Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

★ Nghênh Vương Nhập Đô ★


trước sau


Sở quân dàn quân bên ngoài đô thành Yến Triều, chờ đợi nghênh đón Sở Vương nhập đô, Địch Kỳ Dã là đại tướng quân có quân chức cao nhất tại đây, dĩ nhiên là dẫn ngựa đi đầu.
Vô Song cũng chớp mắt to nhìn chằm chằm đại lộ ngoài thành, tới sẽ là ngựa nâu dịu dàng ư, hay sẽ là đại bạch mã ngạo kiều đây?
Lúc này, Cố Liệt nhập đô, là sắp đăng cơ xưng đế, bởi vậy gia thần Sở Cố cũng sẽ theo tới, năm vị đại thiếu thủ hạ của Địch Kỳ Dã, trừ Ngao Nhất Tùng, đều là con cháu gia thần Sở Cố, bọn họ đã một thời gian không gặp người thân, nên cũng mong ngóng chờ đợi.
Cuối cùng, đại quân hộ tống Sở Vương nhập đô đã tới, chờ đại quân đến gần, Địch Kỳ Dã dẫn dắt chúng tướng sĩ xuống ngựa, một đầu gối chấm đất, quỳ nghênh Sở Vương.
Cố Liệt mặc vương bào phượng văn màu trắng, cưỡi trên đại bạch mã đeo yên trang trí hoa lệ, thúc ngựa đi tới giữa sự bảo vệ của tầng tầng cận vệ, ngồi trước người hắn còn có Cố Chiêu với bộ trang phục màu trắng tương tự dành cho trẻ nhỏ.
“Cung nghênh Chủ Công!”
Mọi người hành lễ, bái nói.
“Hãy đứng lên đi.”
Ngao Nhất Tùng đứng dậy, nhìn hai người bạch y một lớn một nhỏ đối diện, lại nhìn nhìn một thân màu trắng như ngày thường của tướng quân nhà mình, không khỏi chậc lưỡi.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp, ngay cả Ngao Nhất Tùng cũng tròn mắt há hốc mồm.
Địch Kỳ Dã dẫn các tướng lĩnh thủ hạ trực thuộc lên ngựa, hoà vào đại quân Sở Vương.
Địch Kỳ Dã vừa quay đầu ngựa lại, chào hỏi với nhóm Khương Dương và Chúc Bắc Hà, mới đi đến bên cạnh Cố Liệt, đã nghe thấy tiếng gọi giòn tan của Tiểu Cố Chiêu: “Cữu cữu!”
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Bọn họ chỉ thấy tiểu vương tử che miệng lại, gương mặt đỏ bừng, như thể vừa gọi ra bí mật kinh thiên gì đó, rồi lại thấy Chủ Công trầm mặt ho khan một tiếng, tiểu vương tử lập tức buông tay ra, đoan đoan chính chính gọi một tiếng: “Địch tướng quân.”
Đây rốt cuộc là có ý gì?
Bọn họ đều đã từng nghe nói cái bát quái lan truyền từ chỗ Mục Liêm, nhưng đó rốt cuộc có phải sự thật hay không?
Rốt cuộc là tiểu vương tử không cẩn thận gọi ra lời nói thật, hay là bị người nào đó xúi giục gọi lên lời nói dối? Rốt cuộc là Chủ Công bất mãn tiểu vương tử lỡ miệng, hay bất mãn Địch Kỳ Dã xúi giục sau lưng?
Cảnh tượng trước mắt này, như thật lại giả, như giả mà lại thật, càng khiến mọi người rối bung chẳng hiểu ra sao.
Vẻ mặt kia của Địch tướng quân, rốt cuộc là tức giận vì bị tính kế, hay sửng sốt vì hoài niệm tỷ tỷ đã mất?
Người khác không biết, nhưng Cố Liệt lại biết rất rõ, con lừa ương bướng nhà hắn sắp tức giận đến dẩu móng đá người rồi.
Cố Liệt duỗi tay túm chặt dây cương bên sườn Vô Song, làm Địch Kỳ Dã cùng đi theo mình về phía trước, còn chậm rãi nói: “Địch tướng quân không chỉ đánh hạ nửa giang sơn cho bổn vương, còn phá vỡ Yến đô, thật là công lao cực kỳ vĩ đại.”
Địch Kỳ Dã trừng mắt lườm Cố Liệt một cái không rõ ràng lắm, lúc này mới giật dây cương Vô Song, tức giận nhẹ giọng trả lời: “Không lợi hại như ngài, ngài mưu tính quyết định cả thiên hạ, giết người không thấy máu.”
Cố Liệt cười cười, cũng không phản đối.
Nhóm thuộc hạ của Địch Kỳ Dã cũng từng người hoà vào Sở quân, Hữu đô đốc Ngao Nhất Tùng và Mục Liêm hoàn toàn không cần suy nghĩ, trực tiếp đi theo sau ngựa của Địch Kỳ Dã.
Hổ kỵ giáo đốc Chung Thái do dự một lát, vẫn quay đầu đi tìm xe ngựa của Chung gia.
Tả đô đốc Khương Thông nghĩ nghĩ, giục ngựa bắt kịp Ngao Nhất Tùng.

Báo kỵ giáo đốc Trang Tuý bám sát Khương Thông cũng bắt kịp.
Lang kỵ giáo đốc mới hồi hồn từ cơn khiếp sợ, cũng theo đuôi Trang Tuý.
Lúc vào cửa thành, Cố Liệt nhìn lướt qua phía sau Địch Kỳ Dã, cong môi.
Địch Kỳ Dã theo tầm mắt hắn nhìn lại, nội tâm thở dài.
*
Người khác không biết bát quái có sai lệch, nhưng lúc ấy Khương Dương là người đã hỏi thăm Cố Liệt tường tận, thật sự biết chân tướng.

Địch Kỳ Dã căn bản không phải cữu cữu của tiểu vương tử.
Vậy vì sao Chủ Công phải làm như thế?
Khương Dương ngồi trên lưng ngựa, phân tích tỉ mỉ, cuối cùng suy nghĩ việc này rõ ràng.
Tiểu Cố Chiêu đã không có mẹ, đến lúc Chủ Công đăng cơ, cậu sẽ là đích tử, một đích tử không hề có thế lực của ngoại thích, đứng trên triều đình đã định trước sẽ giống như một cây cỏ dại không có gốc rễ, chỉ dựa vào sự sủng ái của Cố Liệt, là xa xa không đủ để bồi dưỡng thế lực.
Mà nếu Chủ Công mở rộng hậu cung, có càng nhiều vương tử ra đời, quần thần sẽ bắt đầu kết bè, địa vị của Cố Chiêu sẽ càng lung lay chực đổ, mang tới rung chuyển cho triều đình.
Nếu thật sự như vậy, một Địch Kỳ Dã cô độc một mình giữa công thần, sẽ vô cùng thích hợp để trở thành chỗ dựa cho Tiểu Cố Chiêu.
Địch Kỳ Dã không có gia thất không có tộc nhân, hắn chỉ có một mình, trên triều đình cũng không có nơi nương tựa, đơn đả độc đấu.

Thế nhưng hắn lại công cao lấn chủ, tất nhiên sẽ được phong hầu tiến tước, quyền khuynh triều dã, trở thành cái đinh trong mắt quần thần.
Chủ Công làm ra quyết định này, cũng đã chứng minh quyết tâm bảo vệ Địch Kỳ Dã của Chủ Công.
Chỉ cần Cố Chiêu vẫn là đích tử, mối quan hệ huyết thống giả dối này của bọn họ, sẽ có thể che chở ngược lại cho Địch Kỳ Dã.
Nhất tiễn song điêu.
Hơn nữa, kế sách này tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Bởi vì cho dù sau này Địch Kỳ Dã phạm phải sai lầm lớn nào đó, lại bị lật lại chuyện ngày hôm nay để tính sổ, như vậy Chủ Công vẫn có thể nói rằng, Tiểu Cố Chiêu gọi cữu cữu là do bị kẻ khác xúi giục, chỉ là hắn không kịp ngăn cản mà thôi, hoàn toàn có thể đẩy trách nhiệm cho Địch Kỳ Dã.
Khương Dương bừng tỉnh hiểu ra, sâu sắc cảm nhận được mưu tính sâu xa của Chủ Công, chỉ một động tác đơn giản, đã nắm được công thần Địch Kỳ Dã này trong tay, hơn nữa còn cột lên chiến thuyền của nhi tử nhà mình.
Khương Dương một lòng nghĩ cho Đại Sở, một lòng nghĩ cho Cố Liệt, hắn nghĩ thông suốt một hồi như vậy, cũng sẽ chỉ cảm thấy thấy trí tuệ kế sách của Cố Liệt đều vô song.

Hơn nữa hắn ước gì Địch tiểu ca đừng có tuỳ hứng làm bậy như thế nữa, Chủ Công trói cho Địch tiểu ca một cái dây, đương nhiên Khương Dương chỉ có tán thành, không có một chút xíu suy nghĩ phản đối.
Thật ra, ngoại trừ điểm cuối cùng, Khương Dương đều phân tích đúng.
Cố Liệt là thuận nước đẩy thuyền theo lời nói dối của Mục Liêm, nhưng việc cố ý để Tiểu Cố Chiệu gọi cữu cữu rồi lại ậm ờ sửa miệng, nguyên nhân trong đó, không phải như Khương Dương suy nghĩ, là sợ sau này Địch Kỳ Dã thành gian thần mưu phản, mang đến ảnh hưởng không tốt cho vương tử Cố Chiêu.

Hoàn toàn tương phản.
Cố Liệt cho Địch Kỳ Dã một cái danh tiếng ngoại thích, nhưng không chứng thực danh tiếng ấy, là để phòng ngừa sau khi lớn lên Cố Chiêu sẽ sinh ra dị tâm, lỡ như Cố Chiêu gây chuyện mưu phản, hắn có thể nhanh chóng phủi sạch quan hệ thay Địch Kỳ Dã, bảo vệ được Địch Kỳ Dã.
Sau khi Cố Chiêu gọi ra miệng tiếng cữu cữu này, hiện tại, Địch Kỳ Dã không chỉ ở ngoài sáng là một trong những công thần lớn nhất của Sở quân, sắp trở thành Định Quốc Hầu của Đại Sở.

Hơn thế, ở trong mắt mọi người, hắn còn là thế lực ngoại thích duy nhất sau khi Đại Sở khai quốc, đại biểu cho lợi ích của Thái tử.
Ai muốn động tới Địch Kỳ Dã, phải để tay lên ngực tự hỏi trước xem mình có mấy cái đầu.
Một hành động này, quả thực là Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam mà Cố Liệt chuẩn bị cho Địch Kỳ Dã. (1)
Vậy nên, Khương Dương tự cho rằng đã thấy rõ trù tính của Chủ Công, vứt đi lo lắng, vui tươi hơn hở vào thành.
Nhưng với Lục Dực vừa mới vòng qua núi Hạc Đãng tới nơi, nghe nói việc này, đó chính là hai mắt đỏ sậm như máu, hận không thể nuốt sống thịt của Địch Kỳ Dã.
Trong lòng Lục Dực biết rõ, hiện tại Địch Kỳ Dã có thân phận Thái tử đảng này, trừ phi Địch Kỳ Dã mưu phản, trừ phi đích tử Cố Chiêu bị phế, nếu không, hắn căn bản còn không thể động vào Địch Kỳ Dã, chứ đừng nói đến chuyện kéo Địch Kỳ Dã xuống ngựa!
Lúc này Tạ Trầm Phù nào nghĩ được tới Địch Kỳ Dã gì đó nữa, gã nôn nóng nói: “Tướng quân, ngài đã đồng ý báo thù Tạ gia giúp ta.”
Tạ gia.
Lục Dực nắm chặt thanh đao trong tay, hắn không giết được Địch Kỳ Dã, còn không giết được mấy kẻ hèn Tạ gia?
“Đi!”
*
Mỗi người ôm một tâm tư khác nhau, nghênh đón Chủ Công vào hoàng cung Yến Triều.
Địa hình kiến trúc của nơi này, đều không sai lệch chút nào so với trong trí nhớ của Cố Liệt, bản thân Cố Liệt cũng kinh ngạc vì mình còn nhớ rõ ràng đến vậy.
Tiến vào nội thành hoàng cung, số người đi theo đã ít đi quá nửa, lại đi qua lớp lớp cửa điện, đi theo Cố Liệt, cũng chỉ dư lại các vị đại thần, tướng quân tâm phúc.
Kim điện đã ở ngay trước mắt.
Mọi người tự giác dừng bước.
Giết Dương Bình, đối với Sở quân mà nói chỉ là một hành động dệt hoa trên gấm mang ý nghĩ tượng trưng.

Nhưng đối với Chủ Công mà nói, chính tay đâm một kẻ thù cuối cùng, ý nghĩa của việc này cũng vẫn rất quan trọng, bọn họ không cần phải đi theo, không nghe điều không nên nghe, mới là đạo của vi thần.
Cố Liệt dắt tay Cố Chiêu, lại gật đầu với Địch Kỳ Dã: “Đi theo ta.”
Địch Kỳ Dã đành chịu.
Kế sách mà Cố Liệt vừa thực hiện ở cửa thành, không phải Địch Kỳ Dã không hiểu được, chỉ nháy mắt hắn đã trải vuốt rành mạch quan hệ lợi và hại trong đó, hành động này của Cố Liệt, hoàn toàn là để lắp cho hắn hai tầng bảo hiểm.

Vậy nên hắn chẳng thể làm gì, hắn căn bản không có khả năng vạch trần lời nói dối của Cố Liệt trước mặt mọi người, nhưng nếu hắn trầm mặc, lại chẳng khác nào phối hợp với kế sách của Cố Liệt, tự động đạt được thân phận Thái tử đảng.
Thậm chí, chỉ là việc suy nghĩ như thế này thôi, e rằng cũng có người cảm thấy hắn thật sự không biết điều.
Người này, quả nhiên là thiện mưu, quả nhiên là đế vương trời sinh.
Cho dù trong lòng tức giận, Địch Kỳ Dã cũng không có khả năng để Cố Liệt chỉ dẫn theo Cố Chiêu đi giết Dương Bình.
Hắn không yên tâm, cũng không nỡ.
Cố Liệt quả thực đã tính kế hắn đến không còn manh giáp.
“Ngươi xác định muốn dẫn theo hài tử?” Địch Kỳ Dã ôm Thanh Long Đao đi bên cạnh Cố Liệt, tức giận hỏi.
Trong mắt Cố Liệt lướt qua một tia không đành lòng, nhưng vẫn kiên định nói: “Thời điểm không nên xem, ngươi bảo vệ nó.

Ta cần phải để cho nó tận mắt nhìn thấy bộ dạng của vong quốc chi quân.”
Địch Kỳ Dã ngẫm lại, khẽ gật đầu, không nói nữa.
Binh sĩ mở ra đại môn kim điện, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa điện, chiếu lên một thân dơ bẩn của Dương Bình, hắn lập tức hoảng sợ vừa khóc vừa la, như một con chuột lớn vừa bị móc ra khỏi cống ngầm.
Ba người bước vào đại điện, binh sĩ đóng lại đại môn, rồi lập tức lui đến vị trí không nghe thấy đối thoại của người trong điện.
Vong quốc chi quân có bộ dạng gì?
Chính là cái bộ dạng quỷ quái này.
Dương Bình quấn mấy lớp long bào, trên mặt và trên người mọc đầy mụn nước lở loét vì uống rượu,ăn độc trường kỳ, tóc tai bẩn thỉu rối bù, trên mặt nhơ nhuốc đầy nước mũi nước mắt.
Hắn giống như một tên ăn mày sống trong kim điện, nhưng dù là ăn mày đầu đường, cũng tự lực cánh sinh, cũng có tôn nghiêm hơn so với hắn.
Trong điện, mùi rượu mạnh bị đánh đổ trộn lẫn với mùi hôi thối khó tả, thiếu chút nữa xông cho Địch Kỳ Dã chạy thẳng ra ngoài.
Đối với một kẻ như vậy, làm người khác không dấy lên nổi nửa phân đồng tình, dù có giết hắn, cũng sẽ không làm người ta sinh ra được cảm giác thành tựu gì.
Ý nghĩ duy nhất của hắn, chính là để Cố Chiêu thấy rõ ràng, một hoàng đế không hề đảm đương trách nhiệm, đã tai họa quốc gia và chính mình tới kết cục như thế nào.
“Con cảm thấy hắn đáng thương không?” Cố Liệt hỏi Cố Chiêu.
Cố Chiêu kiên định lắc đầu: “Thiên hạ mấy năm nay, dân khổ vì chiến, bá tánh trôi dạt khắp nơi giữa dòng loạn thế, không nơi sinh sống yên ổn, tạm bợ qua ngày.

Kẻ này an cư trong thâm cung, cẩm y ngọc thực, không quan tâm tới triều chính, không màng đến giang sơn xã tắc, sắp chết mà còn có thể ra sức uống rượu, hắn không đáng thương, Chiêu cho rằng, kẻ này chết không có gì đáng tiếc.”
Ghê nha, Địch Kỳ Dã cẩn thận đánh giá, nhóc con này là hạt giống tốt.
Cố Liệt nói với nhóc một chữ “Tốt”.
Sau đó, Cố Liệt rút ra Tử Sương Kiếm bên hông, dặn dò Cố Chiêu: “Qua chỗ Địch tướng quân chờ.”
Cố Chiêu nháy mắt đỏ mặt, chạy bước nhỏ đến gần Địch tướng quân vừa mới bị mình hố một phen, ngại ngùng đến gần hắn.
Địch Kỳ Dã đảo trắng mắt, có hối cũng muộn rồi nhé.
Vì thế Cố Chiêu lập tức dừng lại, không dám đi nữa.
Địch Kỳ Dã chủ động xách tiểu hài tử đến bên cạnh mình, dùng tay bưng kín hai tai và đôi mắt cho nhóc.

Dương Bình nhìn Cố Liệt bước đến trước mắt, hoảng sợ lùi về phía sau, la to: “Man Kinh Sở Cố, mi không thể”
Cố Liệt nâng tay hạ kiếm, không nghe mấy lời vô nghĩa của hắn.
Cố Liệt thu kiếm, đi về phía Địch Kỳ Dã.
Thấy hắn xong việc, Địch Kỳ Dã bỗng nhiên bế lên Cố Chiêu lao ra ngoài, chạy đến cửa đại điện, dùng sức kéo một phát mở ra cửa điện, tự mình phi ra ngoài trước, hít một hơi thật sâu không khí tươi mát —— hắn thật sự không chịu cái không khí bên trong đó.
Cố Chiêu tự bước qua cửa điện cao cao, nhìn Địch tướng quân đang bận hít thở, nở nụ cười.
Tuy rằng chỉ là giả, nhưng Địch tướng quân trở thành người nhà của nhóc, nhóc thực vui vẻ, phi thường vui vẻ.
Cố Liệt ra khỏi kim điện, nhìn hai người bạch y một lớn một nhỏ, cũng cười.
Cố Liệt bế Cố Chiêu lên, tới bên Địch Kỳ Dã, nhìn Địch Kỳ Dã đã khôi phục trạng thái tiêu sai, gọi hắn một tiếng.
“Địch Kỳ Dã.”
Địch Kỳ Dã nhướng mày.
“Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi bằng lòng…… chính là nhà của ngươi.”
Mặc dù Cố Liệt bớt đi mấy chữ chưa nói, nhưng trong lòng Địch Kỳ Dã và hắn đều biết rõ ràng.
Nhà ư?
Địch Kỳ Dã rũ mắt bất đắc dĩ, hấp hối giãy dụa: “Ta còn có lựa chọn cự tuyệt không?”
“Ngươi đương nhiên là có,” Cố Liệt mặt không đổi sắc nói.
Địch Kỳ Dã lại cắn răng hỏi: “Ta đây còn có nhẫn tâm để cự tuyệt không?”
Cố Liệt nghĩ nghĩ, cười nói: “Ta đoán, ngươi không thể nhẫn tâm.

Ngươi nói xem?”
Địch Kỳ Dã cười lành lạnh, không nói nữa.
Hắn sai rồi.
Vì mặt mũi không để quân y trị thương đã tính là gì? Đây mới gọi là chân chính mua dây buộc mình. (2)
Vẫn là cổ nhân biết gạt người.
Đặc biệt là cái tên họ Cố tên Liệt!
—————————————————————
Lời tác giả: Chủ Công khống chế route tình cảm loading 87%
—————————————————————
Chú thích:
(1) Kim Trung Tráo, Thiết Bố Sam: là tên chiêu thức võ công, đều có ý là thân thể cứng như sắt thép, không thể bị xuyên qua, đao thương bất nhập
(2) Mua dây buộc mình: nguyên văn “tác kiển tự phược”, dịch nghĩa là kén tự trói mình, nhắc tới ở chương 21, 24.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện