Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Tôi Cũng Sẽ Tin Tưởng Cô Ấy


trước sau

Cái gì mà giành đố chơi, không tôn trọng người lớn tuổi, đi suốt đêm không về, nghịch ngợm và cứng đầu …

Tất cả những gì không liên quan đến sắc đẹp sẽ được thể hiện trọn vẹn trên người của Vũ Linh Đan. Trần Tuyết Nhung không nhanh không chậm, ôm chầm lấy Vũ Linh Đan, hôn nhẹ lên trán cô, nói: “Bất kể thế giới đối xử với con như thế nào, mẹ vẫn sẽ luôn tin tưởng con.”

“Tôi cũng sẽ tin tưởng cô ấy.”

Đứng một bên, Trương Đức Phú nói theo.

“Hừm, bà tưởng rằng chỉ cần câu nói của hai người là có thể thay đổi được sự thật sao? E rằng mấy ngày nay không có nhiều người là không biết biết tin tức, bà nghĩ rằng chỉ vài câu nói tuỳ tiện của bà là có thể rửa sạch được sao?”

Vũ Phong Toàn đứng bên cạnh hếch mũi.

Nguyễn Kim Thanh càng nước mắt đầm đìa, “Linh Đan, lần này con thật sự làm tổn thương trái tim của bố con rồi.”

“Tổng giám đốc Trương, cậu không cần phải tức giận vì người phụ nữ như vậy đâu…”

Người đó……

Hình dáng của Trương Thiên Thành từ từ hiện lên trong tâm trí cô, và cuối cùng tạo thành một bức tranh sáng sủa và rõ ràng.

Kể cả lời khai lần này, ban đầu e là Trần Tuyết Nhung có lẽ không thể hiểu được, thậm chí còn khiến bản thân phải ngậm đắng nuốt cay để bảo toàn danh tiếng, chỉ có Trương Thiên Thành là sẵn sàng đứng ra giúp đỡ cô.

Đương nhiên, anh cũng sẵn sàng vác cả những thứ xấu xa lên trên lưng.

Tiếng hét của Trương Đức Phú khiến nhiều người bình tĩnh lại.

Cho dù không đồng ý với Trương Đức Phú, nhưng cũng sẽ không ngốc đến mức trực tiếp chống lại Trương Đức Phú.

Truyện convert hay : Tiên Võ Đế Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện