Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 96: Đến Đón Nàng, Vân Tựu Ăn Dấm Rồi


trước sau

CHƯƠNG 96: ĐẾN ĐÓN NÀNG, VÂN TỰU ĂN DẤM RỒI
Editor: Luna Huang
Trên đầu tường Mai viên, lúc này nằm ba đạo bóng đen không dễ có người phát hiện, có thanh âm sàn sạt vang lên, như là gió đêm thổi qua đầu tường phát ra thanh âm, nếu là người nội lực cao, liền có thể nghe được đây cũng không phải là tiếng gió thổi, là có người đang thấp giọng muộn ngữ.
“Đây dựa vào cái gì a, vì sao Thính Phong là có thể quang minh chính đại đứng ở bên người gia!” Mỗi khi vừa đến loại thời điểm này, Ám Nguyệt thập phần nhìn Thính Phong không vừa mắt, lúc này nàng chính vẻ mặt tức giận bất bình cộng thêm ghen tỵ xa xa trừng mắt Thính Phong cùng Bách Lý Vân Tựu đang đi vào Mai viên, thanh âm kia thế nào nghe cũng đều có loại vị đạo cắn răng nghiến lợi, “Không công bằng, không công bằng! Hôm nào ta muốn đi nói với gia, ta muốn cùng Thính Phong đổi quản sự của vương phủ vài ngày để làm!”
“Ám Nguyệt, tính tình của ngươi không thích hợp làm quản sự của vương phủ, vương phủ sẽ bị ngươi ném đi.” Bóng đen bên cạnh Ám Nguyệt lạnh lùng, nói ra hoàn toàn không để cho Ám Nguyệt có mặt mũi, không phải là Vọng Nguyệt băng lãnh như mộc đầu nhân còn có thể là ai.
Ám Dạ bên người Vọng Nguyệt chỉ là bất đắc dĩ liếc một mắt Ám Nguyệt, không nói lời nào, tiếp tục nhìn tình huống của Mai viên.
“Được rồi, ta tin tưởng lời của Vọng Nguyệt tỷ, mới không lạ gì cái loại việc quản sự bận trong bận ngoài của Thính Phong.” Ám Nguyệt trái lại không vì lời của Vọng Nguyệt mà tức giận, chỉ là nhìn Thính Phong trong viên quyệt quyệt miệng, sau đó ổn ổn đương đương ngồi xếp bằng xuống đầu tường, mở to một đôi ánh mắt tinh lượng nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu trong Mai viên, giơ tay lên kéo kéo ống tay áo của Vọng Nguyệt, vẻ mặt bát quái nói, “Vọng Nguyệt tỷ, Dạ Dạ, các ngươi nói, gia có thể cùng ma ốm kia đánh nhau hay không?”
Không ai phản ứng nàng, Ám Nguyệt lại như cũ vẻ mặt hưng phấn mà lẩm bẩm: “Vạn nhất đánh nhau thật, các ngươi cảm thấy gia thắng hay là ma ốm kia thắng a? Ta cảm thấy a, chắc là gia thắng, ma ốm kia một chưởng ta là có thể hắn chết rồi, gia không nên không giải quyết được.”
“Bất quá nói, đây chính là nhân sinh gia lần đầu tiên vì nữ nhân xuất mã a, ta còn không có chân chính gặp qua nữ chủ tử tương lai của chúng ta, đảo muốn nhìn một chút nữ nhân là dạng gì cư nhiên có thể để gia tự thân xuất mã, tấm tắc, tuyệt đối không phải là nữ nhân bình thường, cùng ta một dạng không giống người thường, ân, nhất định là như vậy!”
“Ai ai, Vọng Nguyệt tỷ, Dạ Dạ, các ngươi đừng đi a! Các ngươi không nhìn gia như thế nào cùng ma ốm kia đánh nhau sao?”
Ám Nguyệt gãi đầu một cái, vẻ mặt không hiểu nhìn hai đạo bóng đen nhanh chóng tiêu thất trong bóng đêm, quay đầu trở lại thì chính giác một đạo nhãn thần lạnh sưu sưu hướng phương hướng của nàng bay tới, không khỏi lấy tay che miệng mình, đàng hoàng từ đầu tường kia nhảy xuống, sau đó cũng chạy đi phương hướng Vọng Nguyệt cùng Ám Dạ ly khai, không quên kêu lên: “Vọng Nguyệt tỷ, Dạ Dạ, các ngươi chờ ta một chút!”
Nàng cũng không dám một mình khiêu chiến gia!
Bách Lý Vân Tựu thu hồi ánh mắt miết hướng đầu tường Mai viên, tiếp tục đi đến Mai các, không ai phía trước dẫn đường, hay là không người nào dám vì hắn làm người dẫn đường, chỉ có Thính Phong cung kính đi theo phía sau hắn, phảng phất hắn không phải là vào phủ đệ người khác vào viên của người khác, mà là như hồi phủ đệ mình vậy cực tự do.

Trước Mai các, Quân Mi vẻ mặt âm trầm đứng ở dưới hành lang, thấy Bách Lý Vân Tựu chậm rãi mà đến, cưỡng chế tức giận trong lòng, hướng hắn làm một động tác thỉnh đi vào trong, thanh âm lành lạnh băng nghe không ra đãi khách ý chút nào, trái lại mang theo chán ghét nồng nặc, “Bạch gia chủ đang ở công tử nhà ta ghim kim, còn thỉnh Vân vương gia trước vào trong sảnh ngồi xuống uống trà, công tử lát nữa liền đi ra tiếp đãi Vương gia.”
“Tiêu thiếu công tử trở về phủ sao? Lưu Ly đang ở bên trong vì Tiêu thiếu công tử ghim kim sao?” Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa chú ý thái độ của Quân Mi, nhưng cũng như xem Quân Mi như không có vậy, bước vào cửa đi đến phương hướng trong phòng, “Nếu Lưu Ly ở trong đó, bổn vương thì càng nên đi vào mới đúng.”
Quân Mi mắt thấy Bách Lý Vân Tựu chẳng những vô lễ xông vào Mai viên, lúc này còn muốn vô lễ xông vào buồng trong quấy rối Bạch Lưu Ly trị liệu cho công tử, trong mắt đằng đằng sát ý, giơ tay lên cầm bội kiếm trên lưng, không chút do dự cản trước mặt Bách Lý Vân Tựu, lạnh lùng nói: “Còn thỉnh Vân vương gia tự trọng, nơi này là Tiêu phủ, không phải là Vân vương phủ.”
Lời của lời của nghe vào trong tai bất luận kẻ nào đều là đối với đại bất kính với Bách Lý Vân Tựu, chỉ là không thấy vẻ sợ hãi nào trong mắt nàng, có một loại vị đạo thề sống chết cũng không để Bách Lý Vân Tựu đi vào trong một bước, phảng phất đang bảo vệ người yêu vậy, không sợ hãi.
Có Quân Mi nàng trên đời này một ngày, nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào bất kính với công tử! Người người e ngại Quỷ Vương gia thì như thế nào? Đó là đương kim thánh thượng nếu bất kính với công tử, nàng cũng có thể không chút do dự hướng hắn giơ kiếm!
Cách mặt nạ, không ai biết thời khắc này nét mặt thần tình của Bách Lý Vân Tựu làm sao, Thính Phong lại biết, nữ nhân này trước mắt quả thực chính là đang tìm chết.
Giằng co chỉ có trong nháy mắt, giọng ôn hòa của Tiêu An Tâm từ buồng trong truyền ra, “Quân Mi không thể vô lễ, Vân vương gia nếu đã đến Tiêu phủ, chính là quý khách của Tiêu phủ quý khách của Mai viên, Vân vương gia nếu không thấy tệ các đơn sơ, tiến tới nhìn một cái cũng không sao, Quân Mi mới vừa rồi thất lễ, thỉnh Vương gia cho phép tại hạ thay nàng hướng Vương gia bồi mới đúng.”
Quân Mi ninh mi, trong con ngươi có quang không biết tên hiện lên, lập tức thối lui đến hơi nghiêng, cúi đầu hướng Bách Lý Vân Tựu cung kính nói: “Quân Mi mới vừa rồi thất lễ, mong rằng Vương gia đại nhân bất ký tiểu nhân qua.”
“Tiêu thiếu công tử đã mở miệng hướng bổn vương bồi, bổn vương nếu là còn tính toán, chẳng phải là lòng dạ chật hẹp bụng dạ hẹp hòi rồi.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khinh khẽ cười, nhìn cũng không nhìn Quân Mi một mắt, không nhanh không chậm đi vào buồng trong.
Chỉ coi hắn một cước mới bước vào buồng trong, cước bộ không thể nhận ra dừng một chút, tiện đà tiếp tục đi phía trước, đi tới bên người Bạch Lưu Ly.
Chỉ thấy trên lưng trắng nõn của Tiêu An Tâm, từ xương cổ đến cột sống đều bị ngân châm rậm rạp chằng chịt trát đầy, Bạch Lưu Ly như trước chỉ là hết sức chuyên chú vì Tiêu An Tâm ghim kim, phảng phất không có phát hiện Bách Lý Vân Tựu đến vậy, chỉ chuyên tâm chuyện trên tay nàng, tựa hồ trong mắt của nàng chỉ có ngân châm trong tay cùng Tiêu An Tâm, không còn cái khác nữa.
“Còn thỉnh Vân vương gia tha thứ tại hạ lúc này bất tiện chiêu đãi Vương gia, còn thỉnh Vương gia tùy ý ngồi là được, sau đó tại hạ hảo hảo khoản đãi Vương gia.” Tiêu An Tâm đang nghe Quân Mi mới vừa nói Bách Lý Vân Tựu đến Tiêu phủ tìm Bạch Lưu Ly, mâu tử ánh sáng ngọc liền tràn ngập sầu bi nhàn nhạt, nhiên Bạch Lưu Ly nghe được lời của Quân Mi đến bây giờ Bách Lý Vân Tựu đi tới bên người nàng, nàng đều chưa nói câu nào, tựa như Bách Lý Vân Tựu không có tồn tại, sầu bi trong con ngươi hắn lại lặng yên không một tiếng động, giọng ôn hòa đều không tự chủ được dẫn theo vị đạo mừng rỡ để người không phát giác.
Bách Lý Vân Tựu tựa hồ cũng không thèm để ý Bạch Lưu Ly đối với hắn làm như không thấy, chỉ là kéo một cái ghế, đi tới đối diện Tiêu An Tâm, đối mặt với Tiêu An Tâm cũng đối mặt với Bạch Lưu Ly ngồi xuống.

(Luna: Vâng ảnh rất tỉnh và cũng rất tự nhiên)
“Kỳ thực bổn vương không có sở thích nửa đêm canh ba đến quý phủ người khác làm khách, bổn vương hôm nay hàm oan được rửa sạch, vốn muốn đến Bạch phủ nói cho Lưu Ly biết cái tin tức tốt này, nhưng nghe nói Lưu Ly đã nhiều ngày canh giờ này đều ở Tiêu phủ làm khách, bổn vương lo lắng ban đêm không an toàn, cố ý tới đón Lưu Ly hồi phủ, không nghĩ đến Lưu Ly là ở trong phòng của Tiêu thiếu công tử.” Bách Lý Vân Tựu không có xưng Bạch Lưu Ly là Bạch cô nương, mà là một ngụm một Lưu Ly, vưu kì một câu cuối cùng, nếu để cho người không biết sự thật biết, tất nhiên sẽ nghĩ kỳ quái, chỉ là Bách Lý Vân Tựu rất nhạt rất nhạt, phảng phất không ngần ngại Bạch Lưu Ly ở trong phòng Tiêu An Tâm chút nào.
Người nói không ngại, không có nghĩa là người nghe không thèm để ý, bất quá để ý ngược lại không phải là Bạch Lưu Ly chỉ nhàn nhạt liếc Bách Lý Vân Tựu một mắt, mà là Tiêu An Tâm, chỉ nghe Tiêu An Tâm nói: “Tại hạ từ nhỏ liền người yếu bệnh nhiều, cơ hồ là lấy thuốc và kim châm cứu kéo dài tính mạng, gia mẫu ngẫu văn Bạch cô nương được bảy tám phần y thuật chân truyền của Bạch phu nhân, toại cầu xin Bạch cô nương đến vì tại hạ kéo dài tình mạng, Vương gia lúc này cũng là nhìn thấy rõ ràng, Bạch cô nương đến Tiêu phủ chỉ là vì tại hạ ghim kim, không còn cái khác.”
Tiêu An Tâm mặc dù chưa thấy qua Bách Lý Vân Tựu, nhưng cũng nghe qua nghe đồn không ít của Bách Lý Vân Tựu, nghe đồn từ chưa hề tin tương mắt của Quỷ Vương gia biết sát nhân, chỉ coi là vô kê chi đàm mà thôi, mà giờ khắc này đối mặt với Bách Lý Vân Tựu, hắn không sợ hãi, trước sau như một cùng người ngoài, chẳng qua là khi hắn nghe được Bách Lý Vân Tựu có hiểu lầm với Bạch Lưu Ly, không khỏi vì Bạch Lưu Ly biện giải.
Cùng lúc đó, Tiêu An Tâm cũng ngắm Bách Lý Vân Tựu, dường như muốn xuyên thấu qua mặt nạ vô diện trên mặt của hắn thấy nội tâm của hắn, tựa hồ muốn xem hắn đến tột cùng có xứng với nàng hay không, nam nhân có thể nói ra lời như vậy, rõ ràng không tin nàng, nam nhân như vậy, có xứng nới nàng lang lảnh như gió mát?
“Xem ra Tiêu Thiếu công tử thật quan tâm Lưu Ly.” Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng cười, giống nhau nhàn nhạt ở sau mặt nạ phát sinh hồi âm thấp thấp, dưới mặt nạ một đôi mắt vô nhân thấy của hắn, lúc này lại lợi hại như ưng, chăm chú tỏa ở trên mặt tái nhợt của Tiêu An Tâm.
Hắn bất quá chỉ là nói một câu nói thử mà thôi, không nghĩ tới Tiêu An Tâm biết rõ là thử vẫn còn nhịn không được vì nàng biện bạch, thật đúng là quan tâm nàng so với quan tâm danh tiếng của mình còn quá mức, hắn không phải người ngu, hắn biết ý vị này như thế nào.
Chỉ là ——
Bách Lý Vân Tựu hơi ngước mắt, nhìn về phía Bạch Lưu Ly như cũ đang ghim kim, thiển hồng sắc kẻ khác cảm thấy ấm áp xóa sạch nhạt nhẽo, để có chút bất an không rõ.
“Còn thỉnh Vương gia chờ Lưu Ly chỉ chốc lát là tốt rồi.” Bạch Lưu Ly không có ngẩng đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu, chỉ là ôn hoà đối với hắn nói một câu nói mà thôi, thái độ cùng Tiêu An Tâm cùng một chỗ nói chuyện với nhau có thể nói là có chênh lệch thật to, đôi mắt ôn hòa của Tiêu An Tâm trong nháy mắt ánh sáng ngọc.
Kỳ thực cũng không phải là Bạch Lưu Ly không có phát hiện Bách Lý Vân Tựu đến, nàng bất quá là không thích bị người quấy rối cắt đứt lúc đang trị liệu, quan hệ của nàng cùng Bách Lý Vân Tựu vẫn luôn là ôn hoà, cần gì phải trước mặt người khác biểu hiện thân thiết như vậy.
Bách Lý Vân Tựu không có ứng lời của Bạch Lưu Ly, Tiêu An Tâm lẳng lặng nhìn Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly còn lại là cúi đầu, chỉnh buồng trong trong nháy mắt chỉ nghe tiếng hít thở nhỏ nhẹ của ba người.

Chỉ là, đột nhiên, có tiếng hít thở của ai bỗng nhiên trở nên dị thường gấp, tiếng thở dốc khó khăn như tùy thời cũng có thể tắt thở, Tiêu An Tâm liễm liễm ôn hòa trong con ngươi, mâu quang nặng nề nhìn Bách Lý Vân Tựu bộ dáng rất là thống khổ đang ôm ngực khom người thật sâu trước mặt, quan tâm nói: “Vân vương gia?”
(Lún: Ta đoán ổng lại giả bệnh haha)
Nhiên lời của Tiêu An Tâm mới vừa ra khỏi miệng, ôn hòa trong con ngươi hắn liền hoàn toàn chìm đến đáy mắt, chỉ vì Bạch Lưu Ly vốn là hết sức chuyên chú đang vì hắn ghim kim, lúc này đã làm rơi ngân châm trên tay đi tới trước mặt của Bách Lý Vân Tựu, ngồi xổm trước người của Bách Lý Vân Tựu, không chút do dự kéo tay đang đặt trên ngực của Bách Lý Vân Tựu kéo ra, đặt lên mạch đập của hắn.
Tiêu An Tâm nhìn nhất cử nhất động của Bạch Lưu Ly, đột nhiên cảm giác được ngực phảng phất bị người dùng lực đập một quyền, rất đau rất đau.
“Bách Lý Vân Tựu?” Bạch Lưu Ly bắt mạch của Bách Lý Vân Tựu, không khỏi nhíu mi, lại là loại tình huống này, cimhf tình huống của hắn ngày ấy trong lao một dạng, mạch tượng cũng không có bất luận cái gì dị thường lớn gì, nhưng tay của hắn lại nóng hổi như hỏa thiêu hỏa liệu, cũng không kịp còn có Tiêu An Tâm ở bên nhìn, giơ tay lên dán lên hai gò má hắn, chậm rãi nâng gương mặt cách mặt nạ của hắn lên, giọng mang quan tâm nói, “Lại là mặt đau?”
Mặt của hắn đang nóng lên, đó là cách mặt nạ, nàng cũng có thể cảm thụ được ôn độ nóng hổi của má trái hắn, từng trong mắt hắn cảm nhận được tất cả đồ ở trong đầu của nàng càng lúc càng rõ ràng, lệnh nàng không tự chủ được khiến nàng phải quan tâm hắn, bởi vì trên đời này, chỉ sợ không ai có sinh hoạt lo lắng như hắn.
Kiếp trước nàng tuy là một sát thủ, cũng như máy móc một dạng hoàn toàn băng lãnh không hề có bất kỳ ôn độ, nàng không phải là không có lòng thương hại, chỉ là nàng chưa hề gặp qua, chân chính đáng giá nàng thương hại, đối với hắn, là lần đầu tiên.
Có thể thương hại cũng không lớn, chỉ là nàng còn tạm thời nghĩ không ra dùng cái gì khác thay thế cảm giác này.
Khi hai tay của Bạch Lưu Ly dán lên hai gò má của Bách Lý Vân Tựu, thở dốc của hắn bình phục không ít, tựa như hai tay của nàng là thuốc chữa bệnh khổ sở của hắn vậy, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt lên tiếng “Ân”, thanh âm ảm á.
“Có thể đi không?” Bách Lý Vân Tựu ảm á thả hơi thanh âm hư nhược lệnh Bạch Lưu Ly nhíu mày.
“Ân.”
Bạch Lưu Ly vốn là muốn mở mặt nạ của Bách Lý Vân Tựu ra xem tình huống của má trái hắn, thế nhưng có Tiêu An Tâm ở đây, vì vậy nàng chỉ có thể xoay người hướng Tiêu An Tâm xin lỗi nói: “Tiêu thiếu công tử, thân thể Vương gia không khỏe, Lưu Ly liền bất tiện lưu lại quấy rầy, châm đã thi hoàn, hai khắc sau để Quân Mi vì người gở xuống là tốt rồi, Lưu Ly phải muốn cùng Vương gia cáo từ trước, ba ngày sau Lưu Ly trở lại xem tình huống khôi phục của thiếu công tử, cáo từ.”
Bạch Lưu Ly nói xong, không đợi Tiêu An Tâm nói liền đi tới phía sau Tiêu An Tâm bắt đầu thu thập y dược rương của nàng, tựa hồ rất là vội vã phải ly khai, cùng lúc đó, Bách Lý Vân Tựu chậm rãi từ trên ghế đứng lên, động tác tuy chậm, lại làm cho người hoàn toàn nhìn không ra hắn có bất kỳ khó chịu nào, thậm chí phảng phất buông xuống thống khổ hoàn toàn không có tồn tại qua.
Mâu quang của Tiêu An Tâm nặng nề, nhãn thần chưa rời khỏi Bách Lý Vân Tựu, rõ ràng, Bách Lý Vân Tựu mới vừa rồi thống khổ là giả bộ, trang cho hắn nhìn.
Vì sao trang cho hắn nhìn, chỉ có hai người bọn họ biết rõ.

Tiêu An Tâm cảm thấy Bách Lý Vân Tựu đang cười, tuy rằng trên mặt hắn mang mặt nạ hắn nhìn không thấy mặt của hắn, thế nhưng sau mặt nạ gần như cười khẽ không thể nghe thấy, hắn sẽ không nghe lầm, Bách Lý Vân Tựu đích thật là đang cười.
Tựa hồ là đang cười hắn, thua.
Chỉ nghe thanh âm của rương gỗ cài nút vang lên, Bách Lý Vân Tựu trong nháy mắt lại biến thành dáng dấp cả người hư nhược thở dốc, chỉ nghe Bạch Lưu Ly kêu Thính Phong một tiếng, Bách Lý Vân Tựu lập tức nói: “Ta mới để cho Thính Phong đi dắt xe ngựa, Lưu Ly đến đỡ ta thế nào?”
Bạch Lưu Ly không chút suy nghĩ, đi tới bên người của Bách Lý Vân Tựu, để Bách Lý Vân Tựu đưa cánh tay khoát lên trên vai của nàng, giơ tay lên liền cầm tay rũ xuống bả vai nàng của Bách Lý Vân Tựu, để cho mình có thể đỡ hắn vững hơn, cuối cùng lại hướng Tiêu An Tâm nói một tiếng cáo từ, liền đỡ Bách Lý Vân Tựu ra buồng trong, ra Mai các.
Tiêu An Tâm vì trên lưng trát mãn ngân châm bất tiện đứng dậy đưa tiễn, liền để Quân Mi thay hắn tiễn Bạch Lưu Ly đoạn đường, Bạch Lưu Ly không có khước từ.
Chỉ là Tiêu An Tâm mặc dù không có đưa tiễn ra ngoài phòng, cũng đến bên cửa sổ, nhìn Bạch Lưu Ly một đường đỡ Bách Lý Vân Tựu đi đến phương hướng nguyệt môn, nhìn nàng không chỗ nào do dự nắm cổ tay Bách Lý Vân Tựu.
Thẳng đến thân ảnh của Bạch Lưu Ly biến mất ở nguyệt môn, Tiêu An Tâm mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn tay của mình.
Được tay nàng cầm, sẽ là một loại cảm giác như thế nào…?
Lửa than trong phòng ba ba thiêu đốt, có thể để trên thân Tiêu An Tâm loã lồ hoàn toàn không cảm giác được hàn ý cuối mùa thu.
Quân Mi đưa Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu đi, một lần nữa trở lại buồng trong, thêm chút lửa than vào chậu than, cầm ngoại sam đi tới bên người Tiêu An Tâm, khoác ở trước ngực của hắn, mặt mày lộ ra ôn nhu, cùng thái độ băng lãnh nàng đối đãi người bên ngoài hoàn toàn khác nhau, rất sợ Tiêu An Tâm lạnh.
“Quân Mi, ngươi nói, hôn kỳ của bọn họ là khi nào?” Tiêu An Tâm như cũ nhìn phương hướng của nguyệt môn, tuy rằng từ lâu đã không có thân ảnh của người hắn muốn gặp, chợt toát ra một câu nói, để ôn nhu trong mắt Quân Mi có chút nứt rạn.
Quân Mi cầm quyền, sau đó buông ra, cụp mắt lãnh đạm nói: “Quân Mi không biết.”
“Nàng tựa hồ rất lưu ý Vân vương gia…” Câu này, thanh âm của Tiêu An Tâm rất nhẹ rất nhẹ, không biết hắn là đang nói cho Quân Mi nghe, hay là đang cho chính hắn nghe.
Trong mã xa ngoài Tiêu phủ, Bạch Lưu Ly chính mặt nạ trên mặt Bách Lý Vân Tựu gở xuống ——


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện