Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Phòng Ngủ


trước sau



Phòng trưng bày góc tây bắc, có một bức tường vẽ chúng thần thiên giới ăn tiệc trong hoa viên thiên quốc, tuy rằng bị phá hư phần lớn nhưng còn lại một bộ phận, vẫn có thể nhìn được không ít các nữ thần hình thể đẫy đà, biểu tình động lòng người, các cô rũ lông mi, phảng phất ánh mắt đang nhìn hình ảnh ở bên ngoài.Ánh mắt kia có loại ma lực kì là làm người ta mê mẩn.

Tần Phi Thường đi qua phòng trưng bày, tỉ mỉ nhìn kiến trúc, kết cấu cùng với phần tàn dư của phòng trưng bày này.Sau đó, cô đặt ánh mắt ở một bên khác, nơi đó có một cái bàn ăn không khác biệt lắm với trong tranh vẽ, nhìn dáng vẻ là dùng để tổ chức tiểu yến trong hoa viên.


Thời tiết tốt ngồi ở chỗ này ăn ăn uống uổng, một mặt nhìn bích hoạ, một mặt nhìn hoa viên, xác thật là hưởng thụ.Nhưng hiện tại bên bàn ăn ngồi mười mấy thi thể cứng đờ.

Bọn họ có người mặt mang mỉm cười bày ra tự thể đang ăn cái gì; có người đứng ở bên chỗ ngồi chỉ vào hoa bên ngoài; còn có mỉm cười dựa vào cây cột......!Tư thể giống như đúc người trên bích hoạ.Nhóm người này không biết gặp cái gì, bị lõm thành tự thể như vậy.

Bất quá so với thi thể từ trạng thế thảm trong đại sảnh, bọn họ còn tính là có thể diện.Tần Phi Thường đi qua mặt tường đó, người vẽ trên tường sôi nổi động đậy, chúng nó sửa lại tư thái tự đắc tự vui vừa rồi, châu đầu ghé tai mà nhìn về phía Tần Phi Thường, lộ ra bộ dáng tham lam thèm ăn.Chẳng qua thực nhanh Bá Đặc cầm gậy chồng đi đến giữa phòng trưng bày, những người trong tranh đó lập tức thu liễm biểu tình, thành thành thật thật làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh.Bá Đặc cũng không làm gì với bích hoạ, hắn chỉ không xa không gần mà theo ở phía sau Tần Phi Thường như vậy, vừa không động thủ cũng không hiện thân.Ở chỗ này thi thể tử vong cũng không thay đổi, chết mấy lần thì nơi này sẽ xuất hiện bấy nhiêu thi thểTương đồng, cho nên nơi có thi thể xuất hiện thì nhất định là chung quanh có nguy hiểm.Ở chỗ này thi thể tử vong cũng không thay đổi, chết mấy lần thì nơi này sẽ xuất hiện bấy nhiêu thi thể tương đồng, cho nên nơi có thi thể xuất hiện thì nhất định là chung quanh có nguy hiểm.Tần Phi Thường cố ý lưu lại ở vài nơi có thi thể nhưng đều không gặp bất luận nguy hiểm gì.Vậy quá không bình thường, cô vừa đoán liền hiểu được, mười phần có tám chín là Bá Đặc đi theo gần, nếu không phải hắn đi theo, vốn nên là nơi chốn đều có nguy cơ sao lại trở nên an tĩnh như vậy.Cô thật ra vẫn tiếp thu tốt đẹp, cứ như vậy một đường thông suốt mà đi sát ra bên rìa.

Đáng tiếc cô thăm dò bên rìa phể tích lâu đài cổ cũng không thuận, lúc hoàng hôn cô đi vào rìa sương trắng, nhìn thấy sương trắng rồi thì không thể đi tới nửa bước -- dựa theo cách nói trong trò chơi, cô gặp tường không khí.Khả năng bản đồ phía trước căn bản không mở thêm.Cô ở đây chờ đến trời tối, toàn bộ không trung lấy một loại tốc độ cực nhanh thay đổi thành bầu trời đêm, nhưng mà sương trắng vẫn là sương trắng đó, chưa từng bởi vì đêm tối mà tản ra, chỉ bởi vì ánh sáng biến mất mà trở nên đen kịt, nhìn càng thêm không có hảo ý, có cảm giác đi vào thì tuyệt đối không có kết cục tốt.Nếu không phát hiện được, Tần Phi Thường cũng đành thôi, nếu có thể đổi một phương pháp giải quyết vấn đề, không cần phải liều mạng.Ban đêm phế tích lâu đài cổ là công viên trò chơi u linh.

Tần Phi Thường không nhìn thấy chúng nó, chỉ có thể nghe được các loại tiếng động.


Tiếng bước chân, vỗ tay, âm nhạc vân vân, nhưng thanh âm nói chuyện có vẻ mơ hồ nhỏ vụn, nghe không rõ.Cô có rất nhiều lần cảm thấy mình đi ở trên đường, cách đó không xa có u linh đi ngang qua, mỗi lần cô cảm thấy u linh tới đây "Chơi đùa” cùng cô, chúng nó đều sẽ biến mất thực nhanh.

Nghe tiếng bước chân liên tiếp lộc cộc hẳn là chạy đi.Không hề nghi ngờ, chúng nó khẳng định không phải đang sợ cô, mà là sợ Bá Đặc ở quanh đây không chịu hiện thân.Kẻ điên này hai lần trước còn hận đến muốn giết cô, này đột nhiên thay đổi thái độ, Tần Phi Thường cũng không kỳ quái, nhân cơ hội này, cô đi nhìn kỹ những kiến trúc đặc sắc đó.Từ đặc điểm kiến trúc và phong cách tác phẩm nghệ thuật để suy đoán niên đại, xem như nhiệm vụ thường quy của khóa nghệ thuật giám định và thưởng thức.

Cô suy đoán xong ở bên ngoài thế giới rồi, tới nơi này nhiệm vụ chủ yếu chính là xác nhận.Cô đi đến nơi nào, nơi đó u linh sẽ tránh đi, nơi xa còn nghe thấy tiếng động náo nhiệt, cô vừa tới gần liền biến mất, đến ngọn nến vốn chiếu sáng lên còn tắt đi.Đó là thuyết minh thực tốt ý cảnh "Náo nhiệt là của bọn họ, ta cái gì cũng không có”.Ở đây trong không khí kỳ quái của người ngoài cuộc, Tần Phi Thường dạo xong ba tòa kiến trúc.

Cô cảm thấy không sai biệt lắm, không cần nhìn nữa.

Nơi này tuy ồn nhưng thực nhàm chán, tử khí trầm trầm, tiếp tục đi nữa cũng lãng phí thời gian, không bằng trở về tiếp tục tra tư liệu và làm việc.Lúc này, cô phát hiện tử vong trở thành một vấn đề.Đạo chuẩn bị dùng để cắt yết hầu chớp mắt rỉ sắt cong queo, trong phòng tìm giá cắm nến bén nhọn còn chưa đụng tới cổ liền hư hỏng, dây thừng thắt cổ đứt gãy, chạy đến chỗ cao nhảy xuống, nửa đường bị dây leo sinh trưởng tốt túm chặt.Người bị dây leo treo ở giữa không trung, Tần Phi Thường thở dài.


Bá Đặc không chịu để cô dễ dàng chết như vậy, liền có chút phiền toái."Dù tạm thời ngăn trở tôi, cuối cùng tôi vẫn sẽ chết, nơi này không có thức ăn nước uống, nhiều nhất ba ngày sau tôi sẽ đói chết, khát chết." Cô nhìn dây leo màu xanh lục quấn cổ tay mình mà nói.Dây leo chậm rãi kéo cô đến lầu 3, Tần Phi Thường xuyên qua cửa sổ rộng mở, thấy Bá Đặc ngồi ở bên cửa sổ.

Cô dẫm lên bệ cửa sổ, túm lấy khung cửa chui vào, một khắc lúc cô thành công tiến vào phòng, dây leo thực tự giác mà buông lỏng ra, ẩn núp ở dưới cửa sổ."Tôi thấy hẳn là không phải bởi vì anh đã ngủ với tôi, cho nên luyến tiếc giết tôi.” Cô kéo ghế dựa ra ngồi xuống, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói câu xấu hổ nhất.Bá Đặc ngồi đối diện cô, quần áo chỉnh tề, biểu tình cao ngạo lại lãnh đạm mà vuốt ve gậy chống bằng bạc trong tay, "Ai bảo cô không sợ chết, ta liền không muốn làm cô chết.”Tần Phi Thường xuyên qua mắt kính đánh giá hắn trong chốc lát, ánh mắt dừng lại một lát ở dây cột tóc sau đầu hắn, bỗng nhiên nghiêm trang nói: "Đây là phòng của anh đi.”Đây là một gian phòng ngủ, giống như lúc trước cô tra tìm được trong tư liệu, thuộc về thời kì cuối Lost mười lăm thống trị, phong cách quý tộc tôn trọng phức tạp hoa lệ.Ba khối đèn treo lưu li cực lớn, ánh nến thông qua lưu lại chiết xạ, chiếu rọi căn phòng quang hoa lộng lẫy.

trên mặt đất phủ kín thảm thật dày, trên vách tường là hoa văn mạ vàng, thiết kế khối góc vòm, đồng dạng là hoa văn mạ vàng cành lá quấn quanh lan tràn lên trên.Hai bên được khảm tấm gương lớn, hấp dẫn chú ý nhất lại là một chiếc giường lớn ở giữa, màn che tử giác màu đỏ từ trên rũ xuống, làm giường lớn xoã tung mềm mại nửa che nửa lộ.Bá Đặc không trả lời cô, một bộ dáng không phối hợp, nâng má nhìn bóng đêm bên ngoài.Tần Phi Thường ngồi dậy, mặt không đổi sắc bỏ đi áo khoác nhỏ trên người mình..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện