Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

449: Ôi Ngại Quá


trước sau


Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 449: Ôi ngại quá
Lúc rời khỏi biệt thự, Trương Tiểu Du mở lời nói với Hoàng Trường Minh: "Tổng giám đốc Minh, có thể làm phiền tài xế nhà anh đưa tôi về được không?”
Hoàng Trường Minh nghe vậy thì chau mày nhìn sang bạn mình.

Lam Ngọc Anh cũng nhìn Trần Phong Sinh, lúc này bước chân cộ đang dừng lại ở cạnh xe, tay đang dơ lên để mở khóa cũng dừng lại giữa không trung.

Sau khi Trương Tiểu Du nói xong câu đó, Trần Phong Sinh cũng không mở miệng nói câu nào, từ đầu đến cuối cặp mắt đào hoa luôn nhíu chặt, dù cách một lớp áo nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được cơ thịt trên người anh ấy đang căng cứng.

Lời này của Trương Tiểu Du ý tử rất rõ ràng, cô ấy chính là không muốn ngồi xe của Trần Phong Sinh.

Lam Ngọc Anh liếm liếm môi, chỉ đánh nói dối rằng: “Ui, hôm nay chú Lý thấy không khỏe trong người, chú ấy đi nghỉ từ lâu rồi! Cá nhỏ à, cậu nhìn bác sĩ Sinh lái xe tới kìa, anh ấy cũng không uống rượu, hay là cậu để anh ấy đưa cậu về đi!”
Trương Tiểu Du nhìn anh, đến cuối vẫn không nói gì cả.

Ở khu này chỉ toàn là biệt thự, bên ngoài là một con đường tư nhân, hiểm khi bắt được taxi, nhất là vào giờ này, vậy nên cô ấy chẳng còn cách nào khác, nếu như vẫn cố chấp thì chỉ còn cách đi bộ về.

Trần Phong Sinh đã mở sẵn cửa xe bên ghế lái phụ, Trương Tiểu Du bước tới cạnh xe, nói với anh một tiếng cảm ơn, sau đó cô mở cửa xe phía sau rồi bước vào, quay đầu sang hướng khác.

Trần Phong Sinh có vẻ như giận thật rồi, anh bước từng bước cứng nhắc đi vòng qua phía bên kia xe.


Nhìn ánh đèn hậu sau xe đang xa dần, Lam Ngọc Anh khế lắc đầu.

Đêm muộn gió lại càng lạnh hơn, Hoàng Trường Minh ôm cô vào lòng, cắm dụi dụi trên đỉnh đầu cô: “Những gì có thể làm chúng ta cũng đều làm cả rồi!” “Vâng.

Lam Ngọc Anh chỉ biết thở dài.

Sáng ngày hôm sau, Hoàng Trường Minh có một cuộc họp cần họp sớm, vừa ăn xong bữa sáng anh đã lập tức rời đi.

Lam Ngọc Anh cùng Bánh bao nhỏ chơi xếp Lego, cô cảm thấy dạ dày hơi khó chịu nên đã trở về phòng nằm nghỉ.

Thím Lý mang lên cho cô một ly nước ấm pha mật ong, còn chưa kịp uống thì dạ dày đã cồn cào dữ dội, vội vàng ngồi dậy rồi chạy vào phòng tắm, úp sấp trên bồn rửa mặt nôn ọe mấy lần.

Thím Lý đi theo vào vội giúp cô vỗ vỗ lưng, bà ấy đưa cho cô chiếc khăn bông để lau miệng: “Cô chủ, cô không sao chứ?” “Cháu không sao!” Lam Ngọc Anh lắc đầu, hai tay ôm bụng: “Không biết có phải do sáng nay ăn đồ dầu mỡ hay không, tự nhiên cháu thấy bụng cồn cào buồn nôn quá.

Thế nhưng sáng nay ăn mì nấu rau mà, hơn nữa dựa muối cũng làm từ rau tươi sạch sẽ, hoàn toàn không hề có đồ gì nhiều dầu mỡ.

Nói xong, cả hai người đều vô cùng thắc mắc, thím Lý bỗng nhớ ra gì đó: “Cô Ngọc Anh, không phải là cô có thai rồi đó chứ?” “Hả?” Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt, vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc: “Không phải chứ!”
Cô từng mang thai Bánh bao nhỏ, chỉ là khi đó cô cũng không bị nghén quá như vậy.

Nhưng nghĩ tới lúc Trương Tiểu Du lần đầu tiên biết mình mang thai, cũng là dạ dày có phản ứng đầu tiên, buồn cười nhất là khi ấy Tiểu Du còn tưởng bản thân mình mắc bệnh hiểm nghèo gì cơ.


Trước đây Hoàng Trường Minh từng đề cập tới một phương pháp mê tín gì đó.

Hôm qua khi Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh tới nhà ăn cơm, cô đã lén dò hỏi vài câu, Tiểu Du nghe cô nói xong thì không kiêng dè gì mà cười ha hả cả một hồi lâu.

Sau đó cô ấy đồng ý cho cô tampon dùng thử.

Chỉ là, cô còn chưa nhận được, chẳng lẽ lại linh nghiệm vậy sao?
Khi cô còn đang ngây người đầu óc rối bời, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, hóa ra là Hoàng Trường Minh gọi về.

Dường như anh nghe ra được giọng cô có gì đó khác khác, vội vàng quan tâm hỏi han: “Ngọc Anh, em không khỏe ở đâu à?” “Ừa, hơi hơi thôi” Lam Ngọc Anh siết chặt chiếc khăn trong tay.

“Sao thế?” Hoàng Trường Minh lập tức hỏi.

“Em cứ cảm thấy dạ dày khó chịu, mới nãy thấy buồn nôn kinh khủng, nôn mãi một lúc lâu.

Lam Ngọc Anh cứ úp úp mở mở, cô do dự mãi cuối cùng cũng nói với anh: “À thì, thím Lý nói rằng em rất có khả năng là có thai rồi, thực ra em cũng không rõ lắm.” Hoàng Trường Minh im lặng hai giây rồi nói: "Anh biết rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Lam Ngọc Anh dùng tay xoa xoa bụng, định đợi tới chiều thì ra tiệm thuốc mua que thử thai về kiểm tra.


Nằm trên giường nghỉ ngơi mấy phút rồi lại uống nửa cốc nước mật ong, cô thấy bụng đã đỡ hơn nhiều.

Cô ngồi dậy rồi đi xuống lầu, tiếp tục cùng Bánh bao nhỏ xếp Lego.

Vừa mới ghép được một miếng thì có tiếng động từ ngoài cửa truyền vào, Lam Ngọc Anh quay đầu, kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Ơ, Trường Minh, sao anh lại trở về thế?”
Hoàng Trường Minh vẫn mặc bộ vest đen buổi sáng khi đi ra ngoài, trông dáng vẻ vội vội vàng vàng, sải mấy bước lớn đã đi tới bên cạnh cô.

Không nói một lời nào, Lam Ngọc Anh đã bị anh kéo ra ngoài.

“Đi đâu thế?”
Hoàng Trường Minh không hề quay đầu lại: “Bệnh viện!”
Chìa khóa xe vẫn còn chưa rút ra, sau khi ngồi vào xe, chiếc Land Rover trong sân lập tức quay đầu rồi phóng thẳng ra ngoài như một mũi tên bắn ra khỏi cung,
Tại phòng khám phụ sản, vị bác sĩ trẻ tuổi ngồi trước bàn làm việc đang đẩy đẩy cặp mắt kính dày cộp trước mũi.

Lam Ngọc Anh bị Hoàng Trường Minh nắm chặt tay, cô cũng căng thẳng nắm chặt tay anh.

Bác sĩ nhìn hai người họ qua lớp kính dày, nhắc lại kết quả một lần nữa: “Cô Ngọc Anh không hề có thai!”
Hoàng Trường Minh nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Nhưng cô ấy nói là dạ dày khó chịu, hơn nữa còn nôn nao buồn nôn, lúc nãy ở nhà còn nôn mửa nữa!” “Dạo gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, cần phải chú ý nhiều hơn tới vấn đề dạ dày và đường tiêu hóa, đây đều là những hiện tượng hết sức bình thường!” Bác sĩ lại đẩy gọng kính, ôn tồn nói.

“À, kinh nguyệt của tôi hình như cũng bị chậm.” Lam Ngọc Anh nói một cách yếu ớt.

“Thỉnh thoảng kinh nguyệt tới sớm hoặc muộn cũng là chuyện bình thường, chỉ cần là trong khoảng mười ngày đổ lại thì đều là bình thường cả, cô không cần quá lo lắng.

Bác sĩ điềm đạm trả lời, khẳng định lại chẩn đoán của bản thân.


Cả Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh đều rơi vào trầm mặc.

Hình như đúng là tháng trước kỳ dâu của cô tới sớm hơn vài ngày.

Hoàng Trường Minh không cam lòng hỏi lại: “Bác sĩ, anh chắc chắn là không phải có thai chứ?” “Chắc chắn!” Bác sĩ gật gật đầu, chỉ thiếu bước giơ tay lên thề nữa thôi.

Từ phòng khám đi ra, Lam Ngọc Anh được Hoàng Trường Minh nắm tay dẫn đi, bước đi như bay ra khỏi tòa nhà, lại một lần nữa ngồi vào trong con xe Land Rover, không khí ngượng ngùng bao trùm lấy cả hai người.

Thật không ngờ cuối cùng lại chỉ là một sự nhầm lẫn thế này, cả hai đều cảm thấy lúng túng khó xử.

Ôi thật ngại quá!
Nghĩ tới cảnh bọn họ sốt sắng xông vào bệnh viện, thậm chí trong lúc xếp hàng vào khám, Hoàng Trường Minh còn cố ý xin hai người xếp hàng phía trước đổi số cho để được vào trước.

Lại còn cả chuyện ban nãy nữa, bác sĩ đã khẳng định lại rất nhiều lần, nhìn ánh mắt tha thiết mong chờ có con của bọn họ, đúng là ngại chết đi được.

Hoàng Trường Minh nắm tay thành nắm đấm rồi chống trên cằm: “Khụ! Em cũng đừng thất vọng quá, vừa nãy bác sĩ cũng nói rồi, chuyện này không gấp được đâu!” “Ừm” Lam Ngọc Anh lặng yên liếc nhìn anh.

Anh có vẻ còn gấp hơn cô nhỉ?
Lam Ngọc Anh lo anh sẽ buồn, chỉ đành an ủi vài câu: “Thật ra chuyện có thai ấy mà, xác suất thành công phần lớn phụ thuộc vào tỷ lệ sống sót của nòng nọc” “Em nói gì đấy?” Hoàng Trường Minh nheo nheo mắt.

Lam Ngọc Anh lập tức ngậm miệng.

Ui, hình như cô nói sai mất rồi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện