[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Tẩu thoát mạo hiểm, nhà tù tử thần


trước sau

“Một ngọn núi hoang.”

“Không thể nào?”

“Sự thật là như vậy.”

“Mở máy liên lạc lên và chuyển vị trí cụ thể sang máy tính của em.”

Sau nửa phút, Dạ Cô Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đột nhiên mở to mắt.

“Nhất Nhất? Nhất Nhất? Em phát hiện được gì rồi?”

Tiếng gọi lo lắng của Diệp Nhĩ vang lên bên tai, Dạ Cô Tinh đột nhiên hoàn hồn, trầm giọng nói: “Là vệ tinh số 7 của quân đội!”

“Ý em là gì?”

Dạ Cô Tinh định nói, nhưng sau khi nhìn thoáng qua màn hình máy tính trở nên đen kịt, tim đập thình thịch, lông mày dần nhíu chặt, trong giây tiếp theo, cô đột nhiên hét lên một tiếng——

“Chị hai! Chạy đi — nhanh lên—”

Bên kia điện thoại, Diệp Nhĩ nghe được mệnh lệnh, phản ứng theo bản năng, chạy nhanh đến bến cạnh cửa xe, mở cửa, lên xe, khởi động máy, chân đạp ga, rời đi.

Vào lúc này, trong một căn phòng của bộ quân sự, nhanh chóng có tiếng gõ cửa, kèm theo một tiếng – “Báo cáo!”

Ánh mắt Kỷ Tu Thần nheo lại, anh đóng tập tài liệu đang mở ra, nhanh chóng cất vào tủ sắt, sau đó nghiêm nghị nói: “Vào đi.”

“Báo cáo thủ trưởng, một tín hiệu gây nhiễu đã được tìm thấy trong phạm vi điều khiển của vệ tinh số 7, và nghi ngờ có người dùng radar để dò tìm!

Sắc mặt của Kỷ Tu Thần thay đổi, anh ta nhanh chóng đứng dậy: “Đi đến trung tâm điều khiển vệ tinh.”

Sải bước nhanh về phía trước, thân hình cao lớn của Kỷ Tu Thần vô cùng áp chế, mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm, động tác trong tay vẫn không ngừng, miệng thì chào: “Thủ trưởng.”

Kỷ Tu Thần mặt mày sâu xa, môi mỏng mím chặt “Tình hình thế nào?”

Một kỹ thuật viên mặc áo choàng trắng kính cẩn nói: “Lúc 18 giờ 42 phút tối nay, thiết bị báo động vệ tinh số 7 kêu lên, bản đồ vệ tinh cho thấy có ai đó đã lái xe vào khu vực vệ tinh kiểm soát với tốc độ trung bình 50 km một giờ, và cuối cùng dừng lại trước núi Phượng Minh.”

Núi Phượng Minh? Đồng tử của Kỷ Tu Thần đột nhiên co rút lại, đó là…

“Đã tìm thấy thông tin của người kia chưa?”

Kỹ thuật viên tỏ vẻ hổ thẹn và nói: “Vẫn chưa. Đối phương rất xảo quyệt, phát hiện thấy chúng tôi có ý đồ truy đuổi đã lập tức chặn tất cả các tín hiệu, thậm chí phá hủy máy tính đã cài đặt, dự đoán ban đầu là máy tính của bên kia có phần mềm chống thiết bị trinh sát, cho nên mới có thể cắt đứt mọi tín hiệu ngay lần đầu tiên.”

“Những người đi vào khu vực giám sát của vệ tinh thì sao?”

Kỹ thuật viên càng lúng túng hơn: “Đối phương chạy quá nhanh, vệ tinh chưa kịp chụp lại bộ dạng của người xâm nhập…”

“Chụp được rồi, chụp được rồi!” Một kỹ thuật viên khác hét lên đầy phấn khích, Kỷ Tu Thần bước tới: “Phóng to hình ảnh lên.”

“Vâng.”

“Sao, sao lại như vậy chứ?!” Kỹ thuật viên kinh ngạc thốt lên, mọi người nhanh chóng tập trung lại, sau khi nhìn thấy hình ảnh phóng to trên màn hình máy tính, tất cả đều kinh ngạc, thân xe màu đen, trên đường lớn có rất nhiều loại xe, trên biển số xe hiện cực kỳ rõ nét, có một khuôn mặt quỷ đã che lại tất cả con số trên biển số xe, cho dù chụp được cũng vô ích mà thôi!

Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó vô cùng khiêu khích, cười nhạo, tất cả mọi người, kể cả Kỷ Tu Thần, sắc mặt ngay lập tức tối sầm lại, đây hoàn toàn là một sự khinh miệt, là một sự khiêu khích trần trụi đối với quân đội và đội đặc nhiệm chiến đấu 7099 của họ!

Vậy mà đối phương lại có thể trốn thoát an toàn, còn có thời gian để nghịch ngợm, như một cái tát mạnh vào mặt tất cả bọn họ!

Nó thực sự làm cho bọn họ cực kỳ phẫn nộ!

“Có cách nào để tách các lớp không?” Kỷ Tu Thần trầm giọng nói, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt dần sâu khi nhìn vào khuôn mặt quỷ điên cuồng trên màn hình.

Một nhân viên ở phía xa bất lực thả con chuột ra “Tấm ảnh này có hàng trăm triệu lớp chồng lên nhau, tức là có hàng trăm triệu hình ảnh mặt quỷ xếp chồng lên nhau, chưa kể còn khó tách biệt, dù tách thành công, độ rõ nét của hình ảnh cũng sẽ giảm đi rất nhiều, và biển số xe cũng sẽ không rõ ràng… “

“Không ngờ ở trong nước lại có một thiên tài máy tính như vậy, sánh ngang với John, hacker hàng đầu nước Mỹ”

“Tiếp tục truy tìm.” Để lại lời nói, Kỷ Tu Thần sải bước đi, trên người mặc một bộ quân phục thẳng tắp, uy nghiêm không nói nên lời.

Lại nhìn thấy anh ta đi thẳng vào thang máy, đi xuống tầng hầm, lái chiếc Land Rover quân dụng đi.

Nửa tiếng sau, anh ta xuất hiện ở lối vào tòa nhà của Cục tình báo quân sự MI6 Trung Quốc, xuất trình giấy tờ tùy thân, bước chân không dừng lại, trực tiếp lên thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng cao nhất.

Đi tới trước cửa một căn phòng, đang định gõ cửa, nhưng trong một giây tiếp theo, cánh cửa đã mở ra từ bên trong mà không hề báo trước.

Lâm Diệp sắc mặt không chút thay đổi đi ra, nhìn thấy Kỷ Tu Thần khẽ gật đầu, chào hỏi: “Mời đại tá Kỷ, Lữ tòa đã đợi rất lâu rồi.”

Kỷ Tu Thần bước vào, và cánh cửa đóng lại.

Một cảm giác hoài cổ tràn ngập trong không khí, Kỷ Tu Thần vô thức nhíu mày, ánh mắt sắc bén như chim ưng đảo qua một vòng, và cuối cùng dừng lại trên một bóng người đang ngồi trong bóng tối.

“Ngồi đi.” Giọng nói già nua như gốc mục, sắc lạnh, giống như núi sâu và thung lũng trống trải dưới ánh trăng, gió lướt qua run rẩy.

Kỷ Tu Thần ngồi trên ghế sofa da đối diện bóng người kia, hơi thở bình tĩnh và bất động.

“Phạm vi giám sát của vệ tinh quân sự số 7 phát hiện có điều bất thường, đối phương đã tìm đến Phượng Minh…”

Người kia vung tay lên: “Không cần nói thêm, tôi đã biết rồi.”

Kỷ Tu Thần nhanh chóng thu lại ánh mắt, che giấu những điều kỳ quái trong mắt, nhưng trong lòng mơ hồ có một luồng sát khí nhanh chóng xẹt qua, không ngờ MI6 đã vươn cả cánh tay vào quân đội của họ luôn rồi!

Đáng chết!

Lại ngước mắt lên, đôi mắt anh ta đã trở nên lạnh lùng: “Núi Phượng Minh là lối vào duy nhất dẫn đến nhà tù tử thần số 7, hiện đang bị theo dõi, không biết Lữ tòa có chỉ thị gì?”

Ông lão kia cười gằn, giống như ma quỷ: “Người là MI6 bắt được, quân bộ các cậu chỉ cần coi chừng cửa là được, chúng tôi tự khắc sẽ sắp xếp những chuyện khác.”

Kỷ Tu Thần lạnh lùng cười một tiếng: “Xem ra tôi cần phải nhắc nhở Lữ tòa một chuyện rất quan trọng, người này không phải người thường! Chưa kể MI6 không có tư cách bỏ tù anh ta, ngay cả vị cao nhất Trung Quốc cũng không dám làm gì. Lúc đầu quân bộ hứa sẽ cung cấp nơi giam giữ cho MI6, nhưng lại không hứa sẽ canh giữ người này, dù có bị ám sát hay giải cứu, thì cũng không liên đới gì đến quân bộ và đội đặc nhiệm 7099.”

“Ý của đại tá Kỷ là buông tay mặc kệ?”

Kỷ Tu Thần chỉ cảm thấy một trận gió ảm đạm đập vào mặt, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: “Lữ tòa quá coi trọng quân bộ của chúng tôi rồi, không phải là buông tay mặc kệ, mà là chưa bao giờ quản.”

“Cậu!”

Kỷ Tu Thần chậm rãi đứng dậy, chỉnh sửa đồng phục, rồi giương mắt giễu cợt: “Vẫn còn nửa tháng nữa mới đến thời điểm mở cửa hai năm một lần của nhà tù Tử thần số 7. Tôi hy vọng rằng Lữ tòa có thể tìm được nơi khác tốt hơn!”

“Để Kỷ Cương tới nói chuyện với tôi.”

Bước chân dừng lại: “Ý của tôi, chính là ý của chú tôi, mong Lữ tòa suy nghĩ kỹ lại, nếu không quân đội chúng tôi chỉ có thể thả người ra, dù sao thì sau lưng người đó còn có cả một quốc gia để dựa vào, Trung Quốc vẫn luôn chủ trương hòa bình, sẽ không chủ động gây ra xung đột giữa hai nước và kích động chiến tranh! Tin rằng vấn đề này nếu được báo lên trên, cũng sẽ là quyết định này thôi. “

Nói xong, Kỷ Tu Thần mở cửa rời đi, tiếng bước chân mạnh mẽ dần xa.

Khuôn mặt méo mó của ông già ẩn hiện trong bóng tối, một tầng bóng đen dần dần lấp đầy, giống như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, thè lưỡi, lộ ra răng nanh.



Diệp Nhĩ lái xe đi vòng quanh vùng ngoại ô thành phố rồi mới quay lại thành phố, cuối cùng, cô dừng xe ở gara ngầm của công ty Chanel, cầm lấy túi xách, đi thẳng đến văn phòng, khóa cửa ra vào và cửa sổ, kéo rèm cửa, hít một hơi thật sâu, và cầm điện thoại gọi cho Dạ Cô Tinh.

Dạ Cô Tinh nhanh chóng bắt máy, nhưng tim Diệp Nhĩ vẫn đang nhảy loạn xạ và rất khó bình tĩnh lại.

Vừa rồi thật sự là rất kinh hãi, khi Dạ Cô Tinh bảo cô chạy đi, chiếc radio cô mang theo bên mình cũng phát ra tiếng bíp, cho thấy có tín hiệu chống theo dõi đang mất tín hiệu dần, thật may là cô đã chạy nhanh, nếu không thì cô đã sớm bị bắt tại trận rồi!

Trong đôi mắt hiện lên một tia lo lắng, Tiểu Tứ sao có thể ở nơi đó, một ngọn núi hoang sơ, không… có vệ tinh quân đội bí mật theo dõi, ngọn núi đó hẳn là phải có điểm gì đặc biệt!

Liệu Tiểu Tứ có khi nào…

Sự hoảng sợ siết chặt trái tim cô.

“Chị hai? Chị hai?”

Diệp Nhĩ hoàn hồn, đè nén tất cả lo lắng trong ánh mắt, trong mắt hiện lên lý trí nhưng lạnh lùng: “Nhất Nhất, chị đã an toàn rồi. Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Vệ tinh quân sự số 7 là sao?”

“Ngọn núi vừa rồi có tên là núi Phượng Minh, nó cách 58 km về phía đông nam của vùng ngoại ô phía tây của Thủ đô, nó ẩn nấp trong một khu rừng lá rộng rụng lá ôn đới rậm rạp. Từ tín hiệu sóng vô tuyến mà em nhận được, nơi này được bao phủ bởi một vệ tinh quân sự, nhưng phạm vi phân tán chỉ là 3 km quanh núi Phượng Minh. “

“Hẹp như vậy sao?”

“Đúng vậy. Nói cách khác, nơi đó đã được vệ tinh quân sự giám sát trong một phạm vi nhỏ, bởi vì khó phân tán nên các vệ tinh khác khó có thể chen chân vào, một khi vào nơi đó, tất cả các công cụ truyền phát tín hiệu đều sẽ bị nhiễu.”

“Nhưng vừa rồi chúng ta rõ ràng vẫn có thể nói chuyện…”

“Đó là do em dùng phương pháp xâm nhập từ xa để bí mật gây nhiễu tín hiệu vệ tinh, nếu không chỉ cần chị vừa ở gần ngọn núi đó đã bị người khác phát hiện rồi!”

“Chị có cần thủ tiêu chiếc xe đó không?”

“Chị lái loại xe nào?”

“Uh… chị không để ý, lúc nãy chị lấy xe từ ga ra của công ty, dù sao cũng là loại rẻ, lại có rất nhiều người chạy xe ngoài đường!”

“Vậy thì không sao.”

“Nhưng biển số của chiếc xe đó đã được đăng ký bởi công ty Chanel, chị sợ…”

Chậm rãi nhếch môi, Dạ Cô Tinh an ủi “Không cần quá lo lắng, em đã làm chút tiểu xảo rồi, sẽ không tìm ra được chị đâu.”

“Được rồi.” do dự một chút, Diệp Nhĩ rốt cục hỏi: “Nhất Nhất, có nghĩa là Tiểu Tứ đã…”

Dạ Cô Tinh ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng: “Không phải.”

“Nhưng nơi đó…”

“Không phải như thế. Tiểu Tứ chắc chắn còn sống, chị đã quên những gì huấn luyện viên nói lúc trước sao? Tính năng quan trọng nhất của cặp cảm biến dưới da này là kiểm soát nhiệt độ. Nó chỉ có thể được sử dụng trong phạm vi nhiệt độ cơ thể bình thường của một người, có thể cảm nhận được cái trong cơ thể của Tiểu Tứ sẽ chứng minh rằng Tiểu Tứ nhất định còn sống!”

Đôi mắt sáng lên và sương mù mờ ảo, làm sao cô có thể quên được một việc quan trọng như vậy chứ?

“Đúng vậy! TiểuTứ hẳn là còn sống… sẽ không có chuyện gì! Chắc chắn là không có chuyện gì đâu! Nhưng rốt cuộc là ai đã nhốt Tiểu Tứ trong núi?”

Dạ Cô Tinh cười nhạt một tiếng, rồi nói rõ ràng: “Quân đội.”

“Cái gì?!”

“Chị hai, có bao giờ chị nghĩ, năm đó sư phụ phái chúng ta đi phân tán đến mọi ngóc ngách trên thế giới, không phải vì để thu thập thông tin tình báo, những bí mật chính trị và quân sự từ các nước khác như ông ấy nói không?”

Diệp Nhĩ sửng sốt: “Vậy thì, vì cái gì?”

Nói thật, năm đó cô có chút oán hận, oán trách sư phụ đã chia rẽ cô và mười sáu người bọn họ, nhẫn tâm ném mình ra nước ngoài, vốn tưởng rằng từ cô nhi viện đến bên sư phụ thì có rất nhiều anh chị em, có thể có được một ngôi nhà ấm áp mà mình hằng mong ước, không ngờ lại không thoát khỏi số phận bị ruồng bỏ, vì vậy, kể từ ngày đoàn tụ, nỗi oan ức bao năm dồn nén trong lòng cô lại, nên từ đầu tới cuối cô vẫn không có một lời hỏi thăm về sư phụ.

Không phải cô vong ơn bội nghĩa, mà là cô không thể tha thứ cho sự tàn nhẫn của ông ấy.

Tuy nhiên, bây giờ có người nói với cô rằng mọi chuyện đều có uẩn khúc!

“Giữ mạng!” Giọng điệu của Dạ Cô Tinh lạnh lùng, mang theo sự phẫn uất và căm hận: “Thật ra, em cũng chỉ mới nghĩ thông suốt mọi chuyện. Bây giờ em đã sơ bộ xác định được vị trí của tiểu Tứ, cộng thêm quân đội sử dụng vệ tinh để giám sát một phạm vi hẹp như vậy, tất cả các mũi nhọn đều hướng vào núi Phượng Minh, còn nhớ rõ lịch sử Kháng chiến mà sư phụ đã kể cho chúng ta không? “

Diệp Nhĩ nhíu mày suy nghĩ, núi Phượng Minh… Phượng Minh…

Bỗng dưng mở to mắt- “Đó là nhà tù Tử thần số 7!”

“Đúng vậy, trong chiến tranh chống Nhật Bản, nhà tù này được xây dựng bởi quân xâm lược nước Nhật vào thời điểm đó, nó được thiết kế đặc biệt cho thí nghiệm, vì nó liên quan đến vũ khí sinh học và hóa học, nên lúc đầu xây dựng rất thận trọng, để tăng cường tính bảo mật, núi Phượng Minh địa hình hiểm trở là lối vào duy nhất dẫn đến nhà tù. Sau chiến thắng của cuộc kháng chiến chống Nhật, nhà tù bị lộ, thế giới bên ngoài cho biết nó đã bị san bằng xuống đất, nhưng quân đội đã bí mật lấy nó để sử dụng riêng và bỏ tù một số nhân vật quan trọng!”

Không chỉ vậy, nghiên cứu về vũ khí sinh học và hóa học vẫn đang được thực hiện, và các đặc vụ, nhân viên tình báo từ nhiều quốc gia khác nhau, và một số nhà hóa sinh nổi tiếng vẫn đang bị giam giữ.

“Ý của em là, Tiểu Tứ đang bị quân đội giam giữ ở bên trong đó!”

“Chỉ có khả năng này là hợp lý!”

“Chết tiệt! Quân đội chết tiệt, chúng ta vất vả thu thập tin tức khắp nơi, ngược lại, bọn họ ở sau lưng đâm một nhát dao, hận không thể tiêu diệt tất cả chúng ta!”

“Thực ra, sự thần bí và mức độ nguy hiểm của Dạ Tổ từ lâu đã khiến một số người cảm thấy kiêng kỵ, và bắt đầu nảy sinh ý đồ muốn giết 16 người chúng ta, sư phụ đã phải chịu đau đớn để chia cắt chúng ta, chỉ có như vậy mới có thể phân tán mục tiêu của đối phương!”

“Vậy sư phụ…” Ánh mắt Diệp Nhĩ lộ ra vẻ áy náy, không biết nên nói như thế nào.

“Có lẽ, không chỉ quân đội, lúc đó Dạ Tổ chính là tổ chức mang tính chất bảo mật tối cao nhất của MI6, người trong quân đội nếu vị trí quá thấp sẽ không có quyền để biết sự tồn tại của Dạ Tổ, trừ khi có người tiết lộ bí mật!”

“Ý em là, một người nào đó từ MI6 cũng dính líu đến chuyện của Tiểu Tứ?!” Làm sao có thể…”

“Dính líu?” Diệp Cô Tinh cười lạnh lùng, nhớ tới phát súng không chút lưu tình khi đó của Lâm Diệp: “Là chủ mưu hay là đồng phạm vẫn chưa biết được, còn quá sớm để đưa ra kết luận!”

Ánh mắt Diệp Nhĩ toát lên đầy oán hận, nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay mà cũng không hề có chút cảm giác, đúng là MI6, đúng là quân đội! Lòng lang dạ thú, ruồi nhặng bay quanh!

“Nhất Nhất, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Chờ đợi.”

Diệp Nhĩ sửng sốt.

“Nhà tù tử thần số 7 định kỳ sáu tháng mở một lần, duy trì 35 tiếng, còn nửa tháng nữa là đến ngày mở cửa. Trong khoảng thời gian này, chúng ta cần lấy được bản đồ phòng thủ bên trong nhà tù!”

“Bản đồ phòng thủ nội bộ ư? Trong tay ai chứ?”

“Hai nhà nắm giữ quyền lực chính trong quân đội là nhà họ Kỷ và nhà họ Giang, nếu muốn có được bản vẽ, nhất định phải bắt đầu từ hai nhà này!”

“Ừm, em cứ hoàn thành việc tham gia hội nghị thượng đỉnh hắc đạo và cuộc thi vật lý trước, chị sẽ tìm cách lấy bản đồ từ hai người này.”

Dạ Cô Tinh suy nghĩ một chút, trước mắt xem ra Tiểu Tứ hẳn là không có nguy hiểm gì đến tính mạng, mọi thứ chỉ có thể được thực hiện bí mật, rồi tiến hành giải cứu người sau khi cửa ngục được mở ra.

Còn nửa tháng, cô không khỏi lo lắng, cô sợ quan tâm quá thì sẽ hỗn loạn, nhất định không được rối rắm.

“Nhớ kỹ, phải hành động sáng suốt, không nên cố chấp, một khi đã bắt đầu, Tiểu Tứ sẽ gặp nguy hiểm!”

“Chị biết phải làm sao, em đừng quá lo lắng.”

“… Chị hai, chúng ta đều cần phải cẩn thận, hứa với em?”

“… Ừm, Nhất Nhất ngoan nào, chúng ta đều sẽ ổn cả thôi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện