Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 718: Dự cảm


trước sau

- Sư phụ nói thế làm học sinh cũng muốn học rồi.
Thẩm Mặc hắt hơi:
- Mới đứng một lúc đã hắt hơi ... Hôm nào sư phụ dạy học sinh nhé.

- Ha ha được, chọn ngày không bằng gặp này, hôm nay dạy ngươi mấy chiêu.

Vì thế Thẩm Mặc theo học Từ Giai, hết sức chăm chú, làm Từ Giai vui vẻ, luôn mồm nói trẻ nhỏ dễ dạy.

Đánh quyền một hồi, mồ hôi toát ra, người quả nhiên thư thái hơn nhiều.

- Hoạt động có lợi cho sức khỏe phải không nào?
Từ Giai mời:
- Nào ăn sáng thôi, chúng ta còn cả đống việc phải làm.

Hai người ngồi ăn cơm, được một lúc Từ Giai làm như vô tình hỏi:
- Ngươi và Hồ Tôn Hiến quan hệ không tệ hả?

- Không dám giấu sư phụ.
Vấn đề này Thẩm Mặc sớm đã có chuẩn bị, thẳng thắn nói:
- Năm xưa chưa xuất sĩ, học sinh đã quen Hồ Mặc Lâm, hết sức tán thưởng khí độ anh hùng của hắn, vì thế quan hệ không tệ.

Thẩm Mặc cả đêm không ngủ, suy nghĩ nguyên nhân Từ Giai tỏ thiện chí với mình, thấy rất có khả năng vì mình bất chấp trào lưu bảo vệ Hồ Tôn Hiến, động chạm tới Từ Giai. Cho nên thẳng thắn thừa nhận luôn.

- Ồ..
Từ Giai gật gù, tiếp tục húp cháo.

Thẩm Mặc biết ông ta đang đợi mình lên tiếng khẩn cầu, giờ y ở dưới, đành ngoan ngoãn trúng chiêu:
- Học sinh biết trong triều nhiều người muốn cho hắn biết tay, hơn nữa một số việc đúng là hắn có làm thái quá, nhưng bất kể thể nào xin sư phụ chu toàn cho.
Ý tứ là, ta xin rồi đấy, ông giúp đi.

- Hồ Tôn Hiến đúng là có công lớn, nhưng không không che lấp được tội, mà chuyện này không phải do mình ta quyết định. Đô sát viện sớm tuyên bố, lần này bọn họ nhất định lật đổ Hồ Tôn Hiến, ai dám cản trở là đồng đảng của hắn, sẽ tham tấu đổ hết. Ngươi cũng biết uy lực của ngôn quan, lão phu phải sợ ba phần.

Thẩm Mặc thầm than một tiếng, quỳ xuống:
- Bất kể thế nào xin sư phụ giúp đỡ.
Tự nhận tiểu bối có cái lợi này, có thể giở trò vô lại không cần suy nghĩ.

Từ Giai thở dài:
- Lại ném cho ta chuyện khó rồi.

- Ai bảo người là sư phụ.
Thẩm Mặc cười ngượng, thầm nghĩ :" Ai bảo chơi trò tình cảm với ta, thuận nước đẩy thuyền ai chẳng làm được?"

- Tên tiểu tử này ...
Từ Giai dở khóc dở cười:
- Được rồi, lão phu cố gắng, mau đứng lên đi.

- Đa tạ sư phụ.
Thẩm Mặc đứng lên rất nhanh:
- Học sinh biết người sẽ giúp mà.

- Lão phu không dám đảo bảo.
Từ Giai lắc đầu:
- Kết quả tốt nhất là cho hắn cơ hội rút lui có thể diện, thứ khác không hi vọng.

- Vâng vâng ..
Thẩm Mặc biểu thị mình không cưỡng ép, hiện giờ với Hồ Tôn Hiến đó là an bài tốt nhất rồi.

Ăn sáng xong, hai người chia nhau làm việc, Từ Giai tới chỗ Gia Tĩnh vận động chuyện xử trám Y vương, Thẩm Mặc quay về, hù dọa đám tông thất.

Rời Tây Uyển, Thẩm Mặc không thấy Tiêu Anh, có điều giới nghiêm trước cửa cung đã giải trừ, xem ra bên ngoài đã yên ổn trở lại.

Nhưng trên đường về lễ bộ, Thẩm Mặc thấy vô số quan binh tuần tra, cùng cửa hàng đóng cửa, thấy cả dấu vết tàn phá hôm qua, làm người dân kinh thành không sao quên được cơn ác mộng đó.

Tới lễ bộ, hai vị bộ đường thấy Thẩm Mặc, cùng các quan viên ra đón, ai nấy trên mặt đều đầy quan tâm:
- Sao rồi, hoàng thượng không trách tội chứ?

- Không, hoàng thượng minh xét, biết chuyện này không phải lỗi của chúng ta, chỉ lệnh xử lý thỏa đáng, không hề trách tội.
Thẩm Mặc lắc đầu.

Tuy có lá cờ kia hộ thân, nhưng Đại Minh chưa từng có chuyện nha môn lục bộ bị tấn công, cả thời Tĩnh Nạn cũng không xảy ra. Cho nên Nghiêm Nột và Lý Xuân Phương cả đêm thấp thỏm ngủ không yên, sáng sớm đã tới nha môn chờ đợi tin tức. Giờ đã được xác nhận, hai người thở phào:
- Hoàng thượng đúng là thấu suốt vạn dặm.

Lý Xuân Phương lại nói:
- Ta nghe nói hôm qua dẹp loạn không bắt một ai, Giang Nam, chúng ta cũng thả người thôi ... Đó là củ khoai nóng đấy.

- Đã giao cho Cẩm Y vệ rồi, không liên quan tới chúng ta nữa. Đại nhân cứ yên tâm.

- Hài, không giấu gì ngươi.
Lý Xuân Phương giải thích:
- Tối qua có mấy nhóm người tới nhà ta nghe ngóng tin tức, có cả thuyết khách, mong chúng ta thả người.

Nghiêm Nột cũng nói:
- Chỗ ta cũng thế, không dám về nhà nữa, Chuyết Ngôn, rốt cuộc bên trên định xử lý ra sao?

- Tạm thời chưa nói tới cái này.
Lộ bài quá sớm không diễn trò được, nên Thẩm Mặc hàm hồ đáp:
- Làm khó hai vị đại nhân tiếp tục cầm chân bọn họ, hạ quan tới Bắc trấn phủ ti hỏi xem có tiến triển gì không?

- Nghỉ ngơi đã chứ?
Hai người ái ngại:
- Ngươi cả đêm không về nhà rồi.

- Tới trấn phủ ti đã.
Thẩm Mặc cảm động lắm:
- Lệnh vua trên người, không tự định đoạt được.

- Vất vả cho Giang Nam rồi, chúng tôi đợi tin lành.
Hai người tiễn Thẩm Mặc đi, rồi quay về nướng bánh uống trà.

~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc vừa rời khỏi nha môn lễ bộ liền bị một đám người vây lấy, y vén rèm lên, thì ra là người trong tông thất, đang lớn tiến yêu cầu thả người..

Tam Xích ghé tới nói:
- Đại nhân, thổi còi nhé.
Đó là đặc quyền của quan tam phẩm, còi thổi lên, bất kể là người nha môn nào, chỉ cần nghe thấy là phải tới bảo vệ đại nhân.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Kẻ phải sợ không phải là bản quan ... Dừng kiệu.

Đám tông thất yên tĩnh nhìn kiệu hạ xuống, một viên quan trẻ đi ra, rất nhiều người nhận ra y hôm qua hạ lệnh bắt người, tức thì quát tháo:
- Tiểu tử được lắm, còn dám ra đây à?
- Ngươi là nô tài của nhà họ Chu, sao dám cưỡi lên đầu chủ nhân.
- Mau thử người ra, nếu không cho ngươi biết tay.

Nhìn từng khuôn mặt hung tợn, Thẩm Mặc chẳng hề sợ hãi, còn cười thầm :" Nghiêm bộ đường và Lý Xuân Phương đúng là có tu dưỡng, hôm qua khẳng định bị chửi bới không ít, vậy mà hôm nay không biểu hiện ra chút nào."

Y ung dung nghe đám tông thật chửi, còn chỉnh lại nếp nhăn trên áo, tới khi đám người kia nghỉ mệt, mới nói:
- Chư vị có quan hệ gì với những kẻ hôm qua?

- Quan hệ gì? Ngươi không nhìn ra à? Cha con, huynh đệ, chú cháu, tóm lại là người một nhà ...
Đám đông mồm năm miệng mười.

- Không giống, không giống.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ta tưởng các vị là kẻ thù của chúng.

- Sao lại nói thế.
Đám tông thất ngớ người.

- Các vị có biết bọn chúng bị giam ở đâu không?

- Nam trấn phủ ti.

- Đã chuyển sang Bắc trấn phủ ti rồi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ai cũng biết chiếu ngục là nơi thế nào, ở đó thêm một khắc là có nguy hiểm chết người, các vị ngăn kiệu của ta, không cho ta tới bảo vệ chúng, không phải kẻ thù của chúng thì là cái gì?

Đám tông thất hận không thể moi tim uống máu y, tức thì hồ đồ:
- Không phải ngươi hạ lệnh bắt người à? Sao lại thành bảo vệ họ? Người tốt người xấu một mình ngươi làm hết?

- Bản quan bắt người là để bảo vệ chúng.
Thẩm Mặc chân thành nói:
- Động não đi, giơ cao cờ phản động, tấn công nha môn lục bộ, nếu bản quan không quyết đoán không chế, để bọn chúng chiếm lấy lễ bộ, chỉ e ông trời cũng chẳng chẳng cứu nổi.

Trong tông thất cũng không phải toàn hạng ngu xuẩn có kẻ không phục:
- Chúng ta là con cháu Chu gia, sao có thể tạo phản.

Với Thẩm Mặc, lời chất vấn này là trò trẻ nít:
- Ta kiến thức hẹp hòi, nhưng cũng biết Hán vương thời Tuyên Tông, Ninh vương thời Vũ Tông, còn có Y vương cách đây không lâu, chẳng lẽ bọn chúng không phải họ Chu.

- Ngươi ...
Kẻ "thông minh" tức thì cứng họng:
- Ngươi bịa chuyện hãm hại, tông thất thiên hạ sẽ không thả cho ngươi.

- Nhân chứng vật chứng có cả, ai dám nói ra bịa chuyện.
Thẩm Mặc lạnh lùng nói:
- Bản quan nói rõ rồi, các ngươi còn muốn ngăn cản, vậy ta quay lại, mặc bọn chúng ở trong chiều ngục ...

-o0o-

- Đừng, đừng...
Đám tông thất nào còn dám cản đường, vội vàng tránh ra.

- Lên kiệu.
Thẩm Mặc chẳng thèm khách khí với bọn chúng.

- Đại nhân, ngài cho một câu rõ ràng đi.
Đám tông thất bị y làm cho sợ rồi, xuống nước hỏi:
- Sao mới chịu thả người?

- Thả người? Đừng mơ có chuyện tốt đẹp đó, đây là tội tạo phản, các vị về nghĩ cách đi.
Kiệu lên đường, đám tông thất chưa cam tâm, song không dám ngăn cản, đành về báo với trưởng bối, thương lượng cách cứu người.

Đi rất xa rồi rồi Tam Xích vẫn cười toét miệng, không riêng gì hắn, mọi người đều vui vẻ, cả mùa đông bị đám ruồi nhặng này ù ù vây quanh, đánh không được, đuổi không xong, sớm mang đầy bụng tức. Hôm nay thấy đám gia hỏa đó thua thiệt, mọi người tất nhiên cao hứng...

Nhưng trong kiệu Thẩm Mặc có chút bất an, từ cung ra, y có dự cảm chuyện gì không hay xảy ra, song chẳng nói rõ được, chỉ đổ lỗ cho đêm qua ngủ không ngon.

Tới Bắc trấn phủ ti, mấy Thập tam thái bảo có mặt, được Thẩm Mặc giúp đỡ, bọn họ thoát sự kiềm chế của Đông Xưởng, tâm tình rất tốt, đối đãi với Thẩm Mặc khỏi phải nói.

Đè bất an trong lòng xuống, Thẩm Mặc thân thiết hàn huyên với mọi người.

Thẩm Mặc hỏi:
- Đám tông thất bắt giam sao rồi, có gây chuyện không?

- Đều là hạng ăn hại chỉ có vẻ ngoài bóng bẩy.
Chu Ngũ cười:
- Vừa nhốt vào chiều ngục đã sợ són đái, không cần dùng hình, mới dọa thôi đã khai hết chuyện nhìn trộm tẩu tẩu tắm, vụng trộm với di nương ra hết rồi.
Mọi người cười rộ cả lên.

Thẩm Mặc cũng cười một hồi:
- Vậy thì ta yên tâm rồi, cứ coi bọn chúng như phạm nhân bình thường là được, có điều đừng ngược đãi, còn phải chú ý giữ vệ sinh, làm chúng chết khó ăn nói lắm.

- Vậy đâu còn là phạm nhân bình thường nữa.
Mọi người lại bật cười, phạm nhân thường vào chiếu cụng, nếu không có ngàn lượng bạc, thì chớ mơ được đãi ngộ này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ Bắc trấn phủ ti đi ra, vở kịch của Thẩm Mặc coi như diễn xong, tiếp theo không cần y làm việc nữa, nghĩ tới buổi chiều rảnh rỗi, nên sớm rời thành đón vợ con về mới là chuyện chính.

Vì dự cảm được kinh sư có loạn, y sớm đưa hết người nhà ra ngoài nông trang.
Thẩm Mặc mua một trang viên nhỏ hơn 500 mẫu, nuôi hơn 300 nhân khẩu trong phủ. Khi ấy không ai hiểu được, kinh thành là chốn phồn hoa, thiếu thốn gì mà phải tự cấp tự túc.

Thẩm Mặc giải thích, thứ tự mình trồng, tự mình nuôi ăn vào yên tâm hơn. Y nói thế không ai dị nghị gì, trang viên này được tạo dựng hơn một năm, trong phủ cũng được ăn rau trứng thịt từ trang viên đưa tới, đúng là ngon hơn mua ở ngoài, đều nói lão gia thật tốt.

Chỉ Nhược Hạm biết, mục đích thực sự của Thẩm Mặc là xây dựng một nơi để quang minh chính đại rời thành, một khi kinh thành có chuyện liền chuyển ra đây, nơi này quanh năm neo đậu thuyền cao tốc tiên tiến nhất, có thể đưa bọn họ bỏ chạy bất kỳ lúc nào.

Lần này hai ngày trước khi tông thất làm loạn, Thẩm Mặc đưa vợ con tới trang viên, hiện giờ phong ba đã qua, tất nhiên phải đón về.

Rời khỏi thành, nhờ công tác hiệu quả của Trương Cư Chính và Lâm Nhuận, đã không còn thấy nhiều nạn dân lắm nữa.

Hai trận tuyết lớn mới đổ xuống, cũng che lấp đi thảm kích nhân gian, đợi năm sau tuyết tan mới lộ ra dấu vết.

Đi trong trời tuyết mênh mông trắng muốt một màu, không gian yên tĩnh làm Thẩm Mặc có cảm giác chẳng lành.

"Mình làm sao thế này?" Y sờ lên mặt, thấy ươn ướt như vừa khóc xong, lắc đầu xua đi tâm tình không tốt đó, y không muốn đem tâm tình này lây cho người nhà.

Xe ngựa chầm chậm đi vào thôn trang gần sông, ngoài thôn trang trồng đầy liễu, lúc này cả thôn phủ trong một màu trắng xoa, thi thoảng thấy có bông hoa mai đang kỳ nở rộ, làm thế giới tuyết không trở nên quá đơn điệu.

Cửa trang viên có rào chắn, còn có cả trậm gác, có điều nhìn thấy dấu hiệu hoa sen vàng trên xe, liền vội mở cửa cho bọn họ đi vào.

Xe ngựa đi thằng vào giữa trang viên, nơi đó có gian phòng tường phấn ngói biếc, xung quanh trồng tùng, bách, trên cây là tàng tuyết phủ, không có vẻ êm ái của Giang Nam, nhưng thanh nhã hơn một bậc.

Trước những dãy nhà còn có ao nước, lúc này đã đóng băng, mười mấy đứa bé chơi trò đánh nhau. Thi thoảng lại có đứa té ngã, nhưng không hề khóc, tiếp tục bỏ dạy chiến đấu quên mình.

Thẩm Mặc xuống xe, nhìn thấy ngay hai đứa con trai của mình, A Cát mặc áo bông màu lam, Thập Phần mặc áo bông xanh, chơi cùng đám trẻ con mặc áo vải, khác biệt thật không nhỏ.

Đám trẻ con đang chơi hăng, căn bản không chú ý có người tới, Thẩm Mặc cũng không định phá ngang, mỉm cười đứng một bên quan sát. Một lúc sau phát hiện ra đám trẻ con này không phải chơi đùa lung tung, mà đang mô phỏng hai quân chiến đấu.
Hai đứa kết thành một tổ, một đứa làm ngựa, một đứa làm kỵ sĩ, lại còn chia thành hai nhóm, nhóm quân vải trắng, nhóm quân vải xanh trên cánh tay, nhân số tương đương, đều có năm 'ngựa" ...
Hai tên tiểu tử thối nhà y không ngờ ở hai bên khác nhau, chỉ huy "nhân mã" phe mình tấn công đối phương.

Đám trẻ con đang đánh nhau tưng bừng thì một đứa bé từ trong rừng trúc chạy ra hét lớn:
- Đại nãi nãi về rồi.

Đám nhóc con tức thì vội dừng tay, lúc này A Cát nói to:
- Hoảng cái gì, thu quân.
Thập Phân cũng nói:
- Mau về nhà đi.
Thế là đán nhóc liền tan đàn xẻ nghé.

A Cát và Thập Phần chạy về nhà chính, Thẩm Mặc đứng trên đường bọn chúng phải qua, hai đứa nhóc nhận ra y ngay, đầu tiên là mừng rỡ, sau đó nhe rằng cười chạy vào phòng, nhưng bị Thẩm Mặc mỗi tay tóm lấy một đứa, cười mắng:
- Tiểu tử thối, thấy cha còn chạy cái gì?

- Mẹ sắp về rồi, thấy bọn con không đọc sách sẽ đánh đòn.
Thập Phần cười lấy lòng:
- Cha sẽ không mách chứ?

- Ra là thế...
Thẩm Mặc nhìn thấy Nhược Hạm và Nhu Nương được một đám nha hoàn vây quanh xuất hiện đằng xa, cười nói:
- Xem biểu hiện đã.

- Chỉ cần cha không nói, bảo bọn con làm gì cũng được.
Hai thằng nhóc cầu khẩn.

- Thật không?
Thẩm Mặc thấy hai đứa gật đầu, liền chỉ vào thư phòng :
- Đi viết Thiên Văn Tự hai lần, cơm xong cha sẽ kiểm tra, hơn nữa còn phải đọc thuộc.

- Hả?
A Cát và Thập Phần nhăn mặt:
- Cha tàn bạo thế.

Thấy Nhược Hạm đã tới gần, Thẩm Mặc cười:
- Được, ta không che giấu cho hai đứa nữa.

- Vâng, được ...
Hai đứa bé đành ủy khuất đồng ý.

Được Thẩm Mặc yểm hộ, A Cát và Thập Phần thoát khỏi kiểp nạn, ngoan ngoãn về thư phòng đọc sách.

Kỳ thực Nhược Hạm thông minh, nhìn ao nước hỗn loạn là biết ngay có chuyện gì, nhưng nể mặt Thẩm Mặc, hơn nữa hai đứa bé gần đây biểu hiện không tệ, chịu đọc sách, biết tôn kính tiên sinh, nên nàng mắt nhắm mắt mở cho qua.

- Vừa rồi mới làm gì thế?
Trên về phòng, thấy Nhược Hạm rửa tay cẩn thận, Thẩm Mặc tò mò hỏi:
- Sao tay nàng lại có bùn.

- Bọn họ nói trong trang viên của chúng ta mùa đông có rau xanh hoa tươi.
Nhược Hạm lau sạch tay, mở một cái bình tinh xảo, chấm ít cao màu ngọc, nhẹ nhàng xoa mềm tay, đp:
- Thiếp tò mò nên tới xem.

Thẩm Mặc biết nàng nói tới phòng ấm mà mình lệnh người xây trên đất trống sau quan viên, Nhược Hạm sinh trưởng ở Giang Nam, tất nhiên chưa bao giờ nhìn thấy chuyện trồng trọt trong phòng ấm, miệng tấm tắc khen:
- Không ngờ trong mùa đông giá rét lại có thể thấy rau xanh mơn mởn, còn có cả hoa tươi nở rộ, đúng là thần kỳ.

- Chuyện này có gì mới mẻ đâu.
Thẩm Mặc cười kể :
- Thời Tần Thủy Hoàng đã biết dùng hơi ấm gần suối nước nóng trồng cây rồi, thời Tây Hán đã biết trồng cây trong nhà ấm, đương nhiên khi đó gọi là "nhà bốn mùa".

- Thế sao?
Nhược Hạm hào hứng hỏi:
- Hiện giờ chúng ta vẫn dùng cách thời Hán à?

-o0o-


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện