Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 155


trước sau

Long Quân Dao xuất hiện khi tình hình dần biến xấu đối với bên Long tộc.

Thấy phụ thân của nguyên chủ sắp bị nam chính làm gỏi, Long Quân Dao liền không chần chừ nữa mà nhảy ra đỡ một kiếm ấy của hắn.

Bàn tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm sắc bén khiến cho da thịt bị cắt rồi rỉ máu.

“Không ngờ các Thánh nhân như ngươi cũng biết ức hiếp người già đấy.”

Nói xong, Long Quân Dao liền hất mạnh lưỡi kiếm ra khỏi bàn tay khiến cho nam chính cũng trụ không được bị hất văng lên không.

Hắn thật không ngờ sức lực của cô lại mạnh đến vậy.

Văng lên giữa không trung, Vô Khuyết không chút giao động mà bình tĩnh mở rộng cánh rồi bay lên cao.

Hắn đứng giữa khoảng không từ trên cao nhìn xuống Long Quân Dao, ánh mắt sắc lẹm nhìn chăm chăm về hướng của cô.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Long Quân Dao đã bị Vô Khuyết giết không biết bao nhiêu lần.

Long Quân Dao cảm nhận được ánh mắt của Vô Khuyết nên cũng ngước lên nhìn lại hắn.

Đồng tử màu tía dần sáng lên mấy tia đỏ chết chóc nhìn về phía nam chính.

Hai người khi này yên lặng đấu mắt với nhau. Tuy chỉ là ánh mắt nhưng khí thế giữa hai người cũng đủ để dọa chết khiếp quân lính xung quanh của hai bên.

Hồ Huyên và Hoa Nhược Y không ngừng nuốt nước bọt nhìn qua Long Quân Dao rồi lại nhìn sang Vô Khuyết.

Ngựa quen đường cũ, Hồ Huyên hơi đảo mắt rồi bỗng lén lút đưa bàn tay về phía sau lưng rồi gọi ra mấy ám khí sắc nhọn chứa đầy yêu khí cùng khí độc, ả ta ầm thầm bắn mấy cái ám khí về phía Long Quân Dao.

Ám khí lao đi xé gió hướng về chỗ của Long Quân Dao, còn cô một cái nhìn cũng chẳng buồn liếc sang, mắt của cô vẫn nhìn chòng chọc về phía của Vô Khuyết một phân* cũng không rời, thế nhưng bỗng cô đưa một cánh tay lên rồi bắt lấy mấy thứ đang bay đến.

(* phân ở đây là chỉ về thời gian, một phân tương đương 15 giây. Mọi người có thể lên gg search để tìm hiểu thêm.)

Hồ Huyên chứng kiến một cảnh đó thì cả gương mặt liền tái méc, cô ta vậy mà tay không lại có thể bắt được mấy thứ của ả?

Trong lòng hơi run rẩy nhưng rồi Hồ Huyên lại tự cố trấn an bản thân rằng, ả có dùng yêu khí và khí độc trên đấy thế nên ít nhiều Long Quân Dao ả ta sẽ bị trúng phải.

Chờ đến khi yêu khí và độc đã thâm nhập vào cơ thể của ả tội đồ ấy thì Hồ Huyên sẽ lập tức đánh thêm một chưởng để làm suy yếu ả.

Hồ Huyên trong lòng biết rõ Long Quân Dao kinh khủng đến mức nào, nhưng ả vẫn lựa chọn đánh cược một lần vậy.

Khi đó Hồ Huyên nín thở nhìn về phía của Long Quân Dao, một khắc gần trôi qua nhưng cô vẫn đứng sừng sững như chưa hề có bất kì tổn thương nào.

Lúc này một tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm bỗng vang lên inh ỏi trong đầu Hồ Huyên.

“Ngươi nghĩ mấy cái mánh khóe dơ bẩn này có thể chạm đến ta?” Long Quân Dao chậm rãi nhìn qua Hồ Huyên.

Bên trong đôi mắt của cô chứa đầy khí lạnh, nó trống rỗng và tĩnh lặng đến mức đáng sợ.

Hồ Huyên hơi run run nhìn Long Quân Dao không đáp, nhưng rồi khi ả dời mắt nhìn xuống bàn tay đã bắt lấy mấy thứ mà bản thân bắt ra thì liền giật mình.

Cánh tay của Long Quân Dao được một lớp khí màu vàng kim trông như một cái giáp tay bao bọc xung quanh.

Bàn tay của cô dần mở ra làm cho mấy cái ám khí dần rơi xuống đất và tạo nên âm thanh “lẻng kẻng”.

Cái âm thanh đó như đánh mạnh vào tiềm thức của Hồ Huyên, ả ta khi đó mặt cắt không còn giọt máu, ả biết nếu như chiêu này bị Long Quân Dao phát hiện thì chắc chắn ả sẽ không còn mạng.

Hồ Huyên sợ hãi ngước lên nhìn về phía của Vô Khuyết để cầu cứu.

Vô Khuyết đứng từ trên cao cũng không dám tin vào mắt mình, Hồ Huyên vậy mà thực sự dùng những mánh khóe bẩn thỉu ấy.

Lúc đấy, Vô Khuyết bỗng chợt bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, Hồ Huyên là yêu nhân là một hồ yêu, và hồ yêu chính là loài gian trá vô sỉ nhất trong yêu giới.

Nam chính bây giờ mới bắt đầu hiểu những thứ mà Long vương đã nói vừa rồi.

Thì ra là như vậy...

Không phải do hắn đã trở nên mạnh hơn, mà là do có Hồ Huyên ở sau dùng những chiêu dơ bẩn để trợ giúp cho hắn, thế nên hắn mới có thể đẩy lùi được người nọ, người đứng đầu cả một Long tộc.

Đôi mắt tràn đầy sự thất vọng nhìn về phía của Hồ Huyên.

Ả nhìn thấy những sự thất vọng ấy trong mắt của nam chính nên liền ngay lập tức sụp đổ.

Phản ứng của chàng ấy là có ý gì? Ả làm vậy cũng chỉ vì chàng ấy, vậy mà... cái ánh mắt ẩn chứa sự thất vọng tràn trề ấy là như thế nào? Ả đã làm gì sai cơ chứ?

Vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới riêng, bỗng khi đó Hồ Huyên cảm thấy vô cùng khó thở, ả cảm giác như có một lực vô hình siết chặt lấy cổ vậy.

Hồ Huyên hơi ngước mắt lên nhìn về phía của Long Quân Dao và chỉ trong nháy mắt gương mặt của ả tội đồ ấy như được phóng lớn.

Khi đó Hồ Huyên mới chợt nhận ra cổ của bản thân đang bị người nọ giữ chặt lấy từ lúc nào.

Long Quân Dao nhàn nhạt nhìn vẻ mặt từ đỏ dần dần chuyển sang sắc tím tái của kẻ trước mắt.

Chỉ còn một lực nhỏ nữa thôi thì cô đã có thể bóp chết Hồ Huyên trong tay, nhưng khi đó giọng nói của hệ thống bấy lâu nay vẫn luôn im lặng kể từ lúc nó quay về không gian vang lên:

[Ký chủ, không được giết Hồ Huyên, cô ta nữ chính, nếu giết cô ta thì thế giới này sẽ sụp đổ mất. Không phải cô đã hứa với tôi và hệ thống máy chủ rồi ư?]

Không đáp lại hệ thống, Long Quân Dao chỉ từ từ nới lỏng bàn tay, xém tí nữa thì cô quên mất.

Ả Hồ Huyên này dù sao cũng là một trong mấy nữ chính của thế giới này. Nếu giết ả ở đây thì còn gì vui. Cô vẫn còn muốn chơi đùa với nam chính.

Cùng lúc đó, Vô Khuyết từ trên cao lao xuống dùng kiếm chém về phía của Long Quân Dao.

Cô nhanh nhẹn nhảy khỏi nơi đó để tránh lưỡi kiếm của nam chính, còn Vô Khuyết thì mau mau bay sà xuống ôm lấy Hồ Huyên rồi bay đi.

Ôm Hồ Huyên quay về chỗ của Hoa Nhược Y đang đứng. Vô Khuyết cũng chẳng nói thêm một lời gì với ả mà đã tiếp tục bay đi.

Hồ Huyên nhìn theo bóng lưng của Vô Khuyết, khi hắn không để ý đến ả thì bỗng tâm của ả đau dữ dội.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Quay về phía nam chính.

Sau khi giải cứu người nữ nhân của mình thoát khỏi bàn tay của Long Quân Dao thì liền mang nàng ta đến chỗ mà bản thân hắn cho là an toàn.

Để Hồ Huyên ở đó, vì trong lòng vẫn đã khúc mắc với nàng ta, nên hắn tạm thời không muốn chú ý đến Hồ Huyên.

Vô Khuyết nửa lời cũng chẳng buồn nói với Hồ Huyên thì đã bay đi.

Quay lại nơi của Long Quân Dao, Vô Khuyết đáp đất rồi chĩa mũi kiếm về phía của cô nói lớn:

“Long Quân Dao, ngươi phạm đại tội, một là ngươi theo ta quay về Thánh giới chịu tội, hai là ngươi cứ ngoan cố chống trả và đẩy cả Long tộc vào chỗ chết cùng ngươi. Ngươi chọn đi!”

“Hửm... từ khi nào ngươi có cái quyền đưa ra lựa chọn cho ta thế? Đánh đấm dở tệ mà còn đòi ra lựa chọn cho ta? Ngươi có tư cách?” Long Quân Dao híp mắt mỉa mai nam chính.

“Ngươi!”

Đối diện với mấy lời khiêu khích ẩn chứa sự khinh bỉ, Vô Khuyết nổi lên lửa giận, hai mắt hắn đỏ ngầu đầy giận dữ như một con thú hoang.

“Nếu ngươi đã nói vậy thì không còn cách nào khác. Lần này ta sẽ bắt ngươi chịu khuất phục dưới chân ta.” Nói rồi, Vô Khuyết liền lao về phía Long Quân.

Một trận đánh dữ dội lại bắt đầu nổ ra. Và có lẽ trận chiến lần này sẽ là hồi kết cho tất cả...
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
P.S: tui quên mất hôm nay là đầu năm 2021. Năm mới chúc mọi người vui vẻ và có nhiều điều tốt lành đến với mọi người. Và tui cũng chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã luôn đồng hành chiếu cố tui suốt thời gian qua. Hy vọng trong năm 2021 này, mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ và đồng hành cùng tui đi hết năm này. Thành thật cảm ơn mọi người!  ❤❤❤❤ இ௰இ (❤ ω ❤)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện