Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Cuộc Nói Chuyện Cũng Không Tệ


trước sau

Vương Nguyên vừa tỉnh lại đã bật dậy như lò xo , trong đầu liền tái hiện lại những gì y tá kia nói trong phòng cấp cứu

Ý Như ...

Anh phát hoảng , lật chăn , rút kim truyền dịch , chạy khỏi giường , anh phải đi tìm cô

Một y tá mở cửa đi vào , thấy anh muốn ra ngoài , hốt hoảng ngăn lại

_ Cậu mới tỉnh còn yếu lại muốn đi đâu , trở về giường đi !

Thấy có y tá , anh liền nắm chặt cánh tay cô ấy , tuyệt nhiên không nghe thấy những gì y tá nói , gắt gao hỏi không đầu không đuôi

_ Cô ấy đâu ? Cô ấy không sao chứ ?

Thế nhưng y tá vẫn biết anh đang nhắc tới ai , bình tĩnh nói

_ Cậu muốn nói bệnh nhân Lương Ý Như hả ? Cô ấy đã qua tình trạng nguy kịch , nhưng vẫn còn rất yếu , đang nằm trong phòng hồi sức đặc biệt ở tầng ... ơ , tôi còn chưa nói hết mà !

Ý tá chưa nói hết , bóng anh đã vèo đi như cơn gió , rất nhanh đã chẳng thấy đâu . Y tá lơ ngơ đần độn nhìn ra theo hành lang vắng vẻ , có lộn không đấy ? Cậu ta vừa mới tỉnh còn rất yếu , sao có thể chạy nhanh như thế ?

Vương Nguyên vì quá nóng vội , không nghe người ta chỉ điểm rõ ràng , kết quả chạy nửa chừng không biết phòng hồi sức đặc biệt ở đâu , đành phải hỏi một y tá đi qua mới biết ở cuối tầng 5 . Anh lại chạy lên cầu thang bộ hai tầng nữa mới đến nơi

Gương mặt xanh nhợt đỏ lên vì chạy mệt , hơi thở cũng trở nên khó nhọc , anh chẳng quan tâm , chạy tới phòng cô đang nằm muốn đi vào . Lại bị đám y tá ngăn lại không cho vào , anh không nghe , nằng nặc làm loạn bên ngoài rất lâu , anh tuy rất yếu nhưng nói gì cũng là một chàng trai sức dẻo dai , đám y tá có làm thế nào cũng không thể khống chế được anh , nhẹ tay lại bị anh hất đẩy , nặng tay quá lại sợ anh bị thương . Cuối cùng đành phải gọi bảo vệ đến thị uy , anh mới chịu ngoan ngoãn bỏ ý định

Tuy nhiên , anh chỉ không đòi vào chứ không rời di mặc cho đám y tá khuyên thế nào , anh cũng không nghe , không chịu về phòng bệnh . Ngang bướng ngồi bên ngoài phòng , trông cô qua tấm kính có cách âm trong suốt

Cô nằm im trong đó , trên miệng lắp ống thở , hai tay găm kim truyền dịch , thuốc . Trên đầu giường , bóng đèn báo trên chiếc máy điện tim nhấp nháy sáng , một dãy số luôn nhảy đều đều an toàn

Từng mảnh ghép của bức hình lớn trong đó như từng cây búa tạ cứ đập bôm bốp vào tim anh , cổ họng nghẹn ứ như bị đá lấp đầy

" Xin lỗi , là anh không tốt , là anh không bảo vệ được em , anh là một thằng đàn ông tồi "

Anh cứ ngồi đấy , tự đưa nắm đấm đập vào ngực tự trách , tự đày đọa bản thân . Anh tự đổ lỗi cho bản thân , là tại anh cô mới bị như vậy

Tất cả đều là tại anh ...

...

Hai ngày ì ạch trôi qua chậm như ốc sên bò . Tình hình sức khỏe Ý Như có chút tiến triển , chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ làm tinh thần anh phấn chấn hơn chút đỉnh . Chỉ là đợi đến ngày cô tỉnh , vẫn còn rất xa vời

Hồ Hạo Thần nói do tai nạn lần trước , sức khỏe cô vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn . Nên lần bị thương nặng này chẳng khác nào một nhát chí mạng , cứu được cô sống đã là kì tích , đã là hết sức cố gắng . Việc cô tỉnh lại , đành phải nhờ sự kiên cường nỗ lực từ cô

Vương Nguyên từ lúc đó vẫn không chịu rời xa cô nửa bước , hai ngày không chịu ăn , không chịu ngủ , bộ đồ trên người đã bốc mùi cơ thể hai ngày chưa được thay . Mặc cho y tá khuyên thế nào , anh cũng lì lợm không nghe , anh sợ chỉ cần khi anh đi khỏi , cô sẽ biến mất khỏi anh vĩnh viễn

Y tá khuyên chán rồi cũng bỏ cuộc , mỗi khi đi qua thấy cảnh ấy chỉ biết thở dài não nề . Lại cảm thấy ngưỡng mộ cô gái nằm trong kia , thời buổi này có được một người bạn trai hết lòng yêu thương như vậy , rất hiếm . Mặc dù họ nhận ra anh là ca sĩ nổi tiếng , nhưng ở trong này muốn được an ổn làm việc , tốt nhất không nên nhiều chuyện

Thẩm Hữu Kỳ hay Hồ Hạo Thần càng không muốn tới khuyên bảo gì , tâm trạng hai người họ cũng chẳng khá khẩm hơn anh bao nhiêu

Nhưng hôm nay anh đã được phép vào trong phòng với cô , không còn phải đứng trông từ bên ngoài , muốn chạm vào cô mà cũng khó khăn

Cũng trong hai ngày này , Thẩm Linh Lung cũng làm náo loạn bệnh viện Hồ Hạo Thần không yên

Từ lúc cô được đưa vào viện liền bị cận vệ Thẩm Hữu Kỳ quản thúc , mang tiếng nằm viện nhưng chính là bị giam lỏng , không được ra khỏi phòng , không được gọi điện thoại . Cô ta tạm thời bị tách ra khỏi thế giới bên ngoài

Thẩm Hữu Kỳ từ lúc ấy cũng không thèm tới thăm cô , cả gọi điện thoại báo cho ba mẹ cầu cứu cũng không được

Vết thương trên vai không nặng , chỉ cần nằm viện một ngày có thể xuất viện . Nhưng Thẩm Hữu Kỳ lại bắt cô ở đây cho tới khi nào Ý Như tỉnh mới được xuất viện

Nghe y tá nói tình hình Ý Như lại không được khả quan , vẫn còn nằm trong phòng hồi sức đặc biệt không biết khi nào mới tỉnh

Nếu như Lương Ý Như bất tỉnh cả tháng , cô ta cũng phải nằn đây cả tháng sao ?

Như thế này , cô ta sao có thể chấp nhận được

Cô càng nghĩ càng thấy tức , càng ấm ức đến uất nghẹn . Cơn giận cao hơn núi kia , cô đành phải trút lên đống thức ăn và đám y tá , cận vệ đáng ghét kia

Hễ ai mang thuốc và thức ăn vào , Thẩm Linh Lung đều la mắng , quát tháo , hất tung đồ được mang tới . Hại y tá sống khổ sống sở không biết vào đâu kể khổ

Đây là nhị tiểu thư Thẩm gia giàu nhất Bắc Kinh , em gái Thẩm tổng . Lại còn có sự dặn dò của giám đốc , ai dám cãi lại

Đành phải nhẫn nhục , chờ đợi ngày vị tiểu thư ngang tàng này xuất viện thôi

Như bữa tối hôm nay , cái điệp khúc ấy lại diễn ra

_ Tôi không ăn , mang ra ngoài , cút ... cút hết

Tiếng la hét điên khùng của Thẩm Linh Lung vang vọng khắp dãy hành lang , tiếp đến là tiếng loang choang bát đĩa rơi vỡ inh tai nhức óc

Y tá kia sợ quá liền bỏ chạy , trong lòng thầm mắng tám đời tổ tông Thẩm Linh Lung

Lục Chấn Dư đang lúc đi ngang qua , nghe thấy , cảm thấy rảnh rỗi liền đi vào

Ánh mắt kiều diễm nhìn cảnh tượng chén bát thức ăn vương vãi trên sàn , còn người lại ngồi rũ rượi trên giường , tóc tai buông xõa bù xù , nhìn chẳng ra dáng một vị thiên kim tiểu thư quý phái gì cả , môi Lục Chấn Dư nhếch lên không rõ ý gì

Mấy hôm nay đã nghe đám y tá than khổ về cô tiểu thư này , nay tận mắt chứng kiến mới biết sự thật kinh hoàng hơn nhiều

Anh ta quay người đi ra , kêu người vào dọn phòng sạch sẽ

Xong , tiếp tục ra ngoài , lát sau Lục Chấn Dư quay trở lại cùng một hộp cơm trên tay , anh đi vào phòng Thẩm Linh Lung , vừa vào liền lên tiếng

_ Thẩm tiểu thư , cô không chịu ăn , sức đâu mà tức giận !

Nghe thấy có người nói , Thẩm Linh Lung ngước mặt , nhìn ra hướng cửa . Cặp mắt nâu mờ đục chạm phải thân hình người đàn ông cao ráo , hơi gầy , gương mặt tuấn tú , làn da bánh mật khỏe khoắn , mặc áo blu trắng đang tự nhiên đi vào

Thẩm Linh Lung nhận ra ngay anh ta là bác sĩ . Nghĩ anh ta muốn vào đây cợt nhả khi dể mình , Thẩm Linh Lung cau mày

_ Ý anh là gì ?

Lục Chấn Dư chân vẫn tiến tới gần giường bệnh , kéo ghế ngồi , điềm tĩnh nói

_ Ý tôi rõ ràng thế còn gì , muốn mắng muốn xả giận phải lấp đầy dạ dày !

_ Chứ không phải anh xem thường tôi ? Thẩm Linh Lung một mực bài xích Lục Chấn Dư , cô biết anh ta cũng chẳng có ý tốt đẹp gì

_ Sao tôi lại xem thường cô ... thậm chí tôi còn có thể trút giận giúp cô ! Lục Chấn Dư vẫn giữ thái độ điềm nhiên ấy , chỉ là giọng nói mềm mỏng , chứa thêm sự chân thành hơn

_ Kể cả tôi là người xấu ? Thẩm Linh Lung nheo mắt kênh kiệu , đích xác là điệu bộ của một cô tiểu thư cao ngạo

_ Ừ ! Lục Chấn Dư thản nhiên gật đầu

Điều này khiến Thẩm Linh Lung thấy kinh ngạc , cô hơi nhổm lên , giọng có chút khẩn trương

_ Tôi là người xấu thật đấy , anh không ghét tôi sao ? Nếu anh ta biết cô là kẻ sát nhân thì chắc anh ta cũng sẽ vứt dép bỏ chạy thôi

Lục Chấn Dư nhìn thẳng cô , cười nhẹ như gió xuân

_ Chẳng ai sinh ra đã là người xấu , do hoàn cảnh đưa đẩy mới khiến con người ta sinh ra thêm một mặt trái với lương tâm !

Lục Chấn Dư là bạn thân Hồ Hạo Thần , chuyện xảy ra giữa rừng núi hôm ấy đương nhiên anh biết , chuyện tình tay ba tay tư gì đấy anh cũng biết sơ sơ . Nhưng anh lại cảm thấy , cô gái này không phải đến nỗi xấu xa hết đường chữa

Chẳng qua là vì tình yêu đã khiến cô trở nên mù quáng , ích kỉ . Vì không thể dành được trái tim người cô đem lòng yêu nên mới sinh oán hận

_ Anh đã biết ? Thẩm Linh Lung nhìn thẳng anh ta ngờ vực

Lục Chấn Dư gật đầu thay câu trả lời

Thẩm Linh Lung đột nhiên không biết nên nói thế nào , anh ta biết mà vẫn không ghét cô , không trỉ trích phỉ báng cô sao ? Sao anh ta có thể làm như thế được ? Ngay cả người anh trai yêu thương cô nhất cũng ghét bỏ tránh xa cô , vậy mà một người xa lạ như anh ta lại có thể nói ra những lời này ?

_ Anh thật sự nghĩ vậy ? Trong lòng Thẩm Linh Lung đã có chút nới lỏng với Lục Chấn Dư

_ Ừ ! Lục Chấn Dư gật đầu , ánh mắt trở nên dịu dàng hơn hẳn . Anh đưa hộp cơm còn nóng cho cô , cao giọng _ cơm này tôi vừa mua , ăn hết không được bỏ dở , tôi phải đi rồi !

Thẩm Linh Lung chẳng biết vì sao lại cầm lấy , Lục Chấn Dư hài lòng đứng lên , đi ra cửa . Trước khi đóng cửa , anh quay lại , bồi thêm

_ Nếu tức giận hãy tìm tôi , tôi sẽ cùng cô trút giận , đừng tự hành hạ bản thân , chính ta phải biết quý bản thân ta . Tôi là Lục Chấn Dư , đừng quyên nhé !

Anh còn khoa trương đá lông nheo một cái mới đóng cửa rời đi

Thẩm Linh Lung bất giác bật cười , nụ cười chân thành đẹp như ánh trăng rằm , chỉ tiếc ... chẳng ai nhìn thấy

Cô mở hộp cơm , múc ăn . Cơm hôm nay cũng không tệ , cuộc nói chuyện vừa rồi ... cũng không tệ

Lục Chấn Dư

Ok , cô nhất định sẽ tìm anh ta ... cùng trút giận

Truyện convert hay : 70 Chi Bưu Hãn Nữ Thanh Niên Trí Thức

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện