Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 368: Bệnh đồng cảm


trước sau

Lục Hạo Thành trừng mắt nhìn lại, nếu có thể đi vào, anh còn cần cậu ta đem máy thứ này đến đây sao?

Anh xuống xe, đi vào ghế sau nhanh chóng thay quần áo, sau đó mới cầm theo đồ ăn đi về hướng công viên Mộc Tử Hoành chỉ.

Mộc Tử Hoành đành bắt lực đi theo.

Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, cơn tức lại nổi lên, “Hạo Thành, cậu không định trở về nhà mà trụ lại chỗ này sao ?”

Lục Hạo Thành không nói lời nào, trực tiếp đi tới băng ghế cách đó không xa..

Mộc Tử Hoành nhìn mà muốn cho anh một cước vào mông, chân nhắc lên vài lần, nhưng lại không có gan hành động.

Một cước này anh mà đạp xuống, Lục Hạo Thành sẽ phải ngã chồm hỗm như chó nhai bùn.

Nhưng mà, nếu thật sự làm như vậy , thì Lục Hạo Thành nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mình trong suốt phần đời còn lại.

Anh lại rầu rĩ nói: “Hạo Thành , chỉ bằng tôi đến nhà Lam Lam nhìn xem, nhìn xem có phải dì Hứa hay không nhé?”

Giọng điệu của Lục Hạo Thành thờ ơ: “Trừ khi tôi tận mắt nhìn thấy.”

: Mộc Tử Hoành đột nhiên trừng mắt, như muốn trừng đến mức lưng của Lục Hạo Thành bị khóe một cái lỗ vậy.

Tên cố chấp.

Bảo anh có thể đi về trước?

“Lục Hạo Thành.” Mộc Tử Hoành nghỉ ngờ gọi.

“Tôi bảo cậu trở về” Lục Hạo Thành kiên nhẫn nói lại một lần.

Mộc Tử Hoành nghe được, lần này nhất định là mình nghe đúng, Lục Hạo Thành thật sự bảo anh trở về.

Tuy nhiên, anh không muốn quay lại nữa, để lại cậu ta một mình ở đây, anh trở về cũng không ngủ được, hơn nữa, sẽ còn nghĩ đông nghĩ tây, đáy lòng áy náy.

Lục Hạo Thành này.

Này làm cho người ta thấy mà đau lòng.

Đáng chết!

Mỗi lần đều là bản thân mềm lòng, đây là một căn bệnh mà Bệnh dễ đồng cảm Anh nhàn nhạt nói: “Lục Hạo Thành, tôi không đi, tôi ở lại với cậu, lâu đến đâu cũng ở lại, kể cả đến hừng đông.”

Lục Hạo Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua tên bạn “Cậu xác định sẽ không ở trước mặt tôi oán trách?”

Mộc Tử Hoành, chuyện gì cũng đồng ý làm, nhưng thích oán trách anh, luôn nói anh đối xử không tốt, lại không thể nhìn anh một mình cô độc.

“Được” Mộc Tử Hoành gật đầu, “Không oán trách, Hạo Thành, nếu một mình cậu ở lại chỗ này, tôi đi về cũng sẽ không an tâm, hơn nữa cũng ngủ không được, không bằng ở cùng cậu.” Mộc Tử Hoành đi theo phía sau, khẽ nói.

Lục Hạo Thành ngồi vào ghế dài, mở hộp cơm chuẩn bị ăn, liếc mắt nhìn Mộc Tử Hoành, “Ăn chưa?”

“Còn chưa ăn, vẫn chờ cậu” Mộc Tử Hoành đi tới bên kia ngồi xuống, trong mắt luôn có chút oán hận.

Lục Hạo Thành vừa thấy, không nói gì, đưa đũa cho anh “Cùng nhau ăn!”

“Tôi vốn mua để cùng ăn chung.” Mộc Tử Hoành nhận đũa.

Hai người chậm rãi ăn, mới ăn được một nửa, Lục Hạo Thành mới hỏi: “Sở cảnh sát xử lý thế nào?”

“Khương Tịnh Hàm đã bị giam giữ, hơn nữa, chúng ta không chấp nhận hòa giải.” Mộc Tử Hoành bình thản, không muốn nhìn thấy người phụ nữ kia dù chỉ một lần.

” “Ừ! Tốt lắm, mua công ty của bọn họ đi, không thể nương tay, những gì bọn họ đã làm với Lam Lam đã rất quá đáng. Mấy năm nay, cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều, nếu Lam Lam không bị mang đi, cũng sẽ không chịu nhiều khổ như vậy.”

Lục Hạo Thành luôn cứng rắn trong vấn đề này.

“Cũng phải” Mộc Tử Hoành đồng ý gật gật đầu, ” “Tôi phát hiện ra rằng giám đốc Dương của bộ phận nhân sự sau khi bị chúng ta xa thải, đã đến Nhà họ Khương làm việc , hơn nữa, mấy năm nay, hắn vẫn một ít tin tức nội bộ của công ty chúng ta tiết lộ cho Nhà họ Khương.”

Lục Hạo Thành vừa nghe, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tên đó trở mình cũng không gây được sóng to gió lớn gì. Đào Mộng Di là một người ghê gớm, phải cần thận bà ta.”

Anh đã tiếp xúc với người phụ nữ này vài lần, bà ta chắc chắn không phải người đơn giản.

Mộc Tử Hoành nói: “Tôi biết, Cảnh Nghiêu đã điều tra chuyện này .”

*Ù” Lục Hạo Thành bỗng nói: “Ăn thịt đi, món thịt nhà hàng này không tồi.”

Lục Hạo Thành vừa nói, vừa gắp cho Mộc Tử Hoành rất nhiều thịt.

Mộc Tử Hoành cười cười: “Lục Hạo Thành, lúc cậu không tức giận thật ra rất đáng yêu.”

Lục Hạo Thành nghe xong, đôi mắt tối sầm lại “Mộc Tử Hoành, cậu lại dùng hai chữ đáng yêu miêu tả một người đàn ông?”

Mộc Tử Hoành vừa nghe liền chế nhạo :”Lục Hạo Thành, cậu cũng là từ là trẻ con mà lớn lên , đừng như vậy, con người phải sống vui vẻ suốt ngày mới được, đừng có luôn trưng ra cái mặt lạnh như vậy, rất không vui.”

Lục Hạo Thành bình tĩnh nhìn lại : “Mộc Tử Hoành, mấy năm nay, cám ơn cậu” Mấy năm nay, ít nhiều đều nhờ cậu ta ở bên cạnh.

Nếu không có Mộc Tử Hoành, mấy năm qua anh sẽ còn cô độc hơn.

May mắn thay, anh ba người bạn tốt xung quanh mình, họ bao dung anh, tin tưởng và quan tâm anh.

Mộc Tử Hoành giật mình ngơ ngác, ánh mắt thẳng tắp , đây là lần đầu tiên Lục Hạo Thành cám ơn mình.

“Hạo Thành, cậu bị bệnh sao?” Mộc Tử Hoành hỏi nhỏ, với giọng điệu thấp hơn bình thường rất nhiều.

Lục Hạo Thành nhìn qua, dưới ánh đèn đường, nước da trắng ngần, nhưng trên người lại có một vẻ dịu dàng khó che giấu, trong cách cư xử và lời nói cũng không thiếu sự kiêu ngạo.

Anh đột nhiên trêu chọc,: “Mộc Tử Hoành, nhìn cậu cũng khá đẹp trai, sao đến giò vẫn còn độc thân vậy?”

Mộc Tử Hoành cũng bắt bẻ: “Lục Hạo Thành, bộ dạng cậu ~^ £ 4 . ~ ` “ LÀ :LÀ ˆ* ~ cũng rât tuân tú, hơn nữa còn có nhiêu tiên hơn tôi, hơn nữa, năng lực cũng tốt, cậu nói, vì sao cậu vẫn độc thân vậy? Làm cún độc thân, cậu có tư cách nói tôi sao?”

Lục Hạo Thành cười đắc ý, “Thật ngại quá, Mộc Tử Hoành, tôi đã thoát kiếp độc thân , hơn nữa đã thăng cấp làm cha, cậu thì vẫn là cún độc thân.”

Lục Hạo Thành cười khoái chí, thậm chí còn tỏ vẻ hạnh phúc.

Đôi khi, hạnh phúc tới quá nhanh.

Mộc Tử Hoành lắc đầu: “Lục Hạo Thành, để xem cậu đắc ý .”

Cậu ta đúng là có cơ sở để tự mãn, chuyện này lần trước cũng nói qua , Lục Hạo Thành vẫn tỏ ra tự mãn như vậy.

Lục Hạo Thành buông đũa, vẻ mặt hạnh phúc khiến người khác hâm mộ: “Mộc Tử Hoành, chẳng lẽ tôi không nên đắc ý, mà là nên khóc hay sao?”

Mộc Tử Hoành vừa nghe, không đôi co vấn đề này nữa, mà là nghiêm túc hỏi: “Lục Hạo Thành, cậu xác định mẹ của Lam Hân nhưng là mẹ cậu sao? Nếu vậy thì đúng là duyên phận, tôi đúng là phục rồi.”

Lục Hạo Thành hơi nheo mắt, nhưng anh cũng đồng ý với cách nói của Mộc Tử Hoành.

Anh liếc nhìn xung quanh, công viên rất nhỏ, lại có cây xanh thấp thoáng, đèn đường u ám, nhưng lại có một vẻ đẹp mơ hò.

Sau đó thấp giọng nói: “Duyên phận này quả thật khó tin”

Anh cũng chỉ là nghe được giọng nói, hơn nữa là rất giống, anh phải tận mắt xác nhận mới được.

“Mộc Tử Hoành, cậu sẽ không thật sự phải chờ tới sáng mai chứ?” Nếu là mẹ của Lam Lam, thì dì cũng không chạy đi đâu được nha.

“Ù!” Lục Hạo Thành gật đầu, không nói chuyện, mà là nhìn về phía xa, vặn nước khoáng uống nửa chai.

Mộc Tử Hoành cũng chậm rãi hạ đũa, anh đây tối nay liền liều mình bồi quân tử.Chờ xem vậy!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện