Phu nhân em thật hư hỏng - Full

CHƯƠNG 101


trước sau

Chương 101: Tôi không muốn mặc bộ này

Mộ Cẩm Vân hối hận vì vừa rồi tiện tay đi tìm máy sấy gì đó, đi hỏi thẳng quản gia có phải nhanh hơn không? Thế nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận, bởi vì cô “thích” nên tổng giám đốc Lâm vô cùng hào hứng, hết lần này rồi đến lần khác, cô kéo tay anh khóc lóc cầu xin tha thứ nhưng chưa bao giờ được thả.

Cuối cùng lúc được bế từ trong phòng tắm ra, Mộ Cẩm Vân nhìn cái “thích” kia bị ném xuống đất, hận không thể tìm chỗ đào hố nhảy xuống giấu mặt mình đi.

Cô bị ném vào trong chăn, Tống Lâm đi đến tủ quần áo tìm một cái váy ngủ đưa cho cô mặc vào.

Cái váy ngủ này so với cái trước đó còn quá đáng hơn, cổ áo phía trước rộng không nói, phần vải ở ngực cũng trống rỗng.

Đây là quần áo sao? “Tổng giám đốc, em không muốn mặc bộ này.” Cô bị chơi đùa đến thảm hại, giọng cũng có chút khàn khàn nhưng lại có chút thẹn thùng Tống Lâm bật cười một tiếng, ngừng động tác mặc quần áo giúp cô, cứ như vậy liếc nhìn cô: “Đây là cô tự †ìm nha” Mộ Cẩm Vân nhìn nụ cười chợt lóe lên trên mặt anh, ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi Tống Lâm đã cười sao? Cười? Mộ Cẩm Vân ở cùng với Tống Lâm hơn hai tháng, chưa đến ba tháng, nói thật, trong khoảng thời gian này cô đúng là chưa từng thấy được nụ cười thật sự của anh.

Cũng không phải anh không biết cười, anh cũng sẽ cười, chỉ là hâu như đều là nhếch nhếch khóe miệng lên, biểu cảm trên mặt lại rất lạnh, đã không mang theo ý cười còn làm cho người khác thấy mà phát khiếp.

Nhưng vừa rồi anh đã cười, không phải nụ cười khiến người khác sợ hãi, khóe miệng câu lên một chút, ngay cả trong đôi mắt thâm trầm cũng mang theo một chút ánh nước.

Cô hoàn toàn bị nụ cười vừa rồi của Tống Lâm làm cho ngơ ngẩn, tay cứ giữ chặt lấy chăn rồi nhìn anh.

Tống Lâm thấy cô không cử động gì, ánh mắt bỗng có chút nhúc nhích: “Không muốn mặc sao?” Giọng người đàn ông trầm thấp truyền đến, lúc này Mộ Cẩm Vân mới hoàn hồn trở lại.

Cô nhìn Tống Lâm rồi vội vàng lắc đầu, vô thức muốn kéo váy ngủ xuống, vừa giật giật một chút, hơn một nửa cơ thể cô lộ ra khỏi chăn.

Mộ Cẩm Vân lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng cầm lấy chăn muốn che lại cơ thể mình, nhưng chăn quá to, kéo như thế chăn tất nhiên sẽ rơi xuống sàn nhà.

Cô không dám động đậy, ngẩng đầu nhìn Tống Lâm: “Để em mặc một bộ đi.” Cô muốn kéo chăn dưới giường lên, đoán chừng Tống Lâm cũng không cho cô làm như thế.

Tống Lâm đưa cái váy ngủ trên tay đến trước mặt cô, Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua, không biết nên nói gì.

May mắn là sau khi anh đưa quần áo cho cô xong thì liền xoay người đi vào phòng tắm, Mộ Cẩm Vân nhân lúc đó vội vàng mặc bộ váy không đứng đắn gì lên người.

Mặc xong cô có chút giật mình, vội vàng đi đến tủ quần áo đổi một bộ quần áo ngủ khác.

Mặc dù bộ đồ ngủ này còn tốt hơn so với bộ Tống Lâm chọn cho cô, nhưng cũng hở hang hơn đồ cô mặc ngày thường rất nhiều.

Nhưng Mộ Cẩm Vân cũng không có sức để đi so đo những chuyện này nữa, cô bị Tống Lâm bắt lấy làm lâu như vậy, cũng đã sớm sức cùng lực kiệt.

Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng truyền đến, cô nhắm mắt lại, chỉ một lúc sau đã ngủ mất.

Lúc Tống Lâm đi ra, trong phòng vô cùng yên tĩnh, nếu như cách đó không xa không có một chiếc đèn ngủ thì cả căn phòng giống như hoàn toàn hòa làm một với bóng đêm ngoài kia.

Mộ Cẩm Vân nằm trên giường đã ngủ say, lông mày anh hơi nhíu lại một chút, nhấc chân bước lên giường.

Lúc tay anh vén chăn lên, thấy chiếc áo ngủ màu đỏ trên người Mộ Cẩm Vân, anh đột nhiên bật cười.

Nụ cười lần này còn xán lạn hơn cả nụ cười trước đó, chỉ là tiếc rằng Mộ Cẩm Vân đã ngủ rồi nên không thấy được.

Nhưng kể cả cô có thấy được, cô cũng sẽ nghĩ rằng mình chỉ đang nằm mơ thôi.

Giấc ngủ này Mộ Cẩm Vân ngủ thẳng tới chín giờ sáng ngày hôm sau.

Lúc cô mở mắt ra thì phát hiện ra Tống Lâm đã không còn ở trên giường, phong cảnh của biệt thự rất đẹp, sáng sớm bên ngoài đã truyên đến tiếng chim hót.

Rèm cửa sổ sát đất hé ra một chút, tia sáng nho nhỏ bên ngoài phòng khách chiếu vào, trong phòng cũng không phải là tối.

Tay của cô hơi mỏi một chút, chống giường ngồi dậy một lúc lâu mới có thể xuống giường rửa mặt.

Thời gian buổi sáng tốt đẹp, những người hầu đều vội vàng làm việc của chính mình.

Cô xuống tầng, quản gia gọi cô một tiếng: “Cô Vân, buổi sáng đã chuẩn bị xong rồi” Mộ Cẩm Vân nhẹ gật đầu, vừa ngẩng lên đã thấy người đàn ông đang đứng bên ngoài ban công nghe điện thoại.

Bởi vì không cần đến công ty nên hôm nay Tống Lâm mặc một bộ đồ khá thoải mái, phía trên là một chiếc áo sơ mi tay lửng màu trắng, phía dưới là một chiếc quần sáng màu bình thường.

Bởi vì không phải là áo sơ mi đi làm bình thường của anh, nên chiếc áo Sơ mi này có vẻ mềm hơn, mặc trên người anh có chút thõng xuống. Bình thường anh bao giờ cũng cài hết đến tận chiếc cúc áo cuối cùng của áo sơ mi, khó có được một hôm như hôm nay, hai cúc áo trên cùng mở ra vừa vặn để lộ cổ.

Từ hướng của Mộ Cẩm Vân nhìn sang, ánh nắng rơi vào trên người anh, một tay anh cầm điện thoại, một tay khác để trong túi quần trước, mặt có hơi nghiêng, ánh mắt hơi lệch một chút, trong mắt cô lại thành một người đàn ông có dáng vẻ vừa nhàn nhã vừa hào sảng.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy ánh mắt mình dán theo hình bóng anh, ngay lúc này, người hầu đã bưng bữa sáng lên, cô vội vàng thu tâm mắt lại, nhìn thoáng qua người hầu: “Cảm ơn cô” “Cô Vân khách sáo rồi” Mộ Cẩm Vân thu tâm mắt lại, dời lực chú ý vê bữa sáng trước mặt.

Cô không phải kén ăn, thời gian ở nước ngoài nhiều lần phải làm luận văn thâu đêm, bữa sáng muộn đều chỉ là sandwich tùy tiện mua rồi ăn cho qua bữa sáng, sau khi về nước rồi đi theo Tống Lâm, bởi vì chuyện của công ty mà mấy tháng nay cô cũng phải ăn sáng không ít lần.

Đương nhiên, Tống Lâm cũng bị cô ép ăn sáng cùng.

Chỉ là hiện tại lại khó mà có được thời gian rảnh, tất cả dường như không có chuyện gì để làm, cả ngày rảnh rỗi, cô cũng không ăn vội ăn vàng như ngày thường.

Lúc Tống Lâm ngồi xuống ở phía đối diện thì Mộ Cẩm Vân vừa uống xong một ngụm cháo, anh đột nhiên ngồi xuống làm cô giật mình, ngay lập tức bị sặc.

Mộ Cẩm Vân vội vàng rút một tờ giấy ăn lau nước mắt trào ra, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện: “Tổng giám đốc Lâm” “Lâm Dương mời tôi ăn cơm trưa.” Trong khoảng thời gian này Mộ Cẩm Vân đã nhanh chóng quên một người như Lâm Lộ đi, cho nên là nếu Tống Lâm không nhắc đến thì cô thật sự quên mất.

Chuyện mà Lâm Lộ đã làm cô cũng xem như quên rồi, dù sao cũng chỉ là chuyện ngay lúc đó.

Tống Lâm nói vấn đề này sẽ không kết thúc dễ dàng như thế, cô biết anh cũng xem như nói được thì làm được, cho nên cũng không hỏi, không ngờ lúc này nhà họ Lâm thật sự tìm đến cửa.

Cô nắn nắn chiếc thìa trong tay một chút, nhếch môi: “Tổng giám đốc Lâm có ý gì.” “Chuyện gì cần giải quyết thì vẫn phải giải quyết thôi” Anh nói xong liền đứng dậy rời đi.

Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh, trong lòng run lên một cái.

Không thể không nói Lâm Lộ này đúng là xui xẻo, không gây sự với ai lại gây sự đúng với Tống Lâm.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Mộ Cẩm Vân liền thay một bộ quần áo khác.

Mấy tháng vừa rồi cô đi theo Tống Lâm, không phải mặc trang phục công sở thì chính là mặc đồ dự tiệc tối, rất ít khi mặc quần áo thường ngày như bây giờ.

Trong tủ treo rất nhiều quần áo, nhưng nhức mắt nhất vẫn là mấy cái áo ngủ kia.

Mỗi lần Mộ Cẩm Vân nhìn đều cảm thấy sợ hãi, đứng ở bên cạnh tủ quần áo một lúc lâu mà vẫn không hết sợ.

Tống Lâm đi từ phòng làm việc vào thấy cô đứng ở đằng kia không hề nhúc nhích, nghĩ rằng cô không biết phải mặc gì nên mới tiện tay rút một chiếc váy màu đen dài cho cô.

Chiếc váy kia thiết kế rất đơn giản, chia thành hai phần trên dưới, phần trên là một chiếc áo sơ mi trắng có cổ, phía dưới là chân váy đen dài theo phong cách retro, kết hợp như thế này nhìn có vẻ đơn giản nhưng đưa lại hiệu quả vô cùng đáng ngạc nhiên.

Đừng nhìn bình thường Mộ Cẩm Vân luôn mặc trang phục công sở cẩn thận tỉ mỉ, phía dưới lớp quần áo kia là dáng người không thể chê được.

Phía trên là một chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn làm lộ ra xương quai xanh thẳng tắp xinh đẹp, cổ áo mở rộng ngay đúng chỗ cần khoe ra, những cái gì nên che thì cũng đều che được hết, những đường cong thoắt ẩn thoát hiện lại làm người nhìn tưởng tượng vô biên.

Váy dài phía dưới vừa để lộ ra mắt cá chân, da Mộ Cẩm Vân vốn trắng nên cặp mắt cá chân phía dưới váy lộ ra như tuyết trắng, theo chuyển động của váy, mắt cá chân của cô liền thoắt ẩn thoắt hiện, câu dẫn làm lòng người ngứa ngáy.

Tống Lâm nhìn cô một chút: “Đi thôi” Anh nói xong liền đưa tay ra nắm †ay cô Tống Lâm cũng đã thay một quần áo khác, anh mặc âu phục cấm dục lại quạnh quế khiến cho những người muốn lại gần phải sợ.

Tay Mộ Cẩm Vân bị anh nắm chặt, trong lòng bàn tay hơi nóng lên.

May mắn là chưa đi được vài bước đã đến phòng riêng ở phía trước, phục vụ dẫn đường đẩy cửa ra, có chút nghiêng người: “Tổng giám đốc Lâm, cô Vân, anh Dương và cô Lộ ở bên trong” Tống Lâm vẫn nắm tay cô dắt cô vào, Mộ Cẩm Vân gõ giày cao gót đi theo bước vào trong.

Dù đã gặp qua rất nhiều người đẹp nhưng Lâm Dương cũng không thể không thừa nhận là Mộ Cẩm Vân thật sự vô cùng hấp dẫn.

Anh ta quay đầu sang nhìn em gái cùng cha khác mẹ bên cạnh mình, vẻ mặt có chút chán ghét.

Khó trách mọi người đều nói Lâm Lộ là một bản sao cấp thấp của Mộ Cẩm Vân, nói Lâm Lộ là một bản sao cấp thấp của Mộ Cẩm Vân cũng là đã cho Lâm Lộ mặt mũi rồi.

Lâm Lộ sau khi được đưa về nhà họ Lâm đã mười lăm tuổi, tính cách hay vẻ ngoài đều đã được định hình, anh ta thấy cô ta sau khi quay lại nhà họ Lâm biết nhìn sắc mặt mà sống làm cho bà nội vô cùng vui vẻ, quan tâm cô ta giống như con mèo nhỏ.

Nhưng nhà họ Lâm cũng không thật sự quan tâm tới con gái riêng như Lâm Lộ đến thế, cô ta cũng đoán được như thế cho nên liền leo lên nhà họ Lục, kết quả còn thọc cho bọn họ một cái sọt lớn như thế.

Ngược lại Lâm Lộ biết mình gây họa rồi, từ việc suốt ngày ở bên ngoài liền đột nhiên mỗi ngày đều về nhà vui đùa làm trò trước mặt bà nội.

Mấy ngày trước Lâm Dương đã cảm thấy không được bình thường, cũng không nghĩ nhiều như thế, cho đến tận khi hai ngày trước Lâm Viễn Hàn muốn gặp Tống Lâm nhưng bị từ chối, anh ta mới ý thức được chuyện không đơn giản, điều tra một chút, anh ta phải nhẫn nhịn lắm mới không bóp chết Lâm Lộ.

Không gây sự với ai lại gây sự trúng với Tống Lâm.

Anh ta hẹn Tống Lâm rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối, hôm nay cũng chỉ ôm tâm thế thử một chút, nhưng không ngờ Tống Lâm thế mà lại đồng ý.

Trong nháy mắt nhìn thấy Mộ Cẩm Vân được Tống Lâm nắm tay đến, Lâm Dương liền biết chuyện này chỉ sợ không dễ dàng giải quyết xong như thế.

An” “Tổng giám đốc Lâm, cô Vân.

Tống Lâm kéo ghế cho Mộ Cẩm Vân ngồi xuống, ngẩng đầu một chút nhìn Lâm Dương ở phía đối diện: “Cậu Dương, đã lâu rồi không gặp” Anh nói không nhanh không chậm nhưng Lâm Dương lại cảm thấy có chút giật mình trong lòng: “Đáng lẽ đã phải gặp tổng giám đốc Lâm từ sớm rồi nhưng dạo gần đây bận nhiều việc quá, đành phải chờ đến hôm nay, mong là tổng giám đốc Lâm không ngại” Rõ ràng là Tống Lâm từ chối anh ta nhưng Lâm Dương cũng chỉ có thể nhận hết cái sai vê phía mình.

Lâm Dương nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân: “Cô Vân hôm nay thật sự rất xinh đẹp.” “Cảm ơn anh” Trong phòng không có nhiều người, Tống Lâm cũng không chủ động mở miệng nói chuyện, tất cả đều là do Lâm Dương nói, anh ta cứ nói câu được câu chăng, chỉ là không có một câu nào nói thẳng vào chuyện chính.

Mộ Cẩm Vân không nói câu nào, nhìn Lâm Lộ ở bên cạnh Lâm Dương.

Mấy ngày trước lúc xảy ra chuyện, Lâm Lộ bị Lâm Viễn Hàn tát cho hai cái, hiện tại dấu bàn tay trên mặt vẫn chưa tan hoàn toàn, cho nên hôm nay cô ta trang điểm hơi đậm một chút.

Mộ Cẩm Vân không hiểu lắm thẩm mỹ của nữ giới trong nước bây giờ, trang điểm đậm như vậy, còn có cằm nhọn như thế, cùng một cái mũi rõ ràng là không cân đối chút nào với khuôn mặt, cô nhìn chỉ thấy có chút sợ hãi.

Lâm Lộ chú ý tới tâm mắt của cô, cũng ngẩng đầu lên nhìn lại.

Chỉ là hôm nay Lâm Lộ không kiêu ngạo hung hăng như trước đây, chỉ nhìn Mộ Cẩm Vân một chút liền dời tầm mắt đi chỗ khác.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện