Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 87: Nhân Chứng Xuất, Bắt Đầu Xử Tra Nam


trước sau

CHƯƠNG 87: NHÂN CHỨNG XUẤT, BẮT ĐẦU XỬ TRA NAM
Editor: Luna Huang
Ào ào ào ——
Mưa như đổ nước, bỗng từ khoảng không của Tố thành tưới xuống, nước mưa ba tháp ba tháp đánh vào đỉnh thất mặt đường, để bách tính nguyên bản còn dạo bước ở trên đường đều tránh vào trà phô bên đường trong thương phô, thanh âm của nước mưa chôn vùi thanh âm ầm ỹ của bách tính, trong thiên địa duy chỉ có thanh âm của nước mưa ào ào cọ rửa, bách tính tụ ở dưới mái hiên cảm thán thời tiết này không phù hợp mua, cũng thảo luận chuyện của quan binh bôn tẩu hôm nay.
Trong mưa liêm mang mang lác đác không có mấy dù bằng giấy dầu đang di động, rõ ràng là mưa rơi mưa to cực không thích hợp hành tẩu, có hai đội quan binh gió mặc gió, mưa mặc mưa từ hai phương hướng bất đồng của Tố thành đi đến Hình bộ, dọc phố mà qua, một chỗ tiếng hoan hô tiếng vỗ tay không dứt, một chỗ còn lại là vắng vẻ không có gì ngoài tiếng mưa rơi.
Náo nhiệt là từ đội ngũ quan binh ở phương hướng Bạch phủ mà đến, trong tay Bạch Lưu Ly một cây dù giấy dầu đi bộ, trước sau có binh vệ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng, trên tay trên chân không có gông xiềng, tuy là như vậy, bách tính như trước cả tiếng trầm trồ khen ngợi, bọn họ tin tưởng quan binh trước mắt nhiều như vậy, Bạch Lưu Ly đại ác nữ này dù cho muốn quất bọn họ cũng không có khả năng thành công, nàng đại ác nữ như vậy nên nhốt vào Hình bộ mới để cho người cảm thấy an tâm, nàng nếu đến công chúa cũng dám giết, vậy còn có cái gì không dám làm!
Đội ngũ quan binh an tĩnh là từ phương hướng của Vân vương phủ mà đến, một chiếc mã xa mui hắc sắc, lệnh bách tính không cần nghĩ cũng biết là ai ngồi trong mã xa, bởi vì tại Tố thành, không ai so với Quỷ Vương càng thích hắc sắc, chính là hắn đại môn phủ đệ của chính là hắn cùng với tấm biển trên đầu đại môn, đều là nước sơn hắc sắc nồng đậm!
Trong mã xa đang ngồi chính là hung thủ sát hại mười nhân mạng vứt ở pháp trường bỏ hoang ngoài thái thị thành đông, Quỷ Vương gia Bách Lý Vân Tựu, mà sở dĩ sẽ có thể ngồi ở trong xe ngựa, nghĩ đến là thái tử điện hạ vì bọn họ những người dân này suy nghĩ, không để cho bọn họ thấy Quỷ Vương gia, cũng không để Quỷ Vương gia thấy bọn họ, để tránh khỏi phát sinh sự tình bất hạnh.
Bách tính nhìn thoáng qua mã xa đen thui, một người tiếp một người quay lưng lại không dám đối mặt với nhai đạo, dù cho Quỷ Vương gia nửa đêm muốn lấy mạng của bọn họ, chỉ cần một bóng lưng hắn là tìm không được bọn họ là ai.
Mục Chiểu ngồi ở lầu hai của trà lâu sát đường, nhìn phản ứng của bách tính dưới lầu, không khỏi cười, cười đến trào phúng.
Một đội người áp Bạch Lưu Ly khó khăn lắm đi tới trước đại môn Hình bộ, một đội người áp Bách Lý Vân Tựu cũng vừa tới, rất xa, Bạch Lưu Ly liền nhìn thấy xa mã hắc đến nồng đậm, Bách Lý Vân Tựu?
“Bạch gia chủ còn có tâm tình quan tâm người khác, không bằng trước lo lắng cho mình.” Vũ Thế Nhiên xuống xe ngựa đi tới bên cạnh thân Bạch Lưu Ly, men theo ánh mắt của Bạch Lưu Ly nhìn, nhìn lướt qua xa giá của Bách Lý Vân Tựu không khỏi nhẹ giọng cười nhạt, hắn lúc này cởi ngoại bào nhuốm máu, ngoại trừ sắc mặt có chút hơi trắng bệch ra, chút nào nhìn không ra hắn mới vừa rồi bị thương ở Bạch phủ.
Bạch Lưu Ly lại biết, Vũ Thế Nhiên thời khắc này, bất quá là trước mặt người khác cường chống mà thôi, dù cho không có tiêm châm độc của nàng, nhưng quả đấm của Việt lão đầu cũng so với độc dược còn ngoan hơn, nàng muốn nhìn hắn có thể chống được bao lâu.
“Đó cũng không phải là người khác, mà là nam nhân ta phải gả.” Khóe mắt của Bạch Lưu Ly hơi cong, ngước mắt nhìn về phía Vũ Thế Nhiên bộ dáng nhất phó định liệu trước bên cạnh, ngoắc ngoắc khóe miệng, “Vạn nhất Vân vương gia xảy ra cái gì không hay, tay phải của phò mã gia liền cũng không cần nữa.”

“Ngươi có ý tứ?” Vũ Thế Nhiên khinh miệt chẳng thèm.
“Ta còn tưởng rằng phò mã gia có thể có thông minh nhiều, nguyên lai cũng bất quá một người ngu xuẩn, tay phải của phò mã gia đang tê dại không phải sao?” Bạch Lưu Ly đem độ cung khóe mắt chớp chớp cong hơn, trong ánh mắt khinh miệt của Vũ Thế Nhiên bước vào đại môn của Hình bộ, đồng dạng mang theo thanh âm khinh miệt tiếp tục bay vào trong tai của Vũ Thế Nhiên, “Phò mã gia ngóng trông ta chết, ta ngóng trông phò mã gia sống không bằng chết, ngươi nói, ai thua ai thắng, Thế Nhiên biểu ca?”
Một từ “Thế Nhiên biểu ca” để ánh mắt của Vũ Thế Nhiên đột nhiên trở nên âm trầm, cùng lúc đó nâng tay phải lên nhìn về phía cổ tay, âm trầm trong mắt bỗng dưng trở nên lãnh độc.
Chỉ thấy trên cổ tay phải của hắn, một lỗ kim ghim ở dưới da thịt, chính là địa phương mới vừa rồi hắn cảm thấy đau đớn, mới vừa rồi nếu không có cảm giác đau đớn trong nháy mắt, hắn liền sẽ không tránh không khỏi một quyền ngoan lực của Bạch Việt.
Đây là… Bạch Lưu Ly đánh lén hắn? Hắn biết là có người sử ám chiêu, nhiên người ở chỗ này ai cũng có thể làm như vậy, mà hắn lại không có ý định đem sự tình hóa đại để tránh khỏi trì hoãn canh giờ đem Bạch Lưu Ly mang về Hình bộ, chỉ là hắn vạn lần không ngờ, người đánh lén hắn sẽ là Bạch Lưu Ly, không phải là bởi vì nàng ngu xuẩn, mà là bởi vì nàng không có khả năng có thân thủ nhanh như vậy để hắn không phản ứng kịp!
Bạch Lưu Ly thật thật không giống trước đây, tốt, tốt! Để hắn càng muốn một lần nữa đem nàng giữ ở bên người!
Bạch Lưu Ly lại tiến trước đại môn Hình bộ cuối cùng nhìn thoáng qua mã xa hắc sắc đang dừng lại, ánh mắt vi liễm, đến Hình bộ một chuyến đối với Bách Lý Vân Tựu mà nói chắc là việc nhỏ mới đúng, nếu là chuyến này hắn có tiến vô xuất mà nói, nàng liền không cần thiết gả cho hắn.
(Luna: Haha)
Trong tả đại đường hình bộ, Mẫn quý phi ngồi ngay ngắn ở cạnh quan án, mắt lạnh nhìn Bạch Lưu Ly chậm rãi mà đến, khi nhìn đến Tiêu đại phu nhân cùng nàng song song đi tới, trong mắt có thoáng hiện khiếp sợ, rồi lại rất nhanh tiêu thất.
“Dân phụ Tiêu Mộc thị gặp qua Mẫn quý phi nương nương, nương nương kim an.” Vừa vào đại đường, Tiêu đại phu nhân gạt bỏ phụ nhân đang nâng mình, Mẫn quý phi cung kính hành qua lễ.
“Tiêu đại phu nhân miễn lễ miễn lễ.” Mẫn quý phi liền vội vàng đứng lên, cùng cười đi tới trước mặt Tiêu đại phu nhân, tự mình nâng nàng lên, “Nghe nói gần đây thân thể của Tiêu đại phu nhân bệnh nhẹ, bổn cung luôn nói phải đến Tiêu phủ nhìn một cái, thế nhưng việc vặt trong cung luôn luôn có nhiều không thể phân thân, mong rằng Tiêu đại phu nhân không nên trách cứ bổn cung mới phải.”
“Dân phụ bất quá là cảm phong hàn nhẹ mà thôi, không có gì đáng ngại, có thể được quý phi nương nương quan tâm đã là vinh hạnh của dân phụ, dân phụ sao dám trách cứ quý phi nương nương.” Tiêu đại phu nhân rất là khiêm tốn, rõ ràng là lời cung kính khiêm tốn, nhưng không có cho người thấy cảm giác hèn mọn thấp hơn thân phận đối phương mấy đẳng ở trên người nàng, càng do thái độ cử chỉ của Mẫn quý phi nhìn ra được địa vị Trạch quốc Tiêu đại phu nhân ở Trạch quốc.
Có thể để cho Mẫn quý phi cao cao tại thượng khách khí như vậy, ở Trạch quốc cũng không có mấy người.

“Tiêu đại phu nhân thực sự là khách khí.” Mẫn quý phi khách khí mỉm cười, tiện đà quan tâm nói, “Thân thể của phu nhân không khỏe liền nên ở trong phủ hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng, sao đến Hình bộ? Có chuyện gì?”
“Trong lòng nương nương bi thương cũng không cần miễn cưỡng cười, dân phụ có thể hiểu được bi thương trong lòng nương nương.” Tiêu đại phu nhân giơ tay hơi lộ ra thô ráp lên vỗ vỗ mu bàn tay của Mẫn quý phi đang đỡ nàng, sầu não nói, “Dân phụ nghe nói trạng nguyên phủ xảy ra sự tình kẻ khác bi thương, người chết không có thể sống lại, còn thỉnh nương nương nén bi thương cho tốt.”
“Đa tạ an ủi của Tiêu đại phu nhân.” Mẫn quý phi không có gắng gượng mà cười, bi thương trầm trọng thở dài, “Bổn cung còn chưa bao giờ nghĩ tới người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Mẫn quý phi nói xong, nhãn thần chợt trở nên sắc bén, nhìn về phía Bạch Lưu Ly, thanh âm cũng sắc bén băng lãnh, “Nên bổn cung phải đem hung thủ sát hại Lạc nhi ra công lý! Để tế vong linh của Lạc nhi.”
Bạch Lưu Ly ở ánh mắt lãnh lệ như đao của Mẫn quý phi bắn tới nét mặt nàng, cạn tiếu ôm quyền hướng Mẫn quý phi chắp tay, không vội không hoảng hốt nói: “Thần nữ Bạch Lưu Ly, gặp qua Mẫn quý phi nương nương, nương nương kim an.”
“Lớn mật Bạch Lưu Ly, thấy quý phi nương nương còn không mau mau quỳ xuống?” Vương Thời rất là sát ngôn quan sắc, mắt thấy nhãn thần Mẫn quý phi bất thiện, vội vã cầm lấy kinh đường mộc cố sức vỗ xuống quan án, hướng Bạch Lưu Ly hét lớn, cùng lúc đó hướng nha dịch sau lưng Bạch Lưu Ly làm cái nháy mắt, ý bảo bọn họ ép buộc Bạch Lưu Ly quỳ xuống.
Vương Thời vừa dứt lời, liền có hai nha dịch lập tức nhấc chân muốn cố sức đạp cho đầu gối của Bạch Lưu Ly loan, nhiên vẫn chưa bước chân của Bạch Lưu Ly làm sao di động, chỉ thấy nàng nghiêng người đẩy ra hai bước, đến nỗi chân của hai nha dịch giơ lên không có gắng sức bọn họ lảo đảo vài bước về trước.
“Ta một không có giết người hai không phóng hỏa ba không cượp giật, vì sao phải quỳ?” Bạch Lưu Ly nhìn lướt qua hai nha dịch muốn xuất chân với nàng một mắt, hàm tiếu nhìn về phía vẻ mặt phì nhục của Vương Thời đứng ở sau quan án, trấn tĩnh tốt như nàng không phải là đương sự mà là một người không liên hệ một dạng, dáng dấp bất kinh bất cụ như vậy để Vương Thời cảm thấy quan uy của hắn bị miệt thị sâu đậm, không khỏi lại một lần nữa phách kinh đường mộc, “Lớn mật!”
“Lý đại nhân, chưa khai đường, mà Mẫn quý phi nương nương ở đây, nương nương còn chưa mở miệng, ngươi cũng đã hai lần phách kinh đường mộc, ta cảm thấy lá gan của ngươi so với ta còn lớn hơn.” Một câu nói của Bạch Lưu Ly làm đắc nghẹn đến nghiến răng nghiến lợi, phải hướng Mẫn quý phi cung cung kính kính bồi lễ.
“Bạch Lưu Ly, bổn cung cùng Vương đại nhân ở đây, còn không do ngươi tới nói!” Mẫn quý phi cũng thực sự không thể nhẫn nhịn thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Bạch Lưu Ly, không khỏi nghiêm túc lạnh lùng nói, khí tràng mười phần, sau đó lại hướng Tiêu đại phu nhân khách khí nói, “Tiêu đại phu nhân nếu là vô sự, không ngại lưu lại nhìn Vương đại nhân xử trí hung thủ ác độc dám giết hại công chúa của một nước như Bạch Lưu Ly thế nào.”
Mẫn quý phi càng nói càng âm lãnh. Hình như hận không thể lúc này liền muốn Bạch Lưu Ly vì Hạ Hầu Lạc bồi mệnh, chỉ nghe Tiêu đại phu nhân cung kính nói: “Dân phụ lần này đến Hình bộ, chính là vì xem Vương đại nhân phá án mà đến.”
“Có thể được quan tâm của Tiêu đại phu nhân, vong linh của Lạc nhi cũng nhất định sẽ vui mừng.” Mẫn quý phi bội thụ cảm động.
” Mẫn quý phi nói như vậy, trái lại để dân phụ xấu hổ, phụ tới đây, chỉ là vì Bạch gia chủ làm chúng đêm qua nàng không có nhập trạng nguyên phủ sát hại công chúa.” Tiêu đại phu nhân trong ánh mắt của có chút chinh lăng của Mẫn quý phi xấu hổ cười cười, “Dù sao đêm qua Bạch gia chủ là vì bồi dân phụ chơi cờ mà không ở trong phủ, nếu như dân phụ không vì Bạch gia chủ làm chứng nhân, chẳng phải là hại một tính mạng vô tội sao, nói như vậy, cũng tốt để chân tướng của chuyện mau chóng rõ ràng, để Vương đại nhân mau chóng truy nã hung thủ thật sự.”

Đường thẩm còn chưa mở, Tiêu đại phu nhân liền trước mặt Mẫn quý phi một mực chắc chắn hung thủ do người khác, quả thực tựa như đang nói Mẫn quý phi bắt lộn hung thủ, mọi người không khỏi đều lấy ánh mắt khác thường nhìn nàng, nhìn lão phụ nhân nàng có can đảm ngay mặt cùng Mẫn quý phi đối chọi.
“Đã như vậy, liền thỉnh Tiêu đại phu nhân cùng bổn cung ngồi xuống chờ phán xét.” Thái độ khách khí của Mẫn quý phi lập tức trở nên lạnh như băng, xoay người đi trở về ghế thái sư cạnh quan án ngồi xuống.
Vội vã có nha dịch dời ghế thái sư bỏ vào bên còn lại cạnh quan án, Tiêu đại phu nhân bước đến cái ghế nha dịch vừa kê gật nhẹ đầu khẽ nói một tiếng đa tạ mới ngồi xuống, Mẫn quý phi còn lại là mắt lạnh nhìn nàng đối với nha dịch nho nhỏ khách khí như vậy biểu hiện chẳng thèm.
Hai bên quan án đều có phụ nhân thân phận cao quý ngồi, lệnh tay mập mạp của Vương Thời ngồi ở sau quan án cầm kinh đường mộc có chút không khống chế được run, hắn cưỡng chế để cho mình tĩnh hạ tâm lai lại một lần nữa phách kinh đường mộc, nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly dưới gối phảng phất có hoàng kim, nghiêm túc nói: “Bạch Lưu Ly, ngươi có biết tội của ngươi không?”
“Thần nữ không biết thần nữ đã phạm tội gì, mong rằng đại nhân công khai.” Thái độ hài lòng hài lòng cung kính hướng Vương Thời cúi đầu, giờ khắc này hoàn toàn đã không có thái độ cuồng ngạo mới để cho cảm thấy mới lúc nãy.
“Ngươi đêm qua lẻn vào trạng nguyên phủ sát hại công chúa, còn ý đồ giết trạng nguyên gia, đáng tiếc không có thành công, chỉ khiến gia bị thương liền bỏ chạy.” Vẻ mặt Vương Thời trầm ổn, tự tự nghiêm túc, một đôi mắt tam giác tựa hồ thời thời khắc khắc tràn ngập dâm quang lúc này lại là có thêm mấy phần phần uy nghiêm quyết đoán, thật là có điểm dáng dấp của Hình bộ Thị lang.
“Vương đại nhân một mực chắc chắn chính là thần nữ sát nhân đả thương người như vậy, có thể có chứng cứ?” Bạch Lưu Ly như trước thái độ cung kính, cung kính phải nhường Vương Thời cảm thấy đây không phải là nữ nhân không để đưa hắnở trong mắt mới vừa rồi.
“Trạng nguyên, thỉnh đem chuyện đêm qua ngươi nhìn thấy nói một lần nữa.” Vương Thời giả bộ nghiêm túc mắt tam giác nhìn về phía Vũ Thế Nhiên đứng ở một bên, Vũ Thế Nhiên lập tức tiến lên một bước, hướng Vương Thời cùng với hai vị phụ nhân cung kính sau khi hành lễ mới nói, “Vâng, Vương đại nhân, đêm qua giờ tý, tiểu thần đang ở thư phòng đọc sách, nội nhân(Luna: thê tử) bỗng nhiên đến thư phòng tìm tiểu thần, vì nội nhân có chuyện quan trọng muốn nói cùng tiểu thần, tiểu thần mới bình tất cả hạ nhân, tiểu thần đang cùng nội nhân nói được phân nửa, nội nhân nói cảm thấy lạnh, tiểu thần liền đứng dậy đóng cửa sổ, nhưng tiểu thần mới đi đến bên cửa sổ, chỉ nghe nội nhân phát ra hét thảm một tiếng, tiểu thần quay đầu lại thì lại phát hiện một danh hắc y nhân che mặt tay cầm kiếm đứng ở trước mặt nội nhân, mà kiếm trong tay nàng, đâm vào ngực của nội nhân!”
Vũ Thế Nhiên càng nói càng run, nhãn thần càng thống khổ, hình như tất cả những thứ hắn nói một lần nữa trình diễn trước mắt hắn, hắn trơ mắt nhìn tân hôn thê tử chết dưới lợi kiếm, để hắn đau lòng không thôi, “Tiểu thần phát hiện lập tức tiến lên ngăn cản, nhưng hắc y nhân kia vừa nhìn thấy tiểu thần tiến lên liền phút chốc đem kiếm từ trên ngực nội nhân rút ra, sau đó thẳng tắp đâm về phía tiểu thần ——”
(Luna: Ổng diễn đúng sâu)
“Trạng nguyên giaở trước khai đường liền nói trên ngực cũng bị hung thủ đâm một kiếm, lấy thân thủ của trạng nguyên gia, đáng lẽ không nên bị đối phương thương tổn được mới đứng, tại sao lại thụ thương?” Vương Thời vấn.
“Thân thủ của hung thủ xác thực không bằng tiểu thần, tiểu thần vốn đã tại chỗ bắt hung thủ lại, mà khi tiểu thần thấy đôi mắt của hung thủ một khắc kia, tiểu thần không tự chủ được buông lỏng tay, cũng bởi vậy mới có thể chẳng những không có bắt được hung thủ phản để cho mình bị thương.” Vũ Thế Nhiên vốn là ánh mắt đau thương tựa hồ mông một tầng hơi nước thật mỏng, có thể để ánh mắt của hắn thoạt nhìn càng thêm đau thương, chỉ thấy không nhìn Vương Thời sau quan án nữa, mà là quay đầu đem ánh mắt dừng lại ở đồng mâu của Bạch Lưu Ly, “Hung thủ có thể nguyên vốn không có dự định giết ta, bởi vì nàng thấy kiếm đâm vào trong ngực ta không có tiếp tục đâm vào lấy mạng ta, trái lại rút kiếm ra, sau đó phá cửa sổ mà chạy, tận lực bồi tiếp hạ nhân trong phủ vọt vào thư phòng.”
“Chiếu lời của trạng nguyên, không nhìn thấy chân diện mục của hung thủ, dùng cái gì có thể xác định hung thủ chính là Bạch gia chủ?” Vương Thời còn chưa mở miệng, Tiêu đại phu nhân bình thản mở miệng.
“Hồi Tiêu đại phu nhân, bởi vì đôi mắt kia, toàn bộ thiên chi hạ, không có ai có thể có ánh mắt hình như có lưu quang lóng lánh giống Bạch gia chủ, tiểu thần từng vì Bạch gia chủ họa một bức họa, ánh mắt của Bạch gia chủ, tiểu thần có thể nói là khắc trong tâm khảm, không có nhìn lầm.” Mặt Vũ Thế Nhiên không đỏ tim không đập mạnh đồng thời thanh sắc tốt biên căn cứ giả tạo thành chính xác, để Bạch Lưu Ly không thể không bội phục hành động của hắn.
“Vậy chiếu lời của phò mã gia, chính là thời gian hạ nhân của trạng nguyên phủ vọt tới trong thư phòng hung thủ đã trốn ra khỏi thư phòng, đúng không?” Thanh âm của Bạch Lưu Ly bình ổn, nhất phó không có tật giật mình thản đãng đãng, chút nào không vì chứng cứ Vũ Thế Nhiên nói mà hoảng loạn.
“Chính là.” Vũ Thế Nhiên khẽ gật đầu.

“Như vậy nói cách khác, chứng nhân mục kích cũng chỉ có một mình phò mã gia?” Bạch Lưu Ly tiếp tục vấn.
“Bạch Lưu Ly lớn mật, bổn quan còn chưa nói chuyện, có đạo lý nào để người hỏi?” Một tiếng của Vương Thời lại phách kinh đường mộc, trừng mắt Bạch Lưu Ly, lấy thanh âm của kinh đường mộc đè xuống xung động muốn hôn lên môi nhuận của nàng nàng mới vừa nổi lên trong lòng, “Ngươi mơ tưởng vì tội danh của mình giải vây!”
“Thần nữ cũng không phải là đang vì tội danh của mình giải vây, mà là đang trần thuật sự thực mà thôi.” Bạch Lưu Ly ngẩng đầu, đón ánh mắt lãnh giận của Vương Thời, không nhanh không chậm nói, “Phò mã gia giờ tý đêm qua một thân một mình thấy được hung thủ, đồng thời chỉ lấy một đôi mắt liền để chứng minh thần nữ chính là hung thủ sát hại công chúa, mà Tiêu đại phu nhân cũng là đêm qua giờ tý cùng thần nữ chơi cờ, thấy gương mặt không che không giấu của thần nữ, vì sao Vương đại nhân thà rằng tin tưởng phò mã gia chỉ có một đôi mắt làm căn cứ liền phán định thần nữ chính là hung thủ, lại không chịu tin tưởng Tiêu đại phu nhân vì thần nữ làm chứng không có mặt ở hiện trường? Lẽ nào một đôi mắt so với gương mặt dễ dàng hơn nhận rõ một người hơn?”
Vũ Thế Nhiên khẽ cau mi lại, nhãn thần Mẫn quý phi lạnh lùng, Tiêu đại phu nhân còn lại là vẻ mặt bình thản, Vương Thời rõ ràng không ngờ rằng Bạch Lưu Ly sẽ suy đoán vấn đề như vậy, hơi ngẩng ra xong lại cực kỳ nghiêm túc nói: “Bởi vì ngươi có động cơ sát nhân, ngươi nhất tâm muốn gả cho trạng nguyên gia vi thê, đây là sự tình mọi người đều biết, mà trạng nguyên gia cuối cùng thú công chúa mà không phải ngươi, đây có thể để ngươi ghen ghét công chúa, mà hôm qua ban ngày ngươi ở trạng nguyên phủ cùng công chúa xung đột cuối đem ghen ghét trong lòng ngươi diễn hóa thành sát ý.”
“Vương đại nhân biết hôm qua thần nữ cùng công chúa ở trạng nguyên phủ phát sinh xung đột gì?”
“Ngươi độc hại công chúa, ý đồ đi qua dung mạo bị hủy của công chúa một lần nữa giành được chiếm được lòng của trạng nguyên gia.” Vương Thời nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Nguyên lai vấn đề lại trở về vấn đề thần nữ độc hại công chúa, xem ra hôm qua thần nữ chưa kịp đem chứng cứ giao cho Hình bộ là một loại lệch lạc.” Bạch Lưu Ly tựa hồ bất đắc dĩ thở dài, sau đó ổn tĩnh nói, “Nếu nói là thần nữ không lưu luyến phò mã gia nữa, cũng không có độc hại công chúa, động cơ sát nhân cũng sẽ không thành lập, chuyện thần nữ là hung thủ sát hại công chúa cũng sẽ không thành lập, có đúng không? Vương đại nhân?”
“Đúng vậy.” Vương Thời không chút do dự lên tiếng trả lời, Vũ Thế Nhiên còn lại là trong lòng cười nhạt, lượng nàng ở trước mặt Mẫn quý phi cũng ngoạn không ra cái xiếc gì, huống chi Bách Lý Vân Tựu không giống hôm qua một dạng ở bên người nàng giúp nàng.
“Vậy Vương đại nhân có cho phép thần nữ chứng nhân?”
“Đây. . .” Trong nháy mắt Vương Thời có chần chờ, nhanh chóng nhìn thoáng qua Mẫn quý phi, chỉ thấy Mẫn quý phi khẽ gật đầu, hắn mới đánh nhịp nói, “Vậy liền cho phép ngươi thính nhân chứng của ngươi!”
“Đa tạ Vương đại nhân.” Bạch Lưu Ly hơi gợi khóe miệng, xoay người, hướng đường ngoại nhẹ nhàng đánh hai chưởng, “Sa Mộc.”
Chốc lát, chỉ thấy Sa Mộc nâng đỡ một danh thị nữ hôi y hai vai không ngừng run đến đầu cũng không dám ngẩng nhất phó nhát gan đến không thể nhát gan hơn, Bạch Lưu Ly hoàn toàn không chê thân phận đối phương thấp vươn tay, cười đến ôn hòa, “Cúc nhi đừng sợ, đến đây.”
Vũ Thế Nhiên đang nghe hai chữ Cúc nhi thì thật sâu chấn kinh, hai mắt chăm chú nhìn thị nữ nhát gan không rời.
Cúc nhi? Cúc nhi không phải là chết rồi sao? Không phải là cùng chín cổ thi thể khác cùng nhau treo ở pháp trường bỏ hoang ngoài thành tây sao? Làm sao có thể ở Hình bộ?
(Luna: Hóa ra người đứng sau lưng giật dây Vũ Thế Nhiên là cha nội Hạ Hầu Sâm @@)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện