Nuông Chiều Thành Họa

Chương 57


trước sau


Trước khi đi Kỷ Tuyên chần chờ một lát rồi nói: “Yểu Yểu, nếu muội sợ người ngoài nói ra nói vào, thật ra thì… Còn có một lựa chọn.”
“Cái gì?”

“Hoàng thượng cho ta hai con đường, có thể về kinh hoặc ở lại Kiếm Nam. Hiện giờ Kiếm Nam mới ổn định, Hoàng Thượng cũng không yên tâm, thật ra hắn cố ý giao quân đội ở Kiếm Nam vệ cho ta,” nói tới đây, chàng hơi nhíu mày: “Nhưng ta lo lắng muội lớn lên ở kinh thành, sẽ không nỡ rời đi, cho nên ta lập tức trở về, nếu muội sợ hãi lời đàm tiếu của người đời thì chờ sau khi ta ở rể, chúng ta có thể đi Kiếm Nam.”
“Đi Kiếm Nam?” Kỷ Du hơi kinh ngạc: “Vậy Niệm Niệm…”
“Niệm Niệm cũng đi cùng.” Kỷ Tuyên nói: “Người một nhà chúng ta đều đi.”
“Nhưng mà…” Kỷ Du muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
“Muội không nỡ rời khỏi Trường An sao?” Kỷ Tuyên khẽ hỏi: “Nếu là như vậy thì không cần miễn cưỡng, ta cũng không sợ bị người ta nói, nhưng ta sợ muội không được tự nhiên, có điều bọn họ nói xong là xong, cũng chưa chắc có người nào rảnh rỗi đến nỗi cứ liên tục nhìn chằm chằm vào hai chúng ta.”
Kỷ Du lắc đầu: “Muội không nỡ rời Trường An, nhưng cũng không phải là không thể đi, chỉ là, chỉ là…” Nàng hơi rũ mắt, nét mặt do dự: “Huynh muốn dẫn mẫu thân huynh đi sao?”
Kỷ Tuyên hơi giật mình, sắc mặt chợt trầm xuống, chắc chắn nói: “Không đâu.”
Kỷ Du ngước mắt: “Muội cũng không muốn huynh dẫn bà ấy đi, nhưng nói như vậy thì Niệm Niệm sẽ không gặp được bà ấy, dù sao bà ấy cũng là mẫu thân của Niệm Niệm, Niệm Niệm vẫn rất để ý bà ấy.” Thấy sắc mặt Kỷ Tuyên khó coi, nàng nghiêng người ôm chàng: “Ca ca, trước tiên chúng ta cứ ở lại chỗ này, huynh đã làm nhiều việc như vậy, muội chỉ cần chịu đựng một chút chê trách thôi, không tính là gì.”


“Được.” Kỷ Tuyên không nhiều lời nữa mà chỉ ôm chặt nàng.
Ngày hôm sau, Tả hữu Vũ vệ của Nam Nha có một vị Hữu tướng quân mới đến nhậm chức, nghe nói cũng không phải là thông qua kết quả thi ở Lại bộ để đi lên mà là Hoàng Thượng trực tiếp đề bạt lên. Người này từ Sơn Nam tới, nghe nói là công tử của một vị phó tướng dưới trướng Sơn Nam vệ Đại tướng quân, từng lập công lớn trong cuộc chiến tiêu diệt phản loạn ở Kiếm Nam nên hiện giờ được Hoàng Thượng đưa về kinh thành.
Theo lý thuyết thì Hoàng thượng luận công ban thưởng, đề bạt một người vô danh tiểu tốt cũng không phải chuyện hiếm thấy. Nhưng mà vị Hữu tướng quân tên Vân Chiêu này lại khiến cho toàn bộ cấm quân ở Nam Nha chú ý. Không đến một ngày tin tức đã truyền ra khỏi Nam Nha, gần như tất cả triều thần đều biết được, giới quan lại kinh thành lập tức nổ tung vì tin tức này. Người nào cũng muốn đi nhìn diện mạo của vị Vân tướng quân đó một chút xem có đúng như lời đồn đại miêu tả là giống Cảnh Dương Quận vương quá cố hay không.
Mà người đã nhìn thấy chàng thì lại lan truyền tin tức đến sống động như thật. Tất cả đều nói người này không chỉ có diện mạo giống Cảnh Dương Quận vương mà ngay cả giọng nói, ngữ khí cho đến hành động tác phong đều rất tương tự. Có điều trên mặt người này có một vết sẹo, màu da cũng không trắng nõn như Cảnh Dương Quận vương. Tóm lại, tuy rằng quả thật giống nhưng không thể không nói, tiểu binh tiểu tướng tới từ địa phương nhỏ này sao có thể so sánh với Cảnh Dương Quận vương xuất thân thế gia, riêng về tướng mạo và khí chất đã cách một tầng rồi. Cảnh Dương Quận vương chính là nam nhân tuấn tú lịch sự tao nhã, không hề tì vết, nói là tiên giáng trần cũng không khoa trương, còn vị Vân tướng quân này sao, gương mặt thì ngăm đen, đường nét thì thiên về góc cạnh cứng rắn, lại còn bị phá tướng, cảm giác quả thật không tinh tế bằng Cảnh Dương Quận vương.
Đương nhiên cũng không phải không có người hoài nghi người này chính là Cảnh Dương Quận vương. Nói cho cùng thì hai người quá giống nhau, thật sự có chút không tưởng tượng nổi. Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì đúng là nói không thông. Nếu Cảnh Dương Quận vương không chết thì tại sao chàng phải biến thành Vân Chiêu gì đó, hơn nữa lấy giao tình của Hoàng thượng và Cảnh Dương Quận vương thì không thể không nhận ra. Coi như Hoàng thượng thật sự không nhận ra, vậy thì vì sao Cảnh Dương Quận vương phải thay tên đổi họ? Phải biết rằng tước vị Quận vương chính là cấp bậc cực kỳ cao, mà Hữu tướng quân của mười sáu vệ chỉ là một chức quan tam phẩm mà thôi, đây là đầu óc hỏng rồi nên mới có thể làm ra loại chuyện này hả?
Cũng có một vài người tâm tư quanh có phức tạp nghĩ đến một khả năng khác ―― đây là Hoàng Thượng và Cảnh Dương Quận vương đang diễn kịch? Giống như lúc bình loạn ở Kiếm Nam đã sử dụng kế thế thân vậy? Nhưng để chàng vào Nam Nha thì có ích lợi gì? Có ai không biết cấm quân ở Nam Nha trực tiếp nghe lệnh của Hoàng thượng, cũng không tồn tại bất kỳ mối họa rình rập nào mà.
Nghĩ như vậy, những người có nghi ngờ cũng không yên lòng, cảm thấy càng nghĩ càng mơ hồ.
Ngược lại có một người sau khi nhìn sơ qua vị Vân tường quân mới tới này thì lập tức sững sờ.
Ngày hôm nay Kỷ Tuyên vừa xong việc, lúc rời khỏi Nam Nha đi về khu nhà công vụ ở tạm thì giữa đường gặp phải Đoạn Tuấn.
Kỷ Tuyên nhìn thấy Đoạn Tuấn thì hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó khôi phục như thường, nét mặt chàng không lộ biểu cảm gì mà cứ thế đi qua người ông ta.
“Cảnh Dương Quận vương?” Đoạn Tuấn gọi chàng lại: “Cậu còn sống?”
“Ông nhận sai người rồi.” Giọng Kỷ Tuyên lạnh nhạt đến mức không nghe ra một chút tình cảm nào, dứt lời, chàng lập tức bước đi. “Cậu không nhận cũng không sao,” Đoạn Tuấn than nhỏ: “Còn sống là tốt rồi… Còn sống là tốt rồi.”
Kỷ Tuyên dừng chân, bàn tay trống không đột nhiên nắm thật chặt.
Tiếng thở dài trầm thấp u ám của Đoạn Tuấn vang lên sau lưng chàng, vừa như vui mừng lại vừa như xúc động.
Gương mặt Kỷ Tuyên đè thấp, đột nhiên chàng xoay người nhìn ông ta: “Các hạ và Cảnh Dương Quận vương có giao tình rất sâu sao?”
Đoạn Tuấn chấn động, nhìn chàng nhưng lại không biết trả lời như thế nào, biểu cảm trên mặt cực kỳ phức tạp.
Kỷ Tuyên lại cười khẽ một tiếng rồi xoay người đi.
Chuyện Vân tướng quân tới Nam Nha nóng hổi trong triều một thời gian, theo sự phớt lờ không để ý tới của Kỷ Tuyên thì đã dần dần trở nên yên ổn, chỉ có duy nhất một người là vẫn chưa từ bỏ ý định mà mỗi ngày đều phải dây dưa thăm dò.
Kỷ Tuyên đi ra cửa, vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia thì thái dương lập tức không nhịn được mà giật giật.
Chàng xoa ấn đường, bước về phía người nọ.
“Này, Dung Tu, cuối cùng huynh cũng ra!” Mạnh Thiệu Đình hết sức tự nhiên đi lên rồi vỗ vai chàng một cái.

Kỷ Tuyên nhíu mày: “Mạnh Lang Tương, ta đã nói rồi, không được gọi ta như vậy.”
“Được rồi, trí nhớ ta không tốt, không phải là lại quên rồi sao?” Mạnh Thiệu Đình nhận sai: “Cho dù huynh đến bây giờ cũng không thừa nhận nhưng ta chắc chắn huynh chính là người ta quen biết kia, huynh không cần ngụy biện nữa, tuy ta không biết vì sao huynh phải làm như vậy nhưng huynh yên tâm, ta sẽ không nói lung tung đâu. Đi, ta mời huynh uống rượu.”
“Không đi.” Kỷ Tuyên từ chối hắn không chút nể nang gì, chàng định tới phòng bếp tập thể của Nam Nha ăn cơm như mấy ngày trước.
Mạnh Thiệu Đình vội vàng kéo chàng: “Thức ăn ở phòng bếp tập thể đâu phải cho người ăn chứ, ta nhớ rõ miệng của huynh rất kén chọn, sao có thể ăn quen được? Thôi đừng hành hạ bản thân nữa, đi đi đi, đừng khách sáo với ta!” Dứt lời, Mạnh Thiệu Đình không để cho Kỷ Tuyên nói lời nào mà lập tức lôi đi.
Đúng lúc có mấy đồng liêu đã dùng bữa xong đang đi về phía này, Kỷ Tuyên cảm thấy cảnh lôi lôi kéo kéo như vậy mà bị người khác nhìn thấy thì không hay, vì thế chàng đành phải đi theo hắn, hai người cùng rời khỏi Nam Nha.
Không ngờ Mạnh Thiệu Đình đã đặt trước nhã gian ở Vọng Hương lâu.
Trước khi vào phòng, Mạnh Thiệu Đình thần bí nói với chàng: “Hai chúng ta là huynh đệ đã lâu, thấy huynh còn sống trở về, ta hết sức vui mừng. Trong lòng huynh có chuyện không muốn thẳng thắn, ta cũng không giúp được huynh, thế nhưng có một chuyện ta luôn có thể giúp huynh, đi vào thôi.”
Kỷ Tuyên khó hiểu nhìn hắn một cái, đẩy cửa vào thì lập tức sững người.
Còn không chờ chàng phản ứng lại thì Kỷ Thấm đã chạy nhanh tới, đâm sầm vào ngực chàng: “Ca ca!”
Dáng người tiểu nha đầu cao lên không ít, đầu tròn nhỏ cứ như không muốn sống mà đâm tới, suýt chút nữa đâm khiến chàng bị nội thương.
Cánh tay Kỷ Tuyên vòng quanh cổ Kỷ Thấm, bàn tay to xoa xoa đầu nàng: “Niệm Niệm.”
Nghe được âm thanh này, tâm trạng Kỷ Thấm kích động, không nhịn được phải khóc hu hu.
Kỷ Du đứng phía sau nhìn, khóe môi khẽ nở nụ cười nhưng hai mắt lại đỏ.
Từ trước đến nay Kỷ Tuyên không bao giờ dỗ trẻ con, Kỷ Thấm khóc ầm ĩ nhưng chàng cũng chỉ có thể vụng về an ủi.
“Ca ca xấu… Hu hu…” Kỷ Thấm ra sức quệt nước mắt lên ngực chàng, tựa như nén giận rất lâu: “Huynh quá đáng ghét… Tại sao phải gạt người ta chứ… Hại muội khóc đến hỏng cả mắt, huynh xấu lắm… Hu hu hu…”
“Là ca ca không tốt, đừng khóc.” Kỷ Tuyên vừa vỗ đầu Kỷ Thấm vừa gửi ánh mắt cầu cứu đến Kỷ Du.
Kỷ Du đang muốn đi lên giải cứu thì bị Mạnh Thiệu Đình ngăn cản.
“Để muội ấy khóc một lát đi, trong lòng tiểu nha đầu ngột ngạt lâu lắm rồi, không dễ chịu.”
Kỷ Tuyên bất đắc dĩ lườm Mạnh Thiệu Đình một cái, lúc rũ mắt nhìn tiểu nha đầu trong ngực, trong mắt chàng đã tràn đầy vẻ xấu hổ.
Kỷ Thấm quả nhiên chẳng ngó ngàng gì mà khóc một lúc lâu, lúc từ trong ngực Kỷ Tuyên lui ra, hai mắt nàng đều đã đỏ ửng.
Kỷ Du kéo Kỷ Thấm ngồi xuống rồi nắm khăn tay thu dọn nước mắt tèm lem trên mặt nàng.

Kỷ Tuyên và Mạnh Thiệu Đình cũng ngồi xuống một bên.
Mạnh Thiệu Đình nhìn Kỷ Thấm đầy quan tâm, sau đó quay đầu trách Kỷ Tuyên: “Ngày tin tức truyền về, hai nha đầu khóc đến lạc cả giọng, không nói nên lời, Dung Tu, huynh cũng thật đủ tàn nhẫn…”
“Mạnh Nhị ca,” Kỷ Du lắc đầu với hắn: “Đừng nói nữa.”
Mạnh Thiệu Đình rất nghe lời ngậm miệng lại.
Kỷ Du nhìn Kỷ Tuyên một cái, vừa đúng lúc chàng nhìn về phía này, ánh mắt chàng rõ ràng đang hỏi có phải là nàng nói cho Mạnh Thiệu Đình hay không.
Kỷ Du gật đầu một cái rồi lại lắc đầu, không biết trả lời như thế nào.
Mạnh Thiệu Đình hết sức cố chấp, hắn cho rằng Vân Chiêu chính là Kỷ Tuyên nên đã chạy đến phủ khăng khăng dẫn nàng đi nhận người. Nàng không lay chuyển được hắn nên đành phải nói ra, thế nhưng chuyện giữa nàng và Kỷ Tuyên thì Mạnh Thiệu Đình vẫn chưa biết.
Nhưng Kỷ Tuyên lại giống như nhìn hiểu, chàng không nhắc lại chuyện này nữa mà chuyển tầm mắt lên trên người Kỷ Thấm.
Tất cả cảm xúc u buồn của Kỷ Thấm đã được trút ra, tâm trạng bỗng chốc tốt lên, giờ phút này nàng đang toét miệng cười, có điều là cười với Mạnh Thiệu Đình.
“Mạnh Nhị ca, cảm ơn huynh mang ca ca tới.”
Vành mắt tiểu nha đầu hồng hồng, lông mi vẫn còn ướt nhưng lại cười cực kỳ ngọt ngào, Mạnh Thiệu Đình hết sức hưởng thụ, ánh mắt nhìn nàng càng thêm dịu dàng tình cảm.
Sau khi mang thức ăn lên, bốn người cùng dùng cơm trưa.
Trên bàn cơm Kỷ Thấm thỉnh thoảng hỏi đông hỏi tây Kỷ Tuyên, hiển nhiên đối với vết thương trên mặt chàng cũng rất đau lòng. Có điều nàng là tiểu cô nương rất có chừng mực, cái gì không thể hỏi thì tuyệt đối không nhắc tới, có vẻ khá hiểu chuyện, trong lòng Kỷ Tuyên và Kỷ Du đều thở phào nhẹ nhõm.
Dùng xong một bữa cơm, bầu không khí đã hết sức hài hòa.
Chỉ là trước khi sắp chia xa thì lại có chút lưu luyến không rời.
Kỷ Thấm ôm cánh tay Kỷ Tuyên, tha tha thiết thiết hỏi đủ thứ chuyện, ví dụ như “Ở nhà công vụ có khổ không”, “Cơm ở phòng bếp tập thể có khó ăn như Mạnh Nhị ca nói không” vân vân, Kỷ Tuyên trả lời từng cái một rồi bảo nàng cứ yên tâm.
Nhưng Kỷ Thấm vẫn không buông tay, cuối cùng nàng rớt nước mắt nặn ra một câu: “Vậy… Vậy khi nào ca ca về nhà?”
Trong lòng Kỷ Tuyên nóng lên, xoa đầu nàng: “Sẽ không lâu lắm đâu, ca ca sẽ tìm cơ hội thăm muội.”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện