Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 105: - Nỗi sầu muộn của Laura


trước sau

Tiểu tử dùng móng vuốt che mắt, lăn qua lăn lại trên sô pha.
"Không sao, bảo bối~"
Nạp Lan Chỉ Thủy bế tiểu tử vào lòng.
"Ô! Con xin lỗi mẹ~"Biểu cảm tiểu tử tràn đầy ai oán, nói rất nhỏ.
"Bảo bối nếu tham gia hôn lễ bằng hình hài này, nhất định sẽ làm mọi người thấy dễ thương chết luôn~"
Nạp Lan Chỉ Thủy suy nghĩ một chút, nói với Cảnh Lang.
"Bác Cảnh, chi bằng khách mời lần này chúng ta chỉ mời người quen đến thôi."
"Cũng không phải là không thể~ chỉ là con chắc chắn để tiểu tử như vậy đi làm phù dâu sao?"
Trong mắt Cảnh Lang tràn đầy ý cười, cô hiểu ý của Nạp Lan Chỉ Thủy, không muốn để tiểu tử như đưa đám.
"Con gái con có gì mà không thể được?" Nạp Lan Chỉ Thủy cười nói, lại sờ đầu tiểu tử một cái.
"Ô! Mẹ thật đáng ghét~"
Không ngờ tiểu tử lại tức giận phóng khỏi ngực cô, một hồi công phu liền không thấy bóng dáng đâu.
"Bảo bối?!" Nạp Lan Chỉ Thủy cả kinh gọi lại.
"Xem ra cháu gái ta là một đứa nhỏ có lòng tự tôn cao~" Cảnh Lang nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Nó là vì mình không thể biến thành hình dạng người hoàn chỉnh nên mới vậy?!" Tâm trạng của con gái, Nạp Lan Chỉ Thủy đã không cân nhắc đến.
"Ai.... Con chỉ là không muốn nó miễn cưỡng bản thân mình quá mức, nó vẫn còn nhỏ."
Đối với tiểu tử mà nói, Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ muốn dành cho tiểu tử tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời, cô đã nợ đứa bé này quá nhiều.
"Haha~ con nít một lúc là sẽ hết thôi~"
"Nếu vậy ta đi sắp xếp danh sách khách mời." Cảnh Lang mỉm cười rời đi.
Tiểu tử chạy về phòng Cảnh Tiểu Lang.
"Bảo bảo?" Cảnh Tiểu Lang liếc nhìn cục bông xù lông.
"Ô!" Tiểu tử ngã nhào, lộn một vòng vào trong ngực Cảnh Tiểu Lang.
"Mẹ, bảo bảo có phải rất vô dụng không?" Tiểu tử chớp mắt, thanh âm nghẹn ngào nói.
"Bảo bảo đây là chuyện gì? Con biến thành bộ dạng này.... với cả bảo bảo nói với mẹ vô dụng nghĩa là sao?"
Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang ảm đạm, lòng bàn tay vừa như có như không vuốt ve lên bộ lông mềm mại của tiểu tử.
"Ô! Bảo bảo không biến thành hình dạng con người được, có phải con rất vô dụng không?!" Cặp móng vuốt của tiểu tử đặt lên ngực Cảnh Tiểu Lang.
"Thì ra là vì chuyện này." Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang nhìn tiểu tử rất dịu dàng.
"Bảo bảo, mẹ nói cho con nghe một bí mật nho nhỏ nghe~"
"Ô?" Tiểu tử dựng lỗ tai lên.
"Thật ra mỗi tháng mẹ đều sẽ có một ngày biến thành giống như bảo bảo vậy."
Mặt Cảnh Tiểu Lang hơi ửng đỏ.
"Ô? Biến thành như dáng vẻ của bảo bảo?" Tiểu tử dùng móng vuốt gãi gãi lỗ tai.
"Đúng vậy, thân phận thật sự của mẹ giống y như của bảo bảo, thậm chí cái đầu còn nhỏ hơn là của bảo bảo." Thanh âm Cảnh Tiểu Lang càng nói càng thấp.
"Có thật không?" Tiểu tử chớp chớp con ngươi linh động, dường như rất kinh ngạc.
"Thật nha~ cho nên bảo bảo đừng buồn, mẹ mới là người vô dụng nhất đây." Cảnh Tiểu Lang vuốt ve lưng tiểu tử, an ủi.
"Hai mẹ con các nàng trốn ở đây âm thầm nói chuyện gì?" Nạp Lan Chỉ Thủy vừa vào cửa, liền nhìn thấy bộ dạng cục bông nhà các nàng cuộn thành một đoàn đáng thương, ngực nhất thời cứng lại.
"Chị Trấp Thủy, không có gì."
Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang lóe lên, tiểu tử trong ngực thì ngẩng đầu nhìn qua nhìn lại cả hai, lập tức nhảy khỏi ngực Cảnh Tiểu Lang.
Như một làn khói chạy tới bên cạnh Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Bảo bảo!" Nạp Lan Chỉ Thủy cúi người, bế bé con lên.
"Xem bộ dạng đáng yêu nhỏ xíu của con nè, nào để mẹ hôn một cái~" Nạp Lan Chỉ Thủy vừa nói, vừa thật sự hôn lên mặt tiểu tử hai cái, dù trong miệng vô tình ngậm vài nhúm lông, nhưng cô vẫn không để ý.
"Ô~ trên mặt dính đầy nước miếng của mẹ rồi~"
Dù ngoài miệng oán trách như vậy, nhưng trong lòng tiểu tử vẫn là tràn đầy vui sướng.
"Chúng ta cùng đi xem mẹ con~"
"Vậy bảo bảo không quấy rầy hai người nữa~"
Tiểu tư cơ trí nhảy xuống sàn, xách cái mông nhỏ chạy ra cửa.
Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy nhu hòa, trong đầu thấy thích tiểu tử này rồi. Bộ dạng nhỏ xíu không sao, lớn mới có sao. Nạp Lan Chỉ Thủy hạ vai thẳng người, ngồi vào bên cạnh Cảnh Tiểu Lang.
Đầu tiên là hôn lên cổ cô một cái, Cảnh Tiểu Lang nhăn nhó đẩy cô ra.
"Đừng như vậy..... chị Trấp Thủy."
"Bây giờ vẫn còn đang là ban ngày....." Cảnh Tiểu Lang mắc cỡ lẩm bẩm.
"Hì~ vậy buổi tối là có thể rồi?"
"Tính toán một chút, chúng ta cũng lâu rồi không có gì gì đó." Nạp Lan Chỉ Thủy cố ý xấu xa nói.
"Rõ ràng mới tối hôm qua......" Cảnh Tiểu Lang đánh lên đầu vai cô một cái.
"Được rồi, không làm khó nàng~" Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người cô lại, chăm chú nhìn vào mắt cô.
"Bảo bối, chúng ta sắp kết hôn rồi~"
"Ừm." Cảnh Tiểu Lang đáp.
"Cho nên đừng suy nghĩ lung tung nữa, nha?"
"Xin lỗi, em đã để chị lo lắng." Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu, ôm giọng áy náy nói.
"Lại xin lỗi, đừng nói câu đó nữa." Nạp Lan Chỉ Thủy ôm chầm lấy bả vai cô, để cho đầu cô tựa vào trong ngực mình, ôm lấy rất chặt.
"Chúng ta là vợ chồng, quan hệ giữa đôi bên là bình đẳng."
"Ta cưới nàng về là để chăm sóc cho nàng, yêu thương nàng, bảo vệ nàng."
"Nhưng mà chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang muốn đáp lại tình yêu sâu lắng của Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng lại không biết phải biểu đạt ra sao.
"Vật nhỏ~ vậy nên đừng lại suy nghĩ lung tung, ta sẽ lo lắng~" Nạp Lan Chỉ Thủy điểm một cái lên chóp mũi cô.
"Em hiểu rồi, chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang hai tay ôm qua lưng cô.
"Đúng rồi, ta chợt nhớ ra một chuyện."
Nạp Lan Chỉ Thủy lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong ngăn kéo tủ đầu giường.
"A?! Đây là chúng ta đã mua từ cửa tiệm của bà bà đây mà." Cảnh Tiểu Lang cũng vừa nghĩ ra.
"Ừ, ta xém chút nữa đã quên mất thứ này."
"Nào, ta đeo lên cho nàng." Nạp Lan Chỉ Thủy tự động mở hợp, đeo lên giúp Cảnh Tiểu Lang.
"Chị Trấp Thủy, em đeo lên cho chị!"
Vừa nói, Cảnh Tiểu Lang vừa đoạt lấy chiếc bông tai còn lại, nhưng khi nhìn tai Nạp Lan Chỉ Thủy nửa buổi, thì lại bắt đầu thấy có chút bối rối.
"Ta dạy nàng." Nạp Lan Chỉ Thủy giữ cánh tay Cảnh Tiểu Lang, đưa tới bên cạnh lỗ tai của mình. Hướng dẫn cô đeo lên.
"Ô! Chị Trấp Thủy, em thật là ngốc, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không biết làm!" Cảnh Tiểu Lang lại bắt đầu tự oán trách.
"Lại nữa rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy bất đắc dĩ khẽ thở dài.
"Ô! Em xin lỗi, lần sau em sẽ không như vậy nữa."
Nhớ lại phản ứng đáp ứng Nạp Lan Chỉ Thủy vừa rồi, Cảnh Tiểu Lang lập tức cải chính nói.
Suy nghĩ một lúc, Nạp Lan Chỉ Thủy quyết định coi như không có gì. Ôm Cảnh Tiểu Lang để cả người cô dựa vào trong ngực mình, xong hôn lên gương mặt Cảnh Tiểu Lang.
-----
Từ sau khi đại tiểu thư Laura gia tộc Carano có "vợ", thì tâm tình mỗi ngày một tốt lên, tính khí cũng thay đổi đi rất nhiều.
Cô thậm chí công bố ra ngoài, là mình đã là hoa có chủ, đến nỗi mấy cái chỗ yến yến oanh oanh cũng đều đoạn tuyệt lui tới.
Nhưng hôm nay sắc mặt Laura lại vô cùng khó coi, trong tay là một tấm thiệp mời có in chữ vàng bị cô vo thành một đoàn ném vào thùng rác.
Lúc này, Lạc Thanh vừa vặn ra ngoài tản bộ với tiểu cẩu trở lại, thấy trên sô pha có người với bộ mặt thối, liền tiến lên hỏi.
"Làm sao, người yêu cũ tới đòi tiền hả?"
"Bà xã!"
Mấy ngày gần đây Laura nhìn thấy Lạc Thanh liền giống như con ong nhìn thấy mật hoa vậy, lập tức thay đổi thành gương mặt cười, bắt đầu dính lấy.
"Tránh ra đi! Ai là bà xã của chị!"
Mỗi lần có tình huống này, mẫu đối thoại như trên đều sẽ tái diễn.
"Hai tụi mình ngủ với nhau cũng không biết đã là lần thứ mấy, bên ngoài cũng đã làm quen cả thuộc, chuyện em làm vợ chị là chuyện ván đóng thuyền rồi chứ còn là gì!" Laura lén lút âm thầm đưa tay luồn vào trong áo Lạc Thanh.
"Chị cái tên khốn kiếp này!" Lạc Thanh không chút khách khí cho cô một đấm.
"Ui da....." Laura nhất thời không phòng bị, ngã chổng vó từ trên ghế xuống.
Nhìn Laura mặt mày một bộ dâm đãng, bộ dạng thiếu đòn, Lạc Thanh phát cáu liền tiện tay đánh cho một phát.
"Bà xã~ em ra tay thiệt ác độc~" Hai tay Laura che bụng, nửa buổi cũng không đứng dậy nổi, bộ dạng một bộ yếu ớt.
"Đừng có giả vờ với em!"
Lạc Thanh không biết đã bị mắc câu bao nhiêu lần, lần nào cũng không thể hiểu nỗi bị ăn sạch sẽ không chừa mẫu xương.
"Cút mau!" Đoạn nói câu này, Lạc Thanh chỉ còn chưa cho thêm một cước, cô chuẩn bị trở về phòng không thèm để ý đến tên khốn kiếp nào đó.
"Nạp Lan Chỉ Thủy với Cảnh Tiểu Lang sắp kết hôn rồi!" Laura hô lên.
"Ồ." Lạc Thanh dừng bước, quay đầu "Ồ" một tiếng.
"Vợ, bao giờ em mới chịu gả cho chị?" Laura uể oải nói.
"Em nói cho chị biết, không có cửa! Chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ!" Nói xong, Lạc Thanh liền chạy lên lầu.
"Đáng ghét! Cảnh Tiểu Lang khúc gỗ mục thối nát này, thế mà kết hôn trước cả mình?!" Đây mới là mấu chốt đại tiểu thư Laura tích tụ cả ngày hôm nay.
Mỗi lần nghĩ tới tháng nay cô nhắc vấn đề này với Lạc Thanh không biết là bao nhiêu lần, nhưng cô ấy vẫn cứ chính là không đồng ý, Lạc Thanh liền tích tụ.
Trong căn phòng trên lầu, Lạc Thanh ngồi trên giường bực tức khó chịu. Từ khi cô đồng ý quen Laura, trước không nói hằng đêm đều bị người nọ ăn không chừa mẫu xương, ngay cả ra ngoài gặp ai làm gì, cô ấy cũng đều qua hỏi. Vài lần còn phái người theo dõi cô, các cô luôn sẽ vì chuyện này mà cãi nhau một trận, đến cuối cùng cô không hiểu nổi làm sao lại bị kéo lên giường, sau đó chính là trời sáng!
Vốn tưởng rằng sau khi quan hệ giữa các cô khác đi, thì Laura sẽ biết tôn trọng cô hơn, cho cô không gian riêng.
Không chỉ vậy, đại tiểu thư này còn không biết đã uống lộn phải thuốc gì, cứng rắn muốn kéo cô ra nước ngoài đăng ký kết hôn.
Kết hôn là trò đùa sao? Dù cô đã biết thân phận thật sự của Laura, cũng biết cô ấy có bãn lĩnh này. Nhưng trong mắt Lạc Thanh, cô vẫn là người rất truyền thống, cho rằng kết hôn là một chuyện rất thần thánh.
Trước kia thời điểm biết bản thân thích nữ giới, cô cơ bản cảm thấy đời này mình sẽ không kết hôn, sẽ không sinh con dưỡng cái, sẽ chọn lựa im lặng bảo vệ Lý Mộng Như.
Thế nhưng gặp được Laura, thì tất cả những thứ này đều trở thành một giấc mộng, Ngoại trừ đứa con, cô cảm thấy những thứ còn lại Laura đều có thể dành cho cô.
Nhưng tên khốn kiếp này lẽ nào không hiểu trước khi kết hôn phải cầu hôn sao? Nhẫn đeo hoa tươi một thứ cũng không có, chỉ biết nhiệt tình gào khóc thảm thiết.
Còn một nguyên nhân khác nữa là dù cô đã đồng ý quen Laura, nhưng cô thật sự chưa từng nghĩ quá xa đến chuyện kết hôn như vậy.
Gia tộc Laura, thân phận, còn cả mấy chuyện đào hoa nhăng nhít, thật ra tâm Lạc Thanh vẫn luôn rất bất an.
Cô vốn đã là một người luôn không có cảm giác an toàn rồi, ở bên nhau với một người như Laura sẽ càng bất an hơn đi.
Dưới lầu, Laura thì đang suy nghĩ phải làm sao trong ngày tham gia hôn lễ Cảnh Tiểu Lang, thành công để Lạc Thanh đồng ý lời cầu hôn của cô.




————————————————
Mình xin cảm ơn những comment các chương qua của các bạn để mình luôn có động lực edit nha <3~
Cũng xin cáo lỗi vì do bệnh nên mấy ngày tới mình sẽ không edit, sau khi khỏi bịnh mình sẽ tự động tiếp tục làm, nên là đành phải để các bạn theo dõi truyện lại chờ đợi rồi, vô cùng xin lỗi các bạn vì sự bất tiện này :'(
P/S: ây gu, cái lưng của tui, ây gu, cái đầu của tui, tui đang ở đâu ah, tui là ai ah *nước mũi lòng thòng* *ngáo ngáo ngơ ngơ* 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện