Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Lấy Nội Đan Của Rắn Bay


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cái gọi là nếu không có gì cần nhờ vả thì sẽ không ân cần nhiệt tình như vậy.

Ông ta cho rằng anh đến đây không đơn giản chỉ là mang đồ ăn thức uống.

Mạc Phong nhào về phía trước, bấu víu vai ông ta như anh em và nói: “Coi ông nói kìa, ông giúp tôi chữa khỏi chân cho người anh em của tôi, tôi lại không nên cảm ơn ông sao?”
"Thật sự không có mục đích khác?”
"Đương nhiên! Nào nào nào, uống rượu uống rượu!”
Nói rồi anh lại rót đầy ly cho ông già.

Mấy hũ rượu anh mang theo cũng đã uống hòm hòm rồi, đồ ăn cũng đã ăn no nê vương vãi đầy mặt đất.

"Ợ! Lâu lắm rồi mới được ăn no như vậy, thật thoải mái!”, ông già dựa vào ghế cười mãn nguyện, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mạc Phong lúc này mới nhướng mày: “Ăn xong rồi, giờ chúng ta nói chuyện chính nhé!”
"Cái gì? Không phải cậu nói là không có chuyện gì khác sao?”
"Trước khi ông ăn thì không có chuyện gì, nhưng sau khi ông ăn thì lại có chuyện rồi!”
Ông già tức giận đến mức lật người và tung ra một chưởng.

Nhưng Mạc Phong một tay đỡ lấy bàn đá, lập tức lộn người đáp xuống đất.

“Ấy, ông già, ông đừng như vậy mà.


Chúng ta hợp tác với nhau, ông cho tôi cái tôi muốn, sau này ông muốn thứ gì tôi đều mang đến cho ông hết!”, anh vỗ ngực tự tin cười nói.

Tuy nhiên, vị trí anh đứng lại khá gần cửa ra vào, để lỡ như không đánh lại được ông ta thì dễ bỏ chạy hơn.

Ông già trừng mắt nhìn anh và tức giận nói: “Cút ngay! Giống y chang như sư phụ cậu, chỉ thích giở trò.

Có điều tôi nói cho cậu biết, thứ mà tôi muốn cậu không cho tôi được đâu!”
"Ông nói đi! Chỉ cần không giết người phóng hỏa, thứ gì tôi cũng sẽ tìm được cho ông!”
"Tôi muốn nội đan của rắn bay!”
Mạc Phong không khỏi nhíu mày: “Nội đan rắn bay? Tôi đi đâu tìm nội đan của rắn bay cho ông đây?”
"Một tuần sau ở huyện An Dương thuộc thành phố Thanh Châu sẽ xuất hiện một ánh hào quang Phật hiếm có! Ở đó nhất định sẽ có một con rắn bay xuất hiện! Cậu chỉ cần lấy nội đan của nó thì tôi có thể cho cậu thứ mà cậu muốn!”, ông già đắc ý cười nói.

Xã hội này đầy rẫy những chiêu trò, khi Mạc Phong giở chiêu trò với ông ta, anh không hề biết rằng mình đã rơi vào cạm bẫy của ông ta.

Rắn bay là loại rắn có hai cánh giống như đôi cánh, tương truyền loài rắn này nếu tu luyện trăm năm trong núi sâu thì sẽ có thể mượn mưa lớn độ kiếp trở thành Giao Long!
Sinh vật Giao Long này bắt đầu mọc ra ba móng vuốt, có sừng trên đầu và thường xuất hiện ở sông.

Giao Long tu luyện một ngàn năm sẽ trở thành Giác Long, Giác Long tu luyện một ngàn năm nữa sẽ trở thành Ứng Long!
Tất nhiên, những điều này đều chỉ tồn tại trong thần thoại, chưa ai từng nhìn thấy chúng.

Ngay cả rắn bay Mạc Phong còn chưa từng nhìn thấy, anh gãi gãi đầu nói không nên lời: "Ông chắc chắn không phải đang đùa tôi đấy chứ?”
“Nếu cậu không dám thì thôi vậy!”, ông già tùy tiện khoát tay và mỉm cười nói: “Vừa rồi còn nói là thứ gì cũng có thể kiếm cho tôi được, ai mà chả biết chém gió!”
Mạc Phong khẽ nhíu mày: “Nếu tôi lấy về được cho ông thì sao?”
"Vậy thì cậu có thể tùy ý chọn những bảo bối trong phòng của tôi.

Tôi cũng không ngại nói thật với cậu, bất cứ thứ gì trong phòng tôi đều là những bảo bối cậu chưa từng nghe nói đến bao giờ.

Chúng còn mạnh hơn so với cái gì mà bùa chú sấm sét trước đó của cậu nhiều!”
Quả nhiên anh không thể giấu được ông già này chuyện gì.

Ông ta không ra khỏi cửa nhưng lại biết rõ chuyện bên ngoài như vậy.

Bảo bối vi diệu như bùa chú sấm sét đã là thứ mà Mạc Phong lần đầu nhìn thấy.

Lại còn có thứ kinh khủng hơn thứ này nữa, thực sự khiến người ta phải tò mò.

"Được rồi! Quyết thế đi! Tôi sẽ lấy mật rắn cho ông, sau khi xong việc, tôi sẽ vào nhà ông lấy vài món bảo vật!”, Mạc Phong suy nghĩ một chút rồi đồng ý luôn.

Thấy anh đồng ý dứt khoát như vậy, ông già không khỏi quay đầu lại nhìn Mạc Phong kinh ngạc: “Cậu nhóc, cậu tuyệt đối đừng nghĩ chuyện này đơn giản như vậy.


Rắn bay không phải loại rắn bình thường, nó di chuyển giống như điện xẹt, nhanh như tia sét, đã tu luyện cả trăm năm trong núi sâu! Nó không dễ đối phó đâu!”
"Tôi biết, cho dù có kinh khủng cỡ nào, nó vẫn chỉ là một con rắn thôi!”
Ông lão lắc đầu không nói nên lời: “Thật đúng là bê con mới sinh không sợ hổ.

Cậu mang cái này theo đi!”
Nói xong, ông ta ném cho anh một lọ thuốc, Mạc Phong nhanh chóng đỡ lấy.

"Cái này là cái gì?”
Mở ra anh thấy bên trong có vài viên thuốc.

"Đề phòng cậu bị rắn cắn nên tôi cho cậu vài viên cứu mạng! Lưu ý là vảy rắn bay có độc, không nên dùng tay không túm lấy, đánh rắn phải đánh bảy tấc, ra tay từ cổ của nó!", ông già chắp tay sau lưng khẽ nói.

Theo lời của ông già, nếu loài rắn bay thực sự tồn tại thì ít nhất chúng đã ẩn náu trên núi sâu hơn trăm năm.

Mẹ kiếp, nó thành tinh rồi.

Lúc này đi lấy nội đan của nó, anh cứ cảm thấy có chút không đúng lắm.

Mạc Phong bỏ thuốc vào trong túi, gãi đầu khó hiểu nói: "Ông nói xem sao đang yên đang lành ông lại muốn lấy nội đan của người ta làm gì? Người ta tu luyện đến mức này đã không dễ dàng gì rồi, thế mà ông lại còn muốn lấy cái thứ đó của người ta!”
“Cậu lo nhiều thế làm gì, bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi!”, ông già trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt tức giận nói.

Có điều nếu nghĩ kỹ lại thì thực ra cũng có thể hiểu được, tại sao có những đan dược khi ăn vào có thể giúp cơ thể gân cốt cứng cáp khỏe mạnh, lại có những loại có thể cải tử hoàn sinh, chủ yếu vẫn là nhờ vào những loại thuốc dẫn như thế này!
Nếu lấy được nội đan của rắn bay tu luyện hàng trăm năm điều chế thành đan dược, cũng không biết là sẽ có hiệu quả kinh khủng đến như thế nào nữa.

Ông già này luôn muốn có nội đan của con rắn bay, còn anh lại muốn có bảo bối của ông ta.


Chó chê mèo lắm lông, chẳng ai tốt hơn ai được đằng nào.

Sau khi thu dọn đồ đạc, hai người nói chuyện vài câu nữa rồi Mạc Phong chuẩn bị rời khỏi đó.

“Ông già, bộ quần áo này của ông rách nát quá, nếu ông không phiền thì lần sau tôi mua giúp ông bộ khác nhé!”, anh quay cười lại cười cợt nói.

Ông già sốt ruột trừng mắt nhìn anh: “Cậu biết cái rắm gì, đây là thời trang hai mươi năm trước đó! Có bao nhiêu tiền tôi cũng không đổi đâu, bảo vật vô giá đấy!”
"Quần áo cũng là bảo bối hử?”
"Không! Bản thân quần áo không có giá trị, nhưng..."
Lúc Mạc Phong đang say sưa lắng nghe, ông già đột nhiên nói dở chừng thì dừng lại.

“Nhưng sao?”, anh gặng hỏi.

Rầm...!
Một chưởng!
Mạc Phong không nói nên lời, anh lãnh trọn chưởng này vào ngực và bay ra ngoài!
"Cút…”
Cạch!
Cánh cửa lập tức đóng lại.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện