Siêu Thần Yêu Nghiệt

Có Mắt Như Mù


trước sau

Vân Phi Dương rời khỏi y đường.

Vốn hắn tính tu luyện, nhưng vừa trở lại Tây Uyển Cư, Thôi Băng Duệ đã chạy đến, thở hổn hển nói:

- Ca, ta tìm được ngươi rồi.

Vân Phi Dương nói:

- Tìm ta làm gì?

Thôi Băng Duệ chân thành nói:

- Ca, ta tới đưa tiền cho ngươi!

- Ách?

Vân Phi Dương cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn nhớ kỹ bí tịch và vũ khí trộm được từ học phủ sau khi xử lý đã sớm phân tiền rồi.

Thôi Băng Duệ đưa qua một tấm thẻ vàng, nói:

- Ca, trong này có hai mươi vạn lượng, có thể đổi tiền mặt từ bất kỳ tiền trang tư nhân nào của Thôi gia tại các thành trấn Đông Lăng Quận.

Tiền trang Thôi gia quy mô lớn hơn nhiều của Trương gia, mỗi thành trấn của Đông Lăng Quận đều có chi nhánh của bọn họ.

Tấm thẻ vàng kia đại biểu khách hàng cao cấp nhất của tiền trang Thôi gia.

Trong Đông Lăng thành, nắm giữ thẻ vàng chỉ có mười gia chủ mười đại gia tộc, dù gia chủ Nhiễm gia hay Mạc gia cũng không có tư cách!

Vân Phi Dương ngạc nhiên nói:

- Có ý gì?

Hắn muốn rèn đúc thành trì thì vô cùng cần tiền, nhưng hắn cũng biết vô công bất thụ lộc!

- Hắc hắc.

Thôi Băng Duệ gãi gãi đầu nói:

- Đây là tâm ý của phụ thân ta.

- Vậy à.

Vân Phi Dương hiểu rõ.

Sáng sớm hôm nay hắn đi tính nợ các đại gia tộc, chắc hẳn Thôi gia cũng nghe nói qua. Lúc này, đưa tiền đến hiển nhiên muốn nịnh bợ mình.

Chính xác!

Hắn cưỡi hổ nghênh ngang đi tính nợ.

Ai dám không cho, nhẹ thì hủy môn oanh tường, nặng thì đánh Vũ Tông các gia tộc, thậm chí thành chủ đại nhân cũng không nói gì, học sinh bá đạo như thế nhất định phải nịnh bợ!

Gia tộc khác cũng có ý nghĩ nịnh bợ, nhưng khổ vì không cửa.

Vân Phi Dương từ chối.

- Tiền này, ta không thể nhận.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn rất không biết xấu hổ đưa tay qua lấy, loại tiền đưa tới cửa này không lấy thì phí!

Thôi Băng Duệ chân thành nói:

- Ca, phụ thân ta nói, tiền này ngươi phải nhận!

- Như vậy thật không có ý tứ.

Vân Phi Dương cười, tay hắn nhẹ nhàng chạm thẻ, nhưng lại không kéo qua được!

Thôi Băng Duệ tiếp tục nói:

- Ba ngày sau, Thôi gia ta sẽ tổ chức một buổi đấu giá lớn tại Đông Lăng thành, đến lúc đó hi vọng ca có thể đi qua cổ động.

- Được.

Vân Phi Dương lại giựt thẻ, nhưng không có kéo về được, sụp đổ nói:

- Ngươi nên thả tay ra!

- A?

Thôi Băng Duệ vội vàng buông tay.

Vân Phi Dương đưa thẻ vàng trong giới chỉ, cười nói:

- Buổi đấu giá có vật gì tốt không?

Cái gọi là buổi đấu giá, Thần Giới cũng có, đồ vật bán ra đều là Thần khí.

Nhưng hắn rất ít tham gia bởi vì phàm là vật hắn nhìn trúng, hắn đều ăn cướp trắng trợn, không cướp được thì hắn trộm, cần gì phải bỏ tiền đi mua cho mệt.

Thôi Băng Duệ gãi đầu đáp.

- Ca, đây là cơ mật buôn bán, phụ thân không có nói cho ta biết.

Vân Phi Dương nói:

- Thôi gia các ngươi có thu bảo vật không?

- Thu chứ.

Thôi Băng Duệ giống như hiểu ra cái gì, hưng phấn nói:

- Ca, ngươi lại có đồ tốt?

Lần trước đầu cơ trục lợi bảo vật Đông Lăng học phủ, hắn được phân không ít tiền, cho nên đã nghiện!

Vân Phi Dương nói:

- Mang ta đi giám bảo các của ngươi đi.

- Tốt!

Thôi Băng Duệ vội vàng dẫn đường.

Sắc trời dần tối.

Vân Phi Dương theo Thôi Băng Duệ đi vào khu vực phồn hoa nhất Đông Lăng thành.

Cuối cùng, cả hai đứng trước một cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, trang trí hào hoa, trên bảng hiệu viết năm chữ kim quang lớn – Phòng đấu giá Thôi gia!

Vân Phi Dương khen:

- Rất khí phái nha!

- Hắc hắc.

Thôi Băng Duệ tự hào nói:

- Ca, buổi đấu giá của Thôi gia có tiếng đồn xa lắm đấy.

Thôi gia có rất nhiều sản nghiệp, nổi danh nhất chính là bán đấu giá.

Hàng năm vào mùa này, Thôi gia tổ chức một buổi đấu giá lớn, võ giả xung quanh Quận Thành đều mộ danh mà đến, không kém Đông Lăng học phủ chiêu sinh chút nào!

Vân Phi Dương không rõ tình huống của Thôi gia cho lắm nên thuận miệng nói:

- Thật sao?

Thôi Băng Duệ cung kính nói:

- Ca, mời vào!

Vân Phi Dương đứng dậy đi vào trong, vừa mới đi vào, hai thị nữ tiếp khách tướng mạo xinh đẹp, thướt tha, tươi cười như hoa chào đón.

Ai nha!

Trong đây có nữ hài nghênh khách xinh đẹp như vậy, xem ra mình phải nên thường đến đây tìm bảo vật mới được!

Hai nữ vốn muốn hành lễ nghênh khách, nhưng thấy Thôi Băng Duệ, hơi nao nao, vội vàng vái chào:

- Nô tỳ gặp qua thiếu gia.

Thôi Băng Duệ bày ra phong phạm thiếu gia, nói:

- Đây là khách quý của ta, để bản thiếu phụ trách tiếp đãi, các ngươi đi xuống đi.

- Dạ!

Hai nữ cung kính lui lại.

Vân Phi Dương nắm quyền, hận không thể đá bay tiểu tử này ra ngoài.

Thôi Băng Duệ vội vàng cười nói:

- Ca, chúng ta đi thôi!

- Ừm.

Vân Phi Dương tuy khó chịu, nhưng vẫn gật đầu.

Bất quá, lấy tính cách tên này, nhìn thấy mỹ nữ chắc sẽ không buông tha, hắn đi đến trước mặt hai nữ, cười nói:

- Hai vị mỹ nữ , có thể cho biết phương danh không?

- Ách!

Hai nữ giật mình.

Được Thôi thiếu gia tự mình tiếp đãi, thân phận người này chắc rất cao quý, tất nhiên là công tử ca một gia tộc nào đó.

Làm cho các nàng không nghĩ tới là hắn cứ giống như du côn lưu manh vừa gặp gái đẹp đã đi lên hỏi tên, không có hàm dưỡng rồi.

- Ba.

Thôi Băng Duệ gõ đầu một cái.

Mình thế nào ngốc như vậy, hiện tại toàn bộ học phủ người nào không biết, Vân Phi Dương ưa thích gái đẹp!

Hắn vội vàng đi tới, chỉ nữ hài lớn tuổi, giới thiệu:

- Ca, đây là Xuân Lan!

Lại chỉ một nữ hài khác nói:

- Nàng gọi Thu Cúc!

Nói rồi, hướng hai nữ nháy mắt, nói:

- Còn không nhanh bái kiến đệ nhất thiên tài Đông Lăng học phủ!

- A?

Xuân Lan cùng Thu Cúc che miệng, cả kinh nói:

- Trương công tử!

Thôi Băng Duệ xém chút ngã quỵ.

Trên mặt Vân Phi Dương hiện ra hắc tuyến!

- Các ngươi.

Mặt Thôi Băng Duệ tức giận đỏ mặt, phẫn nộ nhấc tay.

Xuân Lan cùng Thu Cúc không biết mình nói sai cái gì, thấy công tử ra dáng muốn đánh, bị dọa thân thể mềm mại run rẩy, nhưng các nàng không dám né tránh, cứ đứng tại chỗ.

Ba.

Một tay Vân Phi Dương cản lại, nói:

- Đối với nữ hài, không cần tức giận.

- Ca!

Vẻ mặt Thôi Băng Duệ đau khổ nói:

- Những nữ tỳ này rất ít ra ngoài, tóc dài kiến thức ngắn, ngươi đừng để trong lòng.

Vân Phi Dương cười nói:

- Chỉ hô sai tên, không phải đại sự gì.

Hô sai tên?

Xuân Lan cùng Thu Cúc mờ mịt.

Các nàng một mực trong tiệm, rất ít ra ngoài, trong lý giải của các nàng, đệ nhất thiên tài Đông Lăng học phủ, hẳn là Trương Hằng mới đúng.

Đột nhiên.

Hai người nhớ tới một người.

Người khách nhân hôm qua có nói, nghe đồn có người đánh bại Trương Hằng!

Chẳng lẽ vị công tử này là gia hỏa lỗ mãng kia?

Thôi Băng Duệ lạnh lùng nói:

- Đứng trước mặt các ngươi, chính là Vân Phi Dương đã đánh bại Trương Hằng, cũng chính là đại ca của ta, còn không mau xin lỗi!

Hai nữ bối rối nói:

- Vân công tử, thật xin lỗi, nô tỳ có mắt như mù!

- Không có việc gì, không có việc gì.

Tay Vân Phi Dương vươn ra, nắm lấy tay nhỏ các nàng, cười nói:

- Đi thôi, nói cho ta quy củ bán đấu giá của các ngươi.

- Ách!

Mặt Hai nữ nhất thời đỏ mặt, trái tim phanh phanh nhảy loạn.

Thiên tài đánh bại Trương Hằng không những không kiêu ngạo, mà còn lôi kéo mình!

Mới vừa rồi các nàng còn cảm thấy cử chỉ Vân Phi Dương lỗ mãng, tựa như du côn lưu manh, nhưng lúc biết được thân phận hắn, các nàng lại cho rằng đây là tâm tính không kiêu ngạo, loại chuyển biến trong suy nghĩ này đủ để nhìn ra quy luật của thế giới hiện tại - cường giả vi tôn a!

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Chí Cường Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện