Nông Viên Tự Cẩm

Giở Trò Xấu


trước sau

Chẳng mấy chốc đã đến lượt Dư gia, Dư Hải để đại tỷ và tỷ phu nhận lương trước. Khi người nha môn đang chia lương cho Dư Thải Phượng, một âm thanh bén nhọn lại đột nhiên vang lên: "Khuê nữ đã xuất giá cũng có thể tham gia nhận lương thực cứu tế sao?"

Triệu đại nhân vừa lúc tới đây tuần tra nghe thấy được, nhíu mày nói: "Khuê nữ đã xuất giá, nếu gả đến thôn này thì hộ tịch thuộc về thôn Đông Sơn, tất nhiên là có thể tham gia nhận lương thực."

Dư gia nhìn lại theo tiếng nói, phát hiện người nói chuyện chính là Lý thị Lý Quế Hoa vừa tham ăn lại lười làm còn thích đi gây sự. Nàng ta chống eo, chỉ vào Dư Thải Phượng đang nhận lương thực, nước miếng tung bay nói: "Dư Thải Phượng là con gái gả ra ngoài, gả xa đến tận Đông Bắc, chuyện này trong thôn không ai không biết. Mùa xuân vừa mới chạy nạn đến thôn Đông Sơn, chẳng lẽ cũng coi như phần tử của thôn Đông Sơn?"

Lý Quế Hoa này hại người cũng chẳng ích gì, Dư Thải Phượng không nhận được lương thực, nàng ta cũng không thể nhận nhiều hơn một cân, dù nhận được cũng không chiếm phần nào của nàng ta. Lương thực ở năm thiên tai có ý nghĩa gì? Là từng tính mạng đang sống sờ sờ đó! Lý thị đoạn tuyệt con đường nhận lương thực của người ta, đâu khác nào muốn mạng người ta chứ! Dư Thải Phượng có thù oán gì với nàng ta mà mụ lại ác độc như vậy?

Ánh mắt của các thôn dân thôn Đông Sơn nhìn về phía Lý Quế Hoa càng trở nên phức tạp. Lão nương này quả là một con rắn độc, nói không chừng lúc nào đó lại nhảy ra cắn người đấy. Về nhà phải báo cho thê tử nhà mình, nhất định không thể dính dáng gì tới nàng ta.

Trưởng thôn bận trước bận sau giúp phân phát lương thực liền xụ mặt, nhìn nàng ta mắng một câu: "Lý Quế Hoa, người nhận xong lương thực của mình đi, sao còn nói nhiều như vậy?"

Lý thị tiếp tục lắc lư thịt mỡ xệ xuống trên người, cười nịnh nọt với Huyện lệnh đại nhân, nói: "Ta đây không phải bắt được kẻ đục nước béo cò trong đội ngũ giúp thanh thiên đại lão gia sao? Lương thực triều đình phân phát xuống đâu thể để người không đâu nhận được chứ! Trưởng thôn, ngài không thể vì có quan hệ tốt với Dư Hải, mà lại bao che cho họ được!"

Trong lòng Lý thị tràn ngập oán niệm đối với cả nhà Dư Hải. Lưu Hổ là kẻ khác họ vậy mà hắn cũng có thể đưa về nhà nuôi, cho cả nhà bọn họ ăn uống, cho bọn họ ở nhà ngói gạch xanh, còn thu xếp xây nhà cho bọn, bên ngoài lại nói là tiền Lưu Hổ tự kiếm. Nửa năm qua, trừ ra ngoài thôn bán dưa hấu giúp mấy ngày, Lưu hổ bắt đầu ra ngoài làm việc kiếm tiền từ bao giờ chứ?

Dư Hải thà giúp đỡ người khác họ cũng không chịu đưa tay giúp đỡ Dư Đại Sơn. Nghe nói mỗi ngày nhà Dư Hải đều ăn thịt, ăn lương thực loại tốt, mà nàng ta lại chỉ có thể gặm bánh nướng bằng lương thực phụ mà mẹ chồng chia cho số lượng không nhiều lắm. Huynh đệ nhà mẹ đẻ cũng càng ngày càng không kiên nhẫn khi nàng ta trở về lấy đồ, đặc biệt mấy tẩu tẩu kia, mỗi lần đều phải nói vài lời chanh chua soi mói. Đồ ăn lấy được mỗi lần càng ngày càng ít, căn bản không đủ cho nàng ta ăn, cảm giác đói bụng thật khó chịu, nàng ta đã gầy đi một vòng!

Sau khi Dư lão đầu và Trương thị hòa li, Lý thị vài lần đòi ra ở riêng, nhưng đều bị Trương thị uy hiếp cho ra đi tay trắng. Đi theo Trương thị, mỗi ngày tốt xấu gì vẫn có cái ăn, nếu tay trắng ra đi thì việc gì cũng phải tự lo liệu. Trương thị còn mấy trăm lượng bạc trong tay đấy, cũng không thể để thằng nhãi con Dư Ba kia chiếm hết được. Chưa ở riêng còn có chút chỗ tốt, nếu là Dư Ba thi đậu công danh, cả nhà nàng ta cũng có thể được thơm lây.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Dư lão đầu được chăm đến sắc mặt hồng hào mặt mày xán lạn, Lý thị lại không thể bình tĩnh. Dư Hải này đúng là lắm tiền nhiều của, người đã sắp chết mà bọn họ có thể cứu sống, không những thế thân thể còn khỏe mạnh hơn lúc chưa bị bệnh. Nhưng chỗ tốt lại không hề liên quan tới nàng ta, không khiến bọn họ khó chịu ấm ức, sao lòng nàng ta có thể vui vẻ thoải mái chứ. Lần này đúng là cơ hội khó có được, Lý thị liền nhảy ra như vậy.

Triệu huyện lệnh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn trưởng thôn, cất tiếng hỏi một câu: "Trưởng thôn, đây là chuyện gì?"

Thôn trưởng tức giận đến mặt tím đậm giống màu gan heo, ông cũng không thể tranh chấp với một người đàn bà được, chỉ có thể hung hăng mà trừng mắt nhìn Lý thị một cái, giải thích với Triệu huyện lệnh: "Huyện lệnh đại nhân, xin đừng nghe nàng ta nói linh tinh. Tuy cả nhà Dư Thải Phượng chạy nạn đến thôn Đông Sơn, nhưng đã dời hộ tịch tới thôn, và đã định cư ở thôn Đông Sơn rồi. Thủ tục ta cũng đã mang bọn họ đến nha môn xử lý, nếu ngài không tin, ta sẽ bảo Dư Thải Phượng trở về lấy hộ tịch cho ngài xem."

Nghe xong giải thích, sắc mặt Triệu huyện lệnh trở nên dịu đi một chút, gật gật đầu, nói: "Ừ! Vẫn nên lấy hộ tịch tới đây để công bố cho mọi người cùng biết, miễn cho có người nghị luận sau lưng!"

Lưu Tuấn Bình đứng ra nói: "Huyện lệnh đại nhân, thôn trưởng, ta nhanh tay nhanh chân nên để ta đi lấy!"

Dư Thải Phượng đưa chìa khóa ngăn tủ trong phòng cho con trai cả rồi dặn dò một hồi. Lưu Tuấn Bình dùng ánh mắt ăn thịt người hung hăng trừng mắt nhìn Lý thị một cái, rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía nhà cũ.

Dư Thải Phượng sợ chậm trễ tiến độ phân phát lương thực, nên đã đứng sang bên cạnh, để thôn dân xếp hàng phía sau nàng ấy nhận trước. Vị tẩu tử kia cười cười với nàng ấy, nói: "Thải Phượng, ai ai cũng rõ ràng đều người trong thôn cả. Chúng ta đều tin ngươi!"

Trong đội ngũ có người nhỏ giọng nghị luận: "Lý thị tâm địa thật độc ác! Lương thực là của quan gia, cũng chẳng chiếm của nàng ta một đồng một hào, vậy mà nàng ta lại nhảy ra tố cáo chị chồng mình! Người ta trêu ai chọc ai chứ?"

Một người khác bĩu môi, nói: "Gì mà chị chồng hả? Dư Đại Sơn kia là con riêng Trương thị mang tới đây, không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với Thải Phượng cả. Hơn nữa, Dư lão đầu đã hòa li với Trương thị, bây giờ Dư Đại Sơn và Đại Hải, Thải Phượng cũng chẳng còn chút quan hệ gì nữa rồi!"

"Lý thị và Trương thị này thật là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, tâm địa đều độc ác giống nhau. Dư lão đầu may mắn còn có người con trai ruột Đại Hải này, nếu không chắc đã sớm bị mang tới Nam Sơn rồi!"

"Lấy cái tính keo kiệt kia của Trương thị, chưa biết chừng ngay cả bộ quan tài cũng không chuẩn bị cho, mà dùng chiếu cuốn vào rồi đào hố chôn luôn ấy! Haiz! Trương thị này, cũng không sợ báo ứng à!"

Ngay trong khi các thôn dân còn đang nhỏ giọng bàn tán, Lưu Tuấn Bình lấy hộ tịch của nhà mình tới chứng minh. Trên hộ khẩu rất bình thường viết rõ ràng chữ thôn Đông Sơn. Tuy lúc trước dân chạy nạn tới trấn Đường Cổ tương đối nhiều, nhưng người nha môn nể tình nhà Dư Hải kết nghĩa với khâm sai đại thần, lại là tâm phúc trước mặt Dương Quận vương nên đã xử lý vô cùng cẩn thận, ngay cả tiền nước nôi cũng không hề thu của Dư Hải.

Sự thật thắng bất cứ luận điệu nào, người nào đó tâm tư bất chính cũng phải dừng lại. Dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, Lý thị kia co đầu rụt cổ trốn tránh ánh mắt mọi người, chờ đến phiên nàng ta nhận lương thực xong, lập tức ảo não cắm đầu chạy đi như là có chó sói đang đuổi theo phía sau vậy.

Ngoài khúc nhạc đệm nhỏ này, việc phân phát lương thực vô cùng thuận lợi. Cả nhà Dư gia già trẻ sáu người lớn sáu trẻ nhỏ, tổng cộng nhận được bảy mươi lăm cân lương thực, đủ cho họ ăn được một tháng. Nhưng nhận được đa số đều là lương thực phụ, mỗi khi Tiểu Thảo làm màn thầu hoặc bánh bột ngô mới dùng tới một chút, nên phải rất lâu mới dùng hết.

Trong nhà, lương thực chồng chất như núi khiến Dư gia rất yên tâm trong năm thiên tai. Rau củ trồng trong vườn đã thu hoạch, đều được phơi thành rau khô. Trước mặt, chuyện không hoàn mỹ nhất là không được ăn rau xanh tươi mới. Dư Tiểu Thảo suy nghĩ, nếu nước linh thạch có tác dụng xua đuổi côn trùng, có phải nàng có thể sử dụng cái này làm chút gì đó hay không đây?

Đúng rồi! Kiếp trước có thuốc trừ sâu diệt côn trùng sao? Có thể sử dụng thảo dược, nghiên cứu chế tạo ra một loại hơi độc dễ dàng phát huy tác dụng của nước thuốc, để che dấu nước linh thạch của nàng hay không?

Chọn một ngày, Dư Tiểu Thảo cưỡi tiểu hồng mã, đến đại dược phòng của Đồng Nhân Đường để tìm Tôn đại phu rồi nói ra ý tưởng của mình. Tôn đại phu cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện này. Hai người cùng nhau tính toán, đúng là có thể làm ra nước thuốc có công hiệu xua đuổi và tiêu diệt sâu bọ cho bọn họ! Nhưng nước thuốc không có nước linh thạch, hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều!

Bởi vì trong nước thuốc có thảo dược phối thành, giá cả tương đối cao, không phải tất cả mọi người đều có thể sử dụng được, cho nên muốn phổ biến rộng rãi e rằng không khả thi. Mục đích thật sự của Dư Tiểu Thảo khi chế ra loại nước thuốc này chính vì muốn che giấu nước linh thạch mà thôi.

Sau khi nước thuốc ra đời, Dư Tiểu Thảo đã mua thật nhiều dược liệu từ Đồng Nhân Đường, về đến nhà liền tất bật bắt đầu phối chế. Người Dư gia vừa nghe tuy rằng phí tổn của nước thuốc này cao, nhưng có thể xua đuổi và tiêu diệt châu chấu, nên lập tức lại vô cùng hăng hái.

Bọn họ sớm xử lý xong đất trồng trong vườn, vườn trước và sau của Đông viện gieo đầy hạt giống rau có thời gian thu hoạch ngắn ngày, tây viện thì trồng nhưng lại rau vụ thu như cải trắng củ cải.

Dư Tiểu Thảo đi tìm thợ rèn ở thị trấn để đặt làm một chiếc bình tưới nước. Nàng trộn nước linh thạch vào nước thuốc trong bình, mỗi ngày tưới nước thuốc cho đất trồng rau.

Tuy nước linh thạch của Tiểu Bổ Thiên Thạch có lợi đối với động thực vật, nhưng phải xác định chuẩn nồng độ. Nói một cách khác, thân thể hai con chó sói nhỏ màu trắng đen nhà nàng nuôi kia có thể tiếp nhận nước linh thạch có nồng độ là 1%. Nếu nồng độ cao hơn, sẽ có hại đới với thân thể chúng, nếu cho chúng nó dùng nước linh thạch thuần túy, thì sẽ bị linh lực bộc phát nổ banh xác mà chết. Châu chấu có thể tiếp nhận nồng độ linh lực lại càng thấp. Nói cách khác, mỗi ngày chỉ cần tiêu hao vài giọt nước linh thạch, chuyện diệt côn trùng không có gì khó!

Thực vật có thể tiếp nhận nồng độ nước linh thạch cao hơn một chút, nồng độ cao hơn một chút có thể thúc giục thực vật sinh trưởng, hơn nữa có thể làm trong thực vật tích tụ linh lực nhàn nhạt, rất hữu ích đối với cơ thể. Đây cũng là lý do tuy rằng rau củ Dư gia đắt hơn nhà khác, nhưng mãi mãi không lo không có thị trường tiêu thụ.

Hạt giống vừa mới gieo xuống chẳng mấy chốc đã nảy ra mầm non tươi xanh mơn mởn, châu chấu tất nhiên sẽ không bỏ qua món ăn tươi ngon ngon miệng này. Nhưng mùi hương tản ra từ nước thuốc khiến đa số châu chấu đều phải đường vòng, thỉnh thoảng vài con châu chấu rơi xuống cũng sẽ không chịu nổi linh khí của nước linh thạch mà duỗi chân chết toi. Mỗi ngày, bọn trẻ Dư gia đều có thể nhặt về không ít châu chấu chết trong đất.

Dư Tiểu Thảo thấy bỏ mấy con châu chấu này quá đáng tiếc nên đã mua hơn ba mươi con gà con mới nở không lâu của thẩm thẩm Chu gia. Chu San Hô rất kỳ quái, hỏi: "Tiểu Thảo, năm thiên tai đến người còn ăn không đủ no, lấy đâu ra lương thực cho gà ăn chứ? Những con gà đã lớn của nhà ta còn tốt, có thể bán hết lấy tiền. Những con gà loại nhỡ đó đã khiến cha mẹ ta buồn phiền đến không biết nên xử lý như thế nào..."

Dư Tiểu Thảo cười nói: "Nhà của chúng ta nhiều trẻ con, mỗi ngày lên núi bắt nhiều sâu hơn một chút, hơn nữa lá ngô và khoai lang thu hoạch được cũng có thể nuôi được gà mà. Mùa đông, nếu không có đồ ăn thì có thể giết thịt."

Vì vậy dưới sự dẫn dắt của Lưu Tuấn Bình, bọn trẻ Dư gia đi khắp nơi bắt châu chấu. Châu chấu sau khi bắt được đều đóng đông ở dưới hầm băng. Ngày nào Dư gia cũng chế mấy thùng băng, bổ sung vào số băng tiêu hao trong hầm. Hầm băng rộng khoảng 50 - 60 mét vuông, ngoài những khối băng thì đều là từng sọt châu chấu. Đừng nói nuôi ba mươi con gà, dù thêm ba mươi con nữa cũng có thể nuôi sống.

Những con châu chấu chết trong đất đó thì phơi khô, nghiên thành bột mịn rồi trộn lẫn với cám trấu. Gà con vô cùng thích ăn, hơn nữa còn lớn nhanh hơn sao với khi cho ăn bằng lương thực.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện