Mỹ Nhân Bại Hoại

VU KHỐNG..


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm khuya yên tĩnh, ngọn gió lạnh từ đâu thổi qua khiến những chiếc lá thu nhẹ nhàng rơi xuống, xoay vài vòng rồi mới đáp trước cửa một gian phòng vô cùng xa hoa...

Trong phòng, tiếng ngâm nhẹ nhàng khẽ truyền ra, nếu như có người ngang qua, chắc chắn sẽ đỏ mặt, xấu hổ mà nhanh chóng rời đi! Nhưng may mắn tiểu viện lại không một bóng người... Vì từ đầu, Trương Lập Á đã cho gia nhân lui ra hết!

-Ưʍ...San nhi...ư..đủ..đủ rồi!

Hoàng tử San vẫn còn nằm trên người Trương Lập Á, đôi môi nhỏ nhắn căng mọng vẫn còn đang ngậm chặt nụ hoa đào e ấp của cô, không buông....Trương Lập Á vội la lên:

-Nè...đừng có mà giả chết nha.....buông ra...!! Nè...

Trương Lập Á đẩy mạnh Hoàng Tử San xuống một bên giường, lẹ làng cột dây áo lại rồi mới nói tiếp:

-Là ta hôm nay có lỗi với nàng nên mới bù lại cho nàng, vậy mà nàng dám...lợi dụng ăn tàu hủ ta lâu như vậy hả? Nàng....


Trương Lập Á quay qua nhìn người vẫn đang lặng yên bên cạnh, nhưng... Nàng ta thật sự ngủ rồi sao? Haizzz đúng là tiểu oa nhi (trẻ con) chắc cả ngày hôm nay vừa buồn, vừa mệt nên ngủ quên luôn chứ gì...vậy mà vẫn không chịu nhã ra, thật là  "tiểu sắc lang"....!

Cô thở dài chỉnh lại tư thế ngủ rồi đắp chăn cho Hoàng Tử San, ánh trăng thu nhẹ nhàng chiếu rọi khuôn mặt thập phần tinh mỹ ấy khiến Trương Lập Á bất giác sững sờ.

Cô thân làm diễn viên, có mỹ nhân nào mà chưa từng gặp qua đâu, nhưng...

Nét đẹp hoàn hảo lại mang một chút hoang dại cùng u buồn như Hoàng Tử San đây thật sự là rất hiếm. Kiểu đẹp này vừa nhu lại vừa cương chứ không hề có nét ngốc nghếch như tính cách của nàng chút nào.

Trên khuôn mặt nàng chiếm đa số là nét u buồn, phiêu lãng, còn lại là nét hoang dã ẩn sau bên trong... khiến nét đẹp vừa yểu điệu lại vừa mạnh mẽ của nàng như ẩn như hiện, hòa quyện vào nhau trông vô cùng bắt mắt.


7 phần buồn là mang nét đẹp từ mẹ mình còn 3 phần hoang dã là từ cha mình! Haizzz nói chung là một mình nàng, hút hết các phần đẹp của hai bậc phụ huynh rồi còn gì![BHTT] MỸ NHÂN BẠI HOẠI - chương 12: VU KHỐNG..

HOÀNG TỬ SAN

Trương Lập Á nằm nghiêng người, tay chống đầu cứ thế mà quan sát Hoàng Tử San đang say giấc... Trông nàng khi ngủ thật ngoan ngoãn làm sao, khác với vẻ huyên náo ngày thường! Với nhan sắc này, nếu như nàng không ngốc thì bây giờ đã có hàng tá kẻ nguyện si chết vì nàng rồi!


Đưa tay nhẹ nhàng lướt qua từng nét mặt của nàng, đầu ngón tay truyền đến một chút ít tê dại khiến Trương Lập Á giật mình, hoảng hốt rút tay về. "Không! Rõ ràng người mình thích là núi băng mỹ nhân kia mà, sao lại có run động với nữ nhân ngốc này đây. Không, không chắc là do vẻ đẹp yêu mị của nàng ta, khiến mình không thể cưỡng lại nổi mà thôi!"

Thực ra thì Trương Lập Á cùng với Mộc Quế Anh cũng rất xinh đẹp, nói chung ba người ba màu sắc khác nhau. Trương Lập Á đẹp theo kiểu quyến rũ, sống động, vẻ đẹp của con gái thượng lưu ở hiện đại, còn Mộc Quế Anh thì mang vẻ đẹp lạnh lùng lại chính chắn khiến người ta vừa thích lại vừa ngại, không dám đến gần. Nói chung rất khó để phân biệt được ai đẹp hơn ai. Nhưng nói đến vẻ mị hoặc và cuốn hút thì không ai qua được Hoàng Tử San. Nhất là đôi mắt u linh của nàng, như xoáy thẳng vào tim người đối diện. Càng nhìn lại càng say, chỉ tiếc một điều...
Mà dù sao... nàng cho dù có ngốc, vẫn là một kẻ ngốc lương thiện lại không gây bất cứ tổn hại nào cho ai..chỉ có hơi phiền một chút, nhưng cũng đâu trách được nàng. Nàng cũng đâu muốn bản thân mình phải ngốc nghếch như vậy! [BHTT] MỸ NHÂN BẠI HOẠI - chương 12: VU KHỐNG..

TRƯƠNG LẬP Á[BHTT] MỸ NHÂN BẠI HOẠI - chương 12: VU KHỐNG..
MỘC QUẾ ANH

Nghĩ kĩ lại thì...hôm nay, cô cũng thật sự quá sai khi nói ra những lời tàn nhẫn đó. Con người dù có ngốc đến đâu nhưng ở một giới hạn nào đó, cũng sẽ biết tổn thương sâu sắc ... Cũng may nàng ta là một người rất vô tư và dễ quên. Ban sáng còn giận dỗi, tối đến chỉ cần giỗ một chút là xong!

Nói đến đây, gương mặt Trương Lập Á bỗng nhiên đỏ ửng, cô vẫn cảm giác được ...hai hạt đậu mẫn cảm ấy vẫn còn nóng rực và ẩm ướt không thôi. Đầu lưỡi nho nhỏ của nàng lướt đến đâu thì thân hình cô không thể kiềm chế được mà run lên bần bật, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên khẽ. Cũng may tên ngốc ấy không hề biết gì đến mấy chuyện nhạy cảm này, nếu không...cô sẽ chết vì nhục mất thôi.

"Haizzz.. Hoàng tử San, phải chi ta được một chút vô tư như nàng thì hay biết mấy! Trước mắt trên lưng ta phải gồng gánh vô số nhiệm vụ sinh tử. May mắn thì sinh không thì tử... Nào là điều tra hung thủ phía sau ám sát nàng, nào là tìm ra nguyên nhân cái chết của Ngọc Vương phi...còn phải giữ an toàn mà hoàn thành nhiệm vụ của cái hệ thống biếи ŧɦái kia nữa... thật là vãi chưởng mà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện