huynh, ta trở lại...

Vân Phi ngẩng đầu dời chú ý, phía trước râu ria thanh niên ba thành dáng dấp cố nhân. Một luồng linh năng đập tan ũ rũ, Vân Phi trợn mắt không thể nào đứng dậy quát.

-Trần Hùng huynh đệ ?

-Không nhận ra hảo huynh đệ ? Lâu không gặp ngươi thế nào thân tàn ma dại ?

Vân Phi lệ nóng lưng tròng vụt đến, ôm lão huynh đệ Vân Phi tắc nghẽn lời thì thào thổ lộ. Vân Phi tứ phương địch vây quanh tình thế, duy nhất Trần Hùng huynh đệ không xa lánh kết giao. Khảm tâm nam nhân đẩy cảm xúc dâng trào siết chặt vòng tay.

Trần Hùng lật mắt xuất chưởng đánh văng Vân Phi, bài trừ bọn hủ nữ tiêu cực suy diễn. Tình huynh đệ keo sơn, tâm linh tương thông đáng quý chớ hằn vệt đen tối. Trần Hùng thở dài châm chén trà ngồi xuống nhấm nháp.

-Vân huynh, Thú Nhân quốc thế nào tình huống ?

Vân Phi đón nhận huynh đệ chủ đề biến hóa ánh mắt, thời gian khôn lường biến thế sự chúng Thú Nhân. Vân Phi không biết ngọn nguồn nơi đâu hướng đến huynh đệ lời giải thích, đau đớn sự thật chắc chắn thương tổn Trần huynh đệ.

-Trần huynh biến mất đoạn thời gian, Thú Nhân đồng tâm khởi nghĩa đấu Nhân Vực âm mưu. Tiên phong Minh Hòa đoàn Nông ca lãnh đạo, đánh tan Thánh Vực quân khai hoang Thú Nhân Quốc. Minh Hòa quân khí thế dâng cao, hung hãn nhập Thánh Vực lãnh thổ, thành công chiếm đóng tam thành Thánh vực nơi biên ải.

-Ma Vực phương đông biết tin phương Tây binh biến, cơ hội nắm bắt điều quân áp đến Thánh Vực biên giới, áp lực buộc Thánh Vực cắt đất cầu hòa giải quyết. Thú Nhân tạm thời đẩy lui Thánh vực mưu đồ, ngoại an tâm bắt đầu cải tổ Thú Nhân Quốc....

×

— QUẢNG CÁO —

-Vân huynh làm sao dừng, mời nói tiếp.

- Xà Nhân hổ thẹn Ưng lão cái chết hướng đến Miêu Lan cầu thân. Thú Nhân Tổ huấn áp đặt hoàn cảnh, Lan muội chấp thuận Xà Long cuộc hôn phối, trở thành nhất Nữ vương Thú Nhân quốc.....

Trần Hùng ngẩng đầu nhìn Vân Phi, mắt thu sự thật đấu tâm quyết liệt phản bác. Nàng lãng quên hắn lời hứa? Hay là họ tình cảm mỏng manh, bao phủ bởi nghiệt ngã bụi thời gian. Tâm trí Trần Hùng trống rỗng phương hướng, liên hồi cổ kí ức giải khai nỗi đau thương. Khao khát chung đôi quy hồi Địa hoang thế giới, cuối cùng nhận lấy thương tỗn tình cảm hay sao ?

-Nàng có hạnh phúc không ?

-Ta thường cùng Lâm Sung trao đổi tin tức, nghe nói Lan muội nhi tử gọi Miêu Toàn thông minh lanh lợi. Từ sau khi ngươi chết yểu..., ta nhầm ngươi biến mất. Lan muội thoát biến dị tính cách, kéo theo thân tỷ muội Điệp Linh nàng, vạn năm ôn nhu chưởng nương tử đẩy ta khỏi Thú Nhân quốc lãnh thổ, sầu bi nhung nhớ non nớt tiểu nhi tử...

Khác tình thế đồng cảnh ngộ huynh đệ trầm lặng tâm tư... Thân thuộc nhân theo dòng thời gian khuất bóng, còn lại Trần Hùng tâm cảnh phiêu dạt đời cô lựu. Thủ nâng tự vã mặt cảnh tỉnh, thế thái nhân tình nao nhân khả năng bắt.

-Vân huynh hiện tại thế nào tính toán ?

-Thánh Địa trao phụ thân đại nhân cơ hội cạnh tranh hội trưởng thương hội vị, ta dự định trợ hoàn thành thời điểm hồi Thú Nhân quốc xem xét....

-Biến cố hiện khó tránh khỏi, thời gian chứng thực khảm tâm kí ức, đành cô phương tiến đến phía trước.

-Trần huynh chớ nản lòng, thiên hạ rộng lớn tồn tại tốt nữ nhân. Võ đạo thánh địa nhất nơi giải tỏa Đại Đấu Trường, binh biến thương vong không phải chúng nhân mong muốn, biến đấu trường trở thành phương thể hiện sức mạnh cạnh tranh Ma Vực lãnh thổ. Hằng năm kiệt xuất thanh niên song vực định quyết đấu.

Trần Hùng trong đầu diễn hóa Vân Phi lời, hư vô chi ý hiện phía trước mạo hiểm lộ trình. Trở thành Thánh Vực kiệt xuất nhân tham dự, gián tiếp mưu cầu Thú Nhân an sinh điều kiện, thay bù đặp khoản nợ lương duyên.

-Vân huynh, có thể giúp ta tham gia Đại Đấu trường ?

-Trần huynh chớ lo âu, ta hết sức lực đoạt một cái danh ngạch Ngũ quận chi tranh. Nhị quốc chiến vị trí phải tự huynh tranh thủ.

-Đa tạ Vân huynh đệ, ta ly khai hít thở một chút không khí. Đừng hồi đến Thú Nhân ta trở về tin tức....

-Ta hiểu huynh suy nghĩ, cao hứng thưởng tửu cứ đến tìm lão Phi đây...

Ly khai gian phòng vô định bước, xuất hiện Vân Tiễn thúc truyền đạt đồng bọn vị trí. Trần Hùng rảo bước con phố xa lạ, nhân lạnh nhạt khốn họ thâm tâm khiến nỗi nhớ yên vui Thú Nhân thêm da diết.

Dừng chân bên bờ yên ả sóng nước, đón lấy phong táp thanh mát khỏa thần hồn. Mát lành thấm tấc da thịt dẫn dắt nguồn cảm xúc, Trần Hùng vô thức lời thì thào khúc hùng tâm ca.

-Ngàn vạn binh đao giương cao hướng về phía trước ta

×

— QUẢNG CÁO —

...........

Hình dung em vẫn luôn theo ta đi hết chặng đường dài......

Tướng Quân khúc ngân nga lướt mặt nước, phong lùa sinh âm thanh đồng ngộ giai thoại chia cách. Đại thụ bên bờ nghiên cành ủ rũ, khoác lên trên mảnh lựa trắng tương tư. Nỗi lòng lời thả trôi vô tận thiên không, nao nhân lắng nghe xin một phút thấu hiểu.

Từ tận cùng tâm trí giải khai cuộc tranh đấu. Gục ngã vạn trượng phương u tối, khác biệt vững vàng nhân cảm quan. Chính nhân lựa chọn phương tiếp diễn, đằng đẵng lộ trình dòng thời gian.

Trần Hùng lâm vào khoảnh lặng u mê tình, ống kính tựa đồng cảm chính ca dòng cảm xúc, chủ động vụt đến Nhân Trà quán phương Nhị Hắc. A Tư một dạng hối hả tâm thế không để nhân vụt mất, bước vào cửa trà quán hô hào.

-Phụ thân mau đến xem, ta tìm được tỷ tỷ ý trung nhân.

Bên trong gầy yếu lão bản vụt đến bắt lấy A Tư, hai mắt đảo điên bên cạnh nhị hắc nhân dạng. Bỏ qua Hắc Hắc tiểu tử mồm sữa vương, dừng tại Hắc lão gia khuôn mặt bật cười thành tiếng. Vô Thuyên là lão danh tự, tức thì đại thủ lật vào mặt A Tư, Trà Thiệu Khúc út hài tử, nộ quát.

-Ngu ngốc tiểu tử, cổ đại pháo mang về đắp chăn sao ?

Hắc Lão Ma thấu hiểu nhân thô lỗ hàm ý, một bước Thôi Sơn quyền tung đến bỉ ổi lão đầu. Hắc Lão hằng ngày rèn luyện, tráng kiện lão thể bên trong lực lượng theo thời gian tăng tiến, quyền khí chấn kình lực một vùng không gian. Vô Thuyên thân thể bùng lên ngũ sắc quang mang, nhập lưu thủy chân cảnh mềm mại gạt một bên mãnh quyền.

-Lão già thân thể thật hoàn hảo, tiếc thay ta nhi nữ không nhận người hầu.

Song thủ cuốn lên ảo diệu động tác, linh năng phụ trợ hóa vạn chưởng ảnh ập đến Hắc Lão Ma. Đối mặt chân khí cao nhân Hắc Lão Ma cảm nhận áp lực, tựa hiện đại trăm nhân vây quanh đồng khí chi uy. Ngay khi Hắc Lão Ma hạ quyết tuyệt chi ý, phương xa vụt đến thanh sắc linh năng đánh tan Vô Thuyên Vô Ảnh Chưởng công phạt.

-Ỷ mạnh hiếp yếu, không phải ngươi Vô Thuyên tính cách.

Hắc Lão Ma đảo mắt đến phương trà khách, bất bình nhân nghĩa cùng thời đại nữ nhân, đầu cảm tạ nhân tương trợ. Vô Thuyên liếc xéo quen thuộc nhân, hỗn độn tâm tư tình cảm vây khốn hừ lạnh một tiếng cho qua. A Tư thấy lão phụ thân lắng cơn thịnh nộ, hướng đến giải thích ngọn ngành.

-Không phải hết hơi lão đầu, là đại ca của Hắc Hắc a.

Lão ẩu trà khách Cẩm Hương danh tự, hàng xóm thân thương bên cạnh Nhân Trà quán. Nghe bọn họ bàn luận chủ đề hướng đến Hoa Tiên nha đầu của nàng, híp mắt vô thanh ly khai mách lẻo. Một bên Hắc Hắc đón nhận Vô Thuyên ánh mắt, tựa xuyên thấu tâm can bại lộ tiểu sợ hãi, nuốt một ngụm lắng động vội vàng hô.

-Trần Hùng, Trần đại ca nổi danh ta làng chài. Bầu bạn nhật lượng mái đầu bóng, khỏe mạnh đánh lưới rộng vòng tay.

Không biết Hắc Hắc lời nơi nào thực hư, có điều diễn hóa hình tượng đánh động Vô Thuyên lão đầu. Lão một đời không thành thân, trước đây thương xót đám trẻ lưu lạc quy gia nhân trọng trách. Phong sương chiêm nghiệm khai nhận định, hoàn hảo nơi gởi gắm nữ nhi. Miên man linh giác truyền đến tiếng bước chân, Vô Thuyên than ngắn thở dài.

-Trần Hùng là nao nhân ? mặt mũi đủ suất khí đòi với lấy ta tỷ tỷ ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện