Phượng Họa Phong Vân

209: Ngắm Cảnh Vẽ Tranh


trước sau


"Tiểu thư là đang đợi bổn vương sao?" Giọng nói trầm thấp của Phượng Kinh Hồng đột nhiên vang lên.

Vân Khinh nghe tiếng lập tức đứng dậy giả bộ vỗ vỗ lồng ngực an ủi trái tim nhỏ bé của bản thân.

Hàn Băng Vô Tình chậm rãi rót một chén trà đẩy về phía người tới trên mặt mảy may không hè xuất hiện một tia cảm xúc dư thừa nào, có thể nói là vô cùng trấn định, cực kỳ tự nhiên.

Hàn Băng Vô Tình ra dấu mời Phượng Kinh Hồng ngồi xuống rồi mới chậm rãi phản bác lại lời nói của hắn:"Không có."
"Vậy chẳng lẽ những gì vừa rồi bổn vương nhìn thấy lại là ảo giác?" Phượng Kinh Hồng thản nhiên cầm chén trà vô tình hỏi.

Vừa rồi nếu hắn không nhìn lầm thì hai người này đang viết viết vẽ vẽ gì đó.

Nhưng khi hắn đến gần thì vừa lúc Vân Khinh ngẩng đầu lên.

Có lẽ là nàng ta nhìn thấy hắn nên sau đó nói với Hàn Băng Vô Tình, hai người liền bắt đầu thu dọn những trang giấy trên bàn.


Cuối cùng bày trên bàn những thứ mà hắn đang nhìn thấy lúc này.

"Vương gia nói đùa." Hàn Băng Vô Tình không hề nao núng đáp.

"Vậy vừa rồi hai người đang làm gì? Ngắm cảnh vẽ tranh?" Phượng Kinh Hồng cười như không cười nhìn thiếu nữ trước mặt.

Những tưởng nàng sẽ phản bác điều gì nhưng không nghĩ tới nàng lại thản nhiên gật đầu:"Vương gia nếu đã vì sao còn hỏi?"
Câu này nếu từ trong miệng nữ nhân khác nói ra, sẽ tràn đầy cảm giác làm nũng, hờn dỗi ý vị nhưng từ trong miệng Hàn Băng Vô Tình nói ra lại chỉ có sự lạnh lùng làm người lạnh lẽo.

Hàn Băng Vô Tình xác thực là ngắm cảnh, đúng vậy, nàng dạo quanh khắp vương phủ ngắm cảnh.

Nàng đồng ý là nàng vẽ tranh, xác thực, nàng cùng Vân Khinh vẽ chỉ là không vẽ cảnh nơi này mà là vẽ lại toàn bộ sơ đồ Nhiếp Chính Vương phủ mà thôi.

"Vậy tiểu thư vì sao vừa thấy bổn vương đến liền thu dọn bút mực? Chẳng lẽ tiểu thư là đang chột dạ vì làm điều gì bất lợi với vương phủ không muốn bị bổn vương phát hiện?" Phượng Kinh Hồng lời nói ép sát hỏi.


Hắn không phải chuyện gì cũng muốn biết chỉ là nói chuyện với Hàn Băng Vô Tình so với Mạc Thiên Sầu độ khó càng cao.

Khi nói chuyện với Hàn Băng Vô Tình, hắn cảm giác nếu nàng lên tiếng mà hắn không tìm đề tài nói chuyện thì nàng cũng sẽ im lặng.

Bọn họ sẽ cứ im lặng mãi như thế đến lúc có người mất kiên nhẫn lên tiếng hoặc rời đi.

Còn khi Mạc Thiên Sầu làm việc gì thì hắn chỉ cần hạ lệnh là được hơn nữa người này cũng không yêu nói chuyện.

Đôi lúc nói chuyện với hắn trừ nói đến đề tài hắn có hứng thú nếu không sẽ trực tiếp bị làm lơ.

Hơn nữa, cũng vì chuyện của năm năm trước, hắn cùng Mạc Thiên Sầu xảy ra mâu thuẫn cũng không hề gặp mặt.

Mấy hôm trước, nếu không phải vì Hàn Băng Vô Tình có lẽ hắn cũng không gặp lại Mạc Thiên Sầu.

Giọng nói của Hàn Băng Vô Tình vang lên, lời nói không hề khách khí:"Vương gia nghĩ nhiều rồi, hết thảy những gì vương gia nhìn thấy có thể là một sự trùng hợp."
"Vậy tiểu thư không ngại nói cho ta biết chuyện này như thế nào một cái trùng hợp?" Phượng Kinh Hồng ánh mắt hiện lên một tia hứng thú muốn xem thiếu nữ trước mặt có thể giải thích như thế nào.

"Có thể vương gia không tin nhưng đây là sự thật." Hàn Băng Vô Tình lấy ra một vài trang giấy đưa cho Phượng Kinh Hồng:"Nếu vương gia vẫn không tin tưởng có thể nhìn những thứ này.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện