Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 107


trước sau

Dịch: LTLT

Khấu Thầm có kết bạn với Lâm Vô Ngung, lúc Hoắc Nhiên chơi điện thoại của cậu cũng đã nhìn thấy, không có ghen, tuy hai người họ chưa từng nói với nhau câu nào…

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm đang dương dương tự đắc, cầm một chai nước trên bàn lên uống một ngụm.

Tùy đó, ngây thơ.

Sau khi ăn nửa cái cánh gà mà Hoắc Nhiên cắn còn lại, Khấu Thầm quay đầu nhìn về phía Lâm Vô Ngung: “Hả?”

“Sao thế?” Hoắc Nhiên lúng túng quay đầu lại, chỉ nhìn Khấu Thầm.

“Anh ấy chạy rồi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.

“Có lẽ là ăn xong rồi.” Hoắc Nhiên rất biết ơn Lâm Vô Ngung, nếu anh ta cứ ngồi ở đó mãi thì buổi tối hôm nay Khấu Thầm sẽ không yên đâu.

“Không thể nào.” Khấu Thầm nói, “Cái dĩa vừa rồi lớn như thế, tôi còn khâm phục sao có thể xếp lên được, mà mới đây đã ăn xong rồi á?”

“Không chừng ăn nhanh.” Hoắc Nhiên cắn cánh gà.

“Chắc chắn là gói lại chạy rồi.” Khấu Thầm tặc lưỡi, nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên, “Tôi đoán là không chịu nổi, chắc chắn cậu…”

“Không chịu nổi cũng bình thường.” Hoắc Nhiên vẫn cắn cánh gà, “Một tên F.A như anh ấy không đi còn ở đây xem cậu miễn cưỡng diễn trò ân ái sao?”

Khấu Thầm hừ một tiếng: “Vậy là để tôi thử ra được rồi.”

“… Cậu lợi hại thật.” Hoắc Nhiên cạn lời, khen Khấu Thầm.

“Tôi cũng thấy vậy.” Khấu Thầm bật cười.

Chủ đề của nhóm bảy người đã chuyển đến sinh nhật của Khấu Thầm, hai người tạm thời ngừng chủ đề ghen tuông lại, tham gia thảo luận.

“Đừng lên hoạt động cỡ lớn quá.” Khấu Thầm nói, “Chậm trễ việc học của tao.”

Nhóm bảy người lập tức im lặng, cùng nhìn Khấu Thầm, trên mặt đều là biểu cảm không thể tin nổi.

“Nếu như cuối kỳ tao không thể trên được trung bình tất cả các môn thì tao phải đi nước ngoài đó!” Khấu Thầm gằn giọng, vỗ bàn, “Các bạn! Mấy anh em! Chúng ta sẽ không gặp mặt được đó!”

“Mối quan hệ của mày với ba mày có phải tốt hơn trước rất nhiều không?” Hứa Xuyên nói, “Dù không được trung bình thì ba mày thấy sự cố gắng của mày chắc cũng sẽ không ép mày đi nước ngoài nữa đâu nhỉ?”

“Quan trọng là mặt mũi đó anh Xuyên.” Khấu Thầm nhíu mày, “Nếu như tao đã nói được trung bình hết nhưng lại không làm được thì sao tao sống trước mặt ba tao nữa? Ông ấy vốn cười tao vì đặt mục tiêu quá thấp, nếu không được trung bình thật, chẳng phải tao sẽ bị ông ấy cười không ngóc mặt lên được sao? Ba tao ấy…”

“Một ngày chắc được rồi.” Từ Tri Phàm nói, “Tụi mình tìm một buổi cuối tuần, đi dã ngoại nấu nướng gì đó.”

“Nướng thì được đó.” Khấu Thầm nói, “Nấu ăn dã ngoại thì thôi đi, tụi mày có biết nấu ăn dã ngoại có nghĩa gì không? Là ở nơi hoang dã, tự nhóm củi đốt lò nấu ăn, nấu cơm đó. Bảy người chúng ta góp lại cũng chỉ ăn được một bữa cơm.”

Hoắc Nhiên vừa ăn vừa cười.

“Vậy thì ăn đồ nướng.” Hứa Xuyên nói, “Hôm sinh nhật chính thì mày ăn mừng cùng gia đình, dù sao cũng là sinh nhật mười tám tuổi, khá quan trọng, ba mày chắc chắn cũng muốn mày ở nhà, hôm sau thì ăn mừng với tụi tao.”

“Còn thế giới hai người của tụi nó thì sao?” Giang Lỗi hỏi, “Sinh nhật nó cuối tuần, ở nhà một ngày, ở với chúng ta một ngày xong đi học rồi.”

“Thế thì…” Ngụy Siêu Nhân nghĩ một chút, “Hay là… hi sinh một chút đi.”

“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

“Hai đứa mày cũng không thiếu một cái cuối tuần mà.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Cuối tuần trước có phải mày ở nhà của nó không?”

“Tao không có…” Hoắc Nhiên vội vàng giải thích.

Nhưng mà không có ai nghe, mọi người bắt đầu thảo luận.

Khấu Thầm uống nước, cười không ngừng.

Lúc về đến ký túc xá, thời gian đã rất muộn rồi, cả đám chúc ngủ ngon thì ai về phòng nấy.

“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm dựa vào cửa phòng, nhỏ giọng gọi một tiếng.

“Hửm?” Hoắc Nhiên vào cuối, đang định đóng cửa thì lập tức ngừng bước, quay đầu lại.

“Ngủ ngon nha Nhiên Nhiên.” Giọng nói của Khấu Thầm rất khẽ, gần như không nghe rõ.

“Ngủ ngon nha Thầm Thầm.” Hoắc Nhiên cũng dùng giọng điệu y vậy để trả lời.

Khấu Thầm bật cười, dáng vẻ rất hạnh phúc.

Nhưng mà còn chưa cười đủ ba giây thì bị Ngụy Siêu Nhân kéo vào trong phòng.

“Hai đứa mày một vừa hai phải thôi.” Ngụy Siêu Nhân thò đầu ra trừng Hoắc Nhiên, “Giữ sự lương thiện, bảo tồn nhân tính, làm chút cống hiến cho đám F.A ở hai phòng ký túc này đi!”

Hoắc Nhiên cười, đóng cửa phòng lại.

“Mày có kế hoạch gì không?” Từ Tri Phàm ngồi trên giường hỏi.

“Tao á?” Hoắc Nhiên ngẩn người, “Tao thì có kế hoạch gì chứ?”

“Không phải chứ.” Giang Lỗi đi đến, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Sinh nhật Khấu Thầm mày không có chuẩn bị bất ngờ gì sao?”

“Bất ngờ?” Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.

“Quà sinh nhật Khấu Thầm tặng mày rất có tâm, lúc đó tuy cậu ta không nói rõ ràng nhưng mà chắc đã rất ấy mày rồi.” Giang Lỗi nói, “Tụi tao nghĩ có phải mày có tiết mục đặc biệt gì đó rồi không, dù sao thì bây giờ hai tụi mày đang yêu nhau mà.”

Tiết mục đặc biệt?

Có chớ.

Lên giường.

“Tao… thật sự chưa nghĩ đến.” Hoắc Nhiên nói, “Tao chỉ nghĩ dùng dây xích cũ làm hai cái vòng tay.”

“Đm, hàng tự làm à?” Giang Lỗi nói, “Khó không?”

“Về lý thuyết… thì không khó.” Hoắc Nhiên nói, “Cắt đứt thì dùng móc khóa nối lại là được.”

“Dây xích có cần đánh bóng không?” Hồ Dật nói, “Hay chà sạch dầu nhớt gì đó?”

Hoắc Nhiên nhìn Hồ Dật, một lát sau mới nói: “Mày biết không?”

“Không biết.” Hồ Dật thành thật trả lời, “Tao chỉ nhắc nhở mày, hay là vẫn nên dùng dây xích mới đi, không cần đánh bóng, dây xích mới màu đen, chẳng phải trước đây mày từng dùng sao? Cái loại mà mày kêu rất ngầu đó.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên cúi đầu nghĩ một hồi, “Tao vẫn muốn dùng dây cũ, dây cũ thì tao cũng có thể tìm màu đen.”

“Vì sao?” Giang Lỗi nói, “Hết tiền à? Tao có này.”

“Không phải.” Hoắc Nhiên chần chừ, có hơi ngại ngùng trả lời, “Mấy sợi dây xích cũ ấy… đều đi theo tao đến rất nhiều nơi, tao cảm thấy… ý nghĩa không giống.”

“Được đó, vậy dùng dây cũ đi. Mày cứ chậm rãi làm.” Tay Từ Tri Phàm búng lên ván giường, làm tổng kết, “Nói bất ngờ trước, nếu như mày chưa nghĩ thì tụi tao có nghĩ ra một cái, mày có muốn dùng không?”

Hoắc Nhiên nhìn mấy người trước mặt, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.

“Cảm động hả?” Giang Lỗi hỏi.

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Sinh nhật tao tụi mày cũng không để ý đến như này.”

“Không giống mà.” Hồ Dật nói, “Dù sao thì đây là sinh nhật đầu tiên sau khi tụi mày quen nhau, lưu giữ kỉ niệm.”

“Tụi mày có ý tưởng gì?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Anh Xuyên đi nghiên cứu địa hình, trước đây cậu ta có đến một chỗ nướng đồ với người ta, chỗ đó gần như không có ai, là một chỗ gần núi, phong cảnh cũng được.” Từ Tri Phàm nói, “Sau đó chúng ta đến đó đào mấy cái hố trên đất…”

“Rồi nhét tao vào trong hố hả?” Hoắc Nhiên lập tức đứng lên, “Không không không không, không được, tao không đồng ý!”

“Nghe hết!” Giang Lỗi nói.

“Không nhét mày vào, hố to như thế đào mệt chết luôn á. Trong hố nhét bong bóng lấp lánh gì đó, viết chữ lên trên.” Từ Tri Phàm nói, “Viết cái gì thì mày nghĩ đi, sau đó lúc hét sinh nhật vui vẻ thì bong bóng chợt bay lên, thế nào?”

“Đúng là… ý tưởng của trai thẳng.” Hoắc Nhiên cảm thán.

“Được được được được, trai gay mày cho ý tưởng đi.” Giang Lỗi chỉ cậu.

Hoắc Nhiên nhìn cậu ta: “Hôm nay Lỗi Lỗi phản ứng nhanh nhỉ?”

“Mày nói có được hay không đi.” Giang Lỗi nói.

“Được.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Nhưng mà làm thế nào? Phiền phức quá không? Còn phải kêu anh Xuyên đi nghiên cứu trước? Sau đó đến trước để sắp xếp à?”

“Không có gì.” Từ Tri Phàm nói, “Không thành vấn đề.”

“Vậy cơ quan làm thế nào? Lúc bóng bay bay lên nếu như một cái đằng Đông một cái đằng Tây thì làm thế nào?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Cột bong bóng vào đá, tụi tao sẽ đặt một cái ván trên hố.” Hồ Dật nói, “Trên ván móc dây kéo, đến lúc đó, khi đi đến thì kéo một cái là được.”

“Lợi hại!” Hoắc Nhiên giơ ngón cái.

Chuyện lén lên kế hoạch sinh nhật của nhóm bảy người chỉ có một mình Khấu Thầm không biết, mỗi ngày ngoại trừ cắm đầu học thì hối thúc Hoắc Nhiên viết thư tình.

“Thư tình viết xong chưa?” Cậu nằm sấp trên bàn nhỏ giọng hỏi.

“Chưa.” Hoắc Nhiên đáp.

“Không còn bao nhiêu ngày nữa.” Khấu Thầm nói, “Ăn mừng sinh nhật của tôi xong thì thi cuối kỳ, cậu tốt nhất là có lòng một chút, đừng ảnh hưởng thành tích thi cuối kỳ của tôi.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.

Cậu đang viết chữ lên quyển vở.

Xin chào bạn Khấu Thầm.

Thời tiết hôm nay đẹp thật.

Hoắc Nhiên ngừng bút, nhìn bên ngoài cửa sổ, cơn mưa to tầm tã đang rơi dữ dội.

Nhưng mà không sao cả, kiểu gì cũng sẽ trong xanh, câu này không có vấn đề gì.

“Định viết bao nhiêu chữ vậy?” Khấu Thầm hỏi, “Tám trăm chữ hả?”

“Chưa nghĩ xong, xem trạng thái đã.” Hoắc Nhiên vừa viết vừa nói, “Không chừng viết được kha khá đó.”

“Vậy…” Khấu Thầm nói được một nửa thì chợt đứng dậy, xoay người đi về phía cửa lớp, “Thầy Vu!”

Hoắc Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy giáo viên tiếng Anh đang bước ra khỏi lớp Văn 2 ở đối diện, định đi về văn phòng.

Lúc nhìn thấy Khấu Thầm, vẻ mặt của thầy Vu hơi méo xẹo: “Sao lại là em? Hôm nay tiết tự học của lớp mấy em không phải môn tiếng Anh mà.”

“Em biết ạ.” Khấu Thầm rút một tờ đề từ trong túi quần sau ra, “Nhưng em có chỗ không hiểu.”

“Đến văn phòng của thầy đi.” Thầy Vu thở dài, “Em cố gắng thế này là tốt, có điều sao thầy có cảm giác em không hiểu gì hết…”

“Chuyện này là thật.” Khấu Thầm vui vẻ nói, “Em đúng là không hiểu gì hết.”

“Em còn rất tự hào à?” Thầy Vu tiếp tục thở dài, “Đi thôi đi thôi, đến văn phòng.”

Sau khi Khấu Thầm đến văn phòng, Từ Tri Phàm ngồi bên cạnh Hoắc Nhiên, ném một chồng bài thi trong tay lên trên bàn: “Tao xem bài làm của mày.”

“Làm gì?” Hoắc Nhiên hoảng sợ nhìn cậu ta.

“Khấu Thầm nhờ tao.” Từ Tri Phàm nói, “Tao giảng cho mày trước, lúc tự học buổi tối thì bảy người chúng ta cùng ôn tập.”

“Đờ mờ.” Hoắc Nhiên giật mình nhỏ giọng nói, “Cậu ấy làm thật à?”

“Tao thấy là thật đó.” Từ Tri Phàm nói, “Tao phát hiện là Khấu Thầm một khi muốn làm chuyện gì thì sẽ rất nghiêm túc, không quan tâm những chuyện khác, làm xong mới thôi, dù là vì mặt mũi thì cũng làm hết, với lại lần này tiện thể kéo hết tụi mày luôn.”

Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua “thư tình” trên vở của mình, cắn răng, khép vở lại: “Được, mày giảng đề kiểm tra môn Toán tuần trước cho tao đi. Câu hỏi lớn tao đúng có một câu.”

Đây là bầu không khí tốt đẹp cỡ nào.

Tiết tự học buổi tối bình thường gần như là thời gian nhóm bảy người chép bài tập với nói chuyện, ngoại trừ Từ Tri Phàm đọc sách thì sáu người còn lại đều ở trạng thái sum họp.

Hôm nay thì khác biệt rồi, bắt đầu từ hôm nay, nhóm học tập bảy người bọn họ bắt đầu chuyển động dưới sự cưỡng chế của Khấu Thầm.

Bọn họ ghép mấy cái bàn lại, xếp thành vòng tròn.

Đầu tiên là nghe Từ Tri Phàm nhỏ giọng giảng bài tập hôm nay một lần, ai làm rồi thì tiện thể xem có làm sai hay không, ai chưa làm thì tiện thể làm cho xong, chỗ nào không hiểu thì thầy Từ sẽ giải đáp tại chỗ.

“Mẹ nó…” Ngụy Siêu Nhân mặt đầy đau khổ, “Phiền chết rồi.”

“Cố gắng lên.” Khấu Thầm đang nhìn chằm chằm quyển vở, câu hỏi này năm phút cậu mới chỉ viết một chữ giải.

“Tao không được trung bình hết thì ba tao cũng sẽ không bắt tao đi nước ngoài.” Ngụy Siêu Nhân tiếp tục đau khổ, “Dù tao có đi nước ngoài cũng không có gì luyến tiếc, Chu Ninh không có chút hứng thú với tao, còn tao sẽ lặng lẽ nhớ tụi mày trong lòng…”

“Mày thích Chu Ninh đúng không?” Khấu Thầm tiếp tục nhìn chữ giải kia, “Năm nay cô ấy thi đại học, thi xong thì người đi mất, mày ít nhất cũng phải thi cùng thành phố, nếu không thì hai đứa mày cứ thế vĩnh biệt, ba mũi khâu trên đầu tao mẹ nó uổng công khâu rồi.”

Vừa nhắc chuyện này, Ngụy Siêu Nhân lập tức bị cảm giác áy náy đánh gục, cắn răng cầm bút lên.

“Có phải trí thông minh của tao có vấn đề không?” Khấu Thầm nhìn chữ giải lại cầm cự mấy phút, cơn tức vẫn luôn đè nén chợt bùng phát, ném bút, “Có phải trí thông minh của tao có vấn đề không?”

Trong lớp vốn dĩ có tiếng rầm rì nho nhỏ, lúc này xoẹt một cái im lặng hết, người trong lớp ngay cả thở dốc cũng có cảm giác thở từ từ.

Câu hỏi này không có bất cứ ai dám trả lời.

“Chắc không có vấn đề gì.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Vì sao cậu bỗng nhiên… nghi ngờ chuyện này?”

“Câu này Từ Tri Phàm đã giảng ba lần rồi, cùng dạng đề, tôi nhớ rõ ràng cậu ta đã giảng ba lần.” Khấu Thầm gằn giọng, nhưng trong mắt vẫn đang phun lửa, “Mẹ nó tôi vẫn chưa giải ra, cậu nói có phải IQ của tôi chưa đến 80 không?”

“Đừng sỉ nhục tôi có được không?” Hoắc Nhiên cũng nhỏ giọng nói.

“… Đệt?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.

“Trùm Từ, mày giảng cho nó một lần nữa đi.” Hứa Xuyên cũng nhỏ giọng nói.

“Được.” Từ Tri Phàm gật đầu, lấy bút chọt mấy cái trên mu bàn tay của Khấu Thầm, “Nhắc nhở mày, không phải IQ của mày có vấn đề, có lẽ là mày dùng trình độ cấp hai làm bài lớp 11 thôi, không làm được cũng bình thường.”

“Vấn đề là có thể cấp hai tao lại dùng trình độ tiểu học để học.” Khấu Thầm nói.

“Vậy chẳng phải càng bình thường sao? Học sinh tiểu học.” Từ Tri Phàm nói.

“À.” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Đệt, giảng lại cho tao đi.”

Phải nói, trạng thái học tập liều mạng của Khấu Thầm vẫn rất có tác dụng, tuần kiểm tra sau đó, cậu thế mà được trung bình, với lại được trung bình tận mấy môn, tuy môn tiếng Anh thiếu hai điểm, nhưng thầy Vu cộng cho cậu hai điểm coi như được trung bình.

Đằng sau chỗ cộng thêm hai điểm còn kèm theo một câu, là lý do cộng điểm: Thái độ học tập rất cảm động.

Hoắc Nhiên cảm thấy có thể thầy Vu đã bị ám ảnh tâm lý, sợ không cho Khấu Thầm được trung bình thì cậu sẽ đi thẳng đến văn phòng hỏi một trăm tám mươi ngàn câu hỏi vì sao?

Thực ra thành tích của kiểm tra tuần cũng không tính được gì, dù sao cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng ít nhất đã chứng minh đợt này Khấu Thầm không uổng công đi làm phiền thầy cô bộ môn với Trùm Tri Phàm.

Lúc đến căn tin ăn cơm xong, Hoắc Nhiên nhận được cuộc gọi của Khấu Lão Nhị.

Cậu chưa kịp mở miệng thì Khấu Lão Nhị bên kia đã nói trước: “Hoắc Nhiên, nếu như Khấu Thầm ở bên cạnh thì cháu đừng để nó nghe thấy chú gọi điện cho cháu.”

“Dạ, cậu ấy đang đi ở đằng trước.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, “Chú Khấu có chuyện gì ạ?”

“Lão Viên của mấy đứa báo cáo với chú, nói là thành tích kiểm tra tuần lần này của Khấu Thầm cũng được à?” Khấu Lão Nhị hỏi.

“Dạ.” Hoắc Nhiên nói, “Đều… được trung bình.”

Khấu Lão Nhị tặc lưỡi: “Chú còn tưởng được điểm cao nhất.”

“Chú, có phải chú nghĩ nhiều quá rồi không?” Hoắc Nhiên nói.

“Được rồi, chú gọi điện thoại cho nó.” Khấu Lão Nhị cúp điện thoại.

Sau đó, Hoắc Nhiên nhìn thấy Khấu Thầm ở phía trước móc điện thoại ra, chắc là Khấu Lão Nhị gọi đến.

Cuộc gọi rất ngắn, Khấu Thầm chỉ “alo” một tiếng, không nói gì khác, điện thoại kết thúc rồi.

“Đm!” Cậu ta đưa điện thoại ra trước mặt nhìn, “Người này điên rồi à?”

“Sao thế?” Hoắc Nhiên hỏi.

Nhóm bảy người cũng lại gần.

“Ba tao gọi đến, chỉ nói một câu.” Khấu Thầm nói.

“Nói cái gì?” Hoắc Nhiên vội hỏi.

“Mấy môn của ba cộng lại bỏ xa con mấy chục điểm, há há há há há.” Khấu Thầm nói.

Mọi người ngơ ngác, sau một hồi im lặng, Hứa Xuyên nói: “Ba mày được ghê.”

——————————

Lảm nhảm: Hội anh em có tâm quá ;_;


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện