Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Tranh vai diễn cho cô ấy


trước sau

Sau khi dì Lưu đến, Quyền Quân Lâm cảm thấy không thích hợp ở lại nữa nên cũng rời đi. Anh vừa đi dì Lưu liền cười nói với Lâm Thiển Hạ: “Cô Lâm à, tôi thấy cậu Quyền đối xử với Nhan Nhan rất tốt, mà Nhan Nhan cũng nhận cậu ấy là ba, tôi thật hy vọng hai người có thể trở thành người một nhà.”

“Dì Lưu ơi, loại chuyện này vẫn là đừng nên nói nữa, đây là chuyện không có khả năng.” Lâm Thiển Hạ cười.

“Tại sao lại không có khả năng chứ? Cậu Quyền còn chưa cưới vợ, hơn nữa tôi cũng nhìn ra cậu ấy thật sự rất thích Nhan Nhan, tôi thấy Nhan Nhan cũng giống cậu ấy, hai người rất có duyên ba con đó!” Dì Lưu nói tiếp, trong lòng bà thật sự rất hy vọng chuyện này sẽ thành sự thật.

Thật ra trong lòng Lâm Thiển Hạ cũng biết chuyện Quyền Quân Lâm đối xử rất tốt với con gái cô, nhưng không biết  là vì anh thích trẻ con. Nhưng cô lại là người phụ nữ chưa chồng mà đã có con thì có người đàn ông nào mà thèm chú ý đến cô chứ.

Dĩ nhiên cô cũng có ý nghĩ của riêng mình, cô chỉ muốn ở cùng với con gái, không quá suy nghĩ về việc lập gia đình.

Quyền Quân Lâm ngồi trong xe, mở điện thoại ra bấm gọi đến số của Tiểu Tô: “Tiểu Tô, anh đi tra giúp tôi đạo diễn của một bộ phim, tôi muốn hẹn gặp anh ta.”

“Giám đốc Quyền, anh lại có hứng thú đầu tư phim điện ảnh rồi à?” Quả nhiên Tiểu Tô cười hỏi lại.

“Rất có hứng thú.” Quyền Quân Lâm câu môi cười.

“Được, bây giờ tôi lập tức giúp ngài liên hệ với phía bên kia, tôi nghĩ với thân phận của ngài đi hẹn gặp đạo diễn, mấy người đó chắc là cầu còn không được ấy chứ.”

“Vậy sao? Vậy anh mau nắm bắt thời gian đi.” Quyền Quân Lâm thúc giục anh ta, nói tên bộ phim “Danh môn thế gia” ra.

Cúp máy, Quyền Quân Lâm híp mắt suy nghĩ, Lâm Thiển Hạ có thể nhận được vai diễn này chẳng lẽ lại là diễn vai nữ phụ xấu xa? Mà bình thường đối với những vai như vậy lúc diễn cũng rất bất lợi. Nhớ đến lần trước lúc đóng phim, cô ấy bị tát thật một cái, lại bị ngâm mình trong nước lạnh, chẳng hiểu sao tim anh đột nhiên thắt lại.

Nhất là nếu Nhan Nhan biết mẹ con bé đi diễn vất vả như vậy chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Tối đến, trợ lý Tiểu Tô của anh nhanh chóng liên hệ và hẹn được với tổ kịch.

“Giám đốc Quyền, trùng hợp là tổ kịch còn đang thiếu nhà đầu tư, tôi đã hẹn giúp ngài trưa mai sẽ gặp mặt, ông ta vô cùng mong đợi vào buổi gặp với ngài.”

“Vậy sao. Rất tốt.”

“Giám đốc Quyền, ngài làm như vậy chắc không lẽ là vì muốn giúp cô Lâm đó chứ!” Tiểu Tô đoán được ngay suy nghĩ của anh.

“Tôi muốn giúp cô ấy.” Quyền Quân Lâm thở dài: “Cô ấy một mình chăm sóc con nhỏ, cuộc sống không được tốt lắm.”

Tiểu Tô tất nhiên biết rõ chuyện Quyền Quân Lâm thích hai mẹ con này.

Buổi tối, Quyền Quân Lâm nằm trên giường, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hình bóng của Lâm Thiển Hạ, nhớ đến lúc cô ấy ở nhà mặc một chiếc áo sơ mi, kết hợp với quần bò rất giản dị, mái tóc dài được buộc tùy ý sau đầu nhưng lại có một loại mị lực không nói nên lời thu hút anh.

Là một người làm trong ngành châu báu, mỹ nữ anh nhìn thấy không ít, nhưng mà những mỹ nữ ấy đối với anh nhiều lắm cũng chỉ là một món hàng, không hề có chút sức hấp dẫn nào, ngược lại trên người Lâm Thiển Hạ lại có một loại mị lực đặc biệt hấp dẫn anh.

Ngày mai anh sẽ tranh thủ giành cho cô vai diễn thật tốt.

Buổi tối, Lâm Thiển Hạ ôm con gái nằm trên giường, trước khi cô bé ngủ thường sẽ quậy phá một trận. Lúc này, cô bé đang nằm sát vào lòng Lâm Thiển Hạ, nâng khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn lên nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ đang nhớ ba sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ bị câu hỏi của cô bé làm cho bối rối, lúng túng trả lời cô bé: “Không có, mẹ không có nhớ chú ấy.”

Nhưng rõ ràng vừa rồi trong đầu cô thật sự đang nghĩ tới anh, ánh mắt cô bé trong veo như gương sáng phản chiếu nét mặt bối rối của cô, Lâm Thiển Hạ lại cảm thấy càng lúng túng.

Cô gật đầu: “Đúng, mẹ đang nghĩ tới chú ấy, có điều mẹ không có chú ấy. Nhan Nhan à, sau này con có thể không gọi chú ấy là ba nữa được không, bởi vì chú ấy không phải là ba con.”

“Chú ấy là ba con.” Cô bé vô cùng kiên quyết nhận định.

“Không phải chú ấy đâu.” Lâm Thiển Hạ cười bất lực.

Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, cãi lại: “Chú ấy chính là ba con.”

Lâm Thiển Hạ không biết làm sao, tính tình cố chấp của con gái không biết có phải di truyền từ cô không nữa, có nói gì cũng vô ích.

“Vậy con có thể gọi chú ấy là chú mà? Chú cũng là một cách xưng hô thân thiết đó.”

“Con không muốn, con muốn gọi là ba.” Cô bé nghiêm túc lắc đầu.

Lâm Thiển Hạ cứng họng không nói được gì nữa, vỗ cái mông nhỏ của con bé nói: “Được rồi, nhanh chóng đi ngủ đi, không được nói nữa!”

Cô bé cũng mệt rồi, chớp mắt mấy cái liền lăn ra ngủ. Lâm Thiển Hạ đứng cạnh cửa sổ sát sàn, từ nơi này có thể nhìn thấy mấy căn biệt thự phía dưới, mỗi căn biệt thự đều có một cái sân rộng lớn. Cô cũng không biết nhà của Quyền Quân Lâm ở đâu trong đống biệt thự đó.

Lâm Thiển Hạ cầm kịch bản lên, ngồi dưới ánh đèn bàn cạnh cửa sổ để đọc, khả năng ghi nhớ của cô rất tốt. Thỉnh thoảng cô nhìn thấy vai nữ nham hiểm này làm một số việc hay tính kế những người khác.

Lâm Thiển Hạ cũng không muốn mình diễn vai ác như vậy, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, cô có thể đoán được sau khi cô diễn vai này xong, ra đường chắc chắn sẽ bị người khác chỉ trỏ hoặc một đống fans hâm mộ vào Weibo của cô chửi bới.

Có điều loại chuyện như thế này khi cô đã quen rồi là được, trước đây cô từng bị mắng rất thảm, khi ra ngoài cũng phải mang khẩu trang, có lúc còn gặp phải một bác gái nhập tâm quá sâu, cứ chỉ vào cô mà mắng, Lâm Thiển Hạ cũng không biết nói gì.

Nhưng mà diễn tiếp loại nhân vật này, ít nhất cô cũng có thu nhập nên cô không có tư cách chọn vai diễn.

Nhưng mà cô không biết, có một người đang âm thầm giúp cô.

Sáng sớm.

Tiểu Tô, trợ lý của Quyền Quân Lâm là người đầu tiên nhận được điện thoại của đạo diễn, sau đó anh ta đi đặt nhà hàng. Đến giữa trưa thì cùng Quyền Quân Lâm đến dùng bữa.

Tiểu Tô cũng thông báo với Quyền Quân Lâm rằng đến mười một giờ rưỡi hãy tới nhà hàng tầng dưới, trợ lý Tiểu Tô đang chờ anh ta.

“Giám đốc Quyền, mời đi bên này.”

Lúc vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy một người đàn ông mập đang khom người cười đón: “Ai dà! Ngài đây chính là giám đốc Quyền đúng không? Ngưỡng một đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Đạo diễn mập kích động bắt tay với Quyền Quân Lâm.

Quyền Quân Lâm cũng lịch sự chào ông ta một tiếng: “Đạo diễn Trương, chào ông.”

“Giám đốc Quyền, mời đi bên này.”

Ngồi trong nhà hàng là đạo diễn Trương, giám đốc biên chế cấp cao, một cô gái đẹp và phó đạo diễn đều ở đó. Ngày hôm qua Tiểu Tô thông báo về thân phận của Quyền Quân Lâm nên bây giờ, Quyền Quân Lâm bị Trương Nhất Long coi như một vị thần.

Ông ta tuyệt đối không nghĩ đến một bộ phim truyền hình lại có thể thu hút được kim chủ chủ động đến đầu tư.

“Giám đốc Quyền, hôm qua nghe ý muốn của ngài từ trợ lý Tiểu Tô, chúng tôi vô cùng vinh hạnh có thể được ngài đầu tư cả điện ảnh lẫn truyền hình, không biết ngài có yêu cầu gì không ạ?”

Quyền Quân Lâm câu môi cười: “Quả thật tôi có một yêu cầu.”

“Ngài nói đi, ngài cứ việc nói, chỉ cần là việc chúng tôi có thể làm thì chúng tôi nhất định làm được.” Nói xong điện thoại của Trương Nhất Long vang lên, ông ta nhìn lướt qua liền nói với trợ lý bên cạnh: “Đi ra đón chị Oánh vào.”

“Còn có người khác à?” Quyền Quân Lâm nhướng mày hỏi.

“Lần này chị Oánh là nữ chính của phim chúng ta, vừa xinh đẹp lại nổi tiếng nên đặc biệt đưa đến gặp ngài.” Trong lời Trương Nhất Long nói muốn “ám chỉ đông tây”.

Nếu muốn lôi kéo thương nhân đầu tư thì tất nhiên bọn họ phải mời mấy nữ diễn viên xinh đẹp đến rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện