Long Uy Chiến Thần

Ăn xin


trước sau

“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Lê Uy Long nói.

Anh thật sự đang hy vọng rằng Vĩnh Kim Bảo sẽ gây rắc rối cho anh, để anh có thể tiêu diệt ông ta một cách hợp lý.

“Mong là như vậy! Chúng ta mau ăn đi, ăn xong rồi rời khỏi đây.” Chu Nhược Mai nói.

“Được rồi.”

Sau đó, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai trở lại chỗ ngồi của mình và tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, Lê Uy Long đã sử dụng Thẻ Rồng tối cao để thanh toán.

Sau khi thanh toán hóa đơn, Chu Nhược Mai cũng không chú ý đến chiếc thẻ trong tay Lê Uy Long.

“Trong lòng em vẫn còn không thoải mái, chưa muốn về nhà sớm như vậy, chúng ta đi đâu thư giãn đi.” Sau khi lên xe, Chu Nhược Mai nói.

“Em muốn đi đâu thư giãn vậy?” Lê Uy Long hỏi.

“Đi ra con đê ngắm sông bảo vệ thành phố đi!” Chu Nhược Mai nói.

“Được thôi.”

Vì vậy, Lê Uy Long đã lái xe đến đê sông bảo vệ thành phố.

Ban đêm có rất nhiều người ở đây ngắm cảnh.

Sau khi Lê Uy Long lái xe đến con đê, anh đi bộ lên bờ đê cùng Chu Nhược Mai ngắm phong cảnh.

Nhìn dòng sông mênh mông chậm rãi chảy trước mặt, tâm trạng của Chu Nhược Mai dần dần tốt lên, tạm thời quên hết phiền muộn.

Từ khi cô và Lê Uy Long quen biết nhau đến nay, đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau ngắm sông, cảm giác rất lãng mạn.

Mười một giờ tối, khi Chu Nhược Mai và Lê Uy Long chuẩn bị quay về, một người đàn ông mạnh mẽ quần áo rách nát và cõng một cô gái xanh xao gầy gò trên lưng vội vã đi tới con đê.

“Em gái tôi đã hai ngày không ăn gì, sắp ngất đi vì đói rồi, cầu xin mọi người, làm ơn cho tôi một ít tiền để em gái tôi ăn một bữa!” Người đàn ông lo lắng nói với những người đang xem phong cảnh.

Những người đang đứng bên bờ sông ngắm cảnh đều quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông tay chân khỏe mạnh, cơ thể cường tráng, cơ tay rất phát triển, họ không chịu bố thí.

“Cơ thể anh khỏe mạnh, có tay có chân, vậy mà không chịu đi làm. Anh muốn ra ngoài làm ăn xin, muốn tôi cho tiền. Không có cửa đâu!”

“Một người đàn ông khỏe mạnh như anh, sao không làm việc chăm chỉ để nuôi sống bản thân, mà lại còn đem em gái mình ra ngoài ăn xin, các người chết đói cũng đáng!”

“Loại này ham ăn lười làm, một người không có khí phách như thế này không đáng đồng tình, có chết đói cũng xứng đáng!”

“Tôi nghĩ rằng em gái anh ta không phải là đang thật sự đói, mà là đang giả vờ.”

“Hợp lý, Có lẽ người ta vừa ăn thịt ăn cá rồi xong rồi đi ra ngoài ăn xin đấy!”

Khi người đàn ông nghe những người xung quanh nói như vậy, khuôn mặt của anh ta trở nên trắng bệch.

“Không phải như mọi người nghĩ đâu, em gái tôi hai ngày hai đêm chưa được ăn gì, đang rất đói.” Người đàn ông lo lắng giải thích.

“Vì anh em chúng tôi vội vàng rời quê, không mang theo giấy tờ nên chúng tôi không tìm được việc làm! Anh em chúng tôi cũng là lần đầu tiên đến thành phố Đà Lạt, không quen biết ai. Tôi xin các anh chị, làm ơn thương xót!”

Nếu không phải có chuyện xảy ra, anh ta cũng sẽ không bao giờ cầu xin. Nhưng bây giờ là chuyện sống chết của em gái nên anh ta phải ăn nói khép nép cầu xin, để có tiền cho em gái ăn. Nếu không, em gái anh ta sẽ chết đói thật!

Tuy nhiên, lời giải thích của người đàn ông không nhận được sự đồng cảm của mọi người mà ngược lại, có rất nhiều lời chế giễu.

“Anh cho rằng bọn tôi là trẻ con lên ba sao? Không phải đi ra ngoài là để tìm việc sao? Vậy mà lại không mang theo giấy tờ, vậy các người tới đây để làm gì chứ?”

“Đây rõ ràng là đang lừa đảo, muốn xin tiền người khác cũng phải có lý do hợp lý chứ. Chỉ số thông minh của anh thật đáng buồn! Các người không có tư cách của một người ăn xin mẫu mực, nên về nhà mà làm ruộng đi!”

“Bởi vì lý do của anh, nếu mà tôi cho anh tiền, tôi cảm thấy rằng trí thông minh của tôi đã bị sỉ nhục.”

“Đúng vậy, chỉ có người thiểu não mới tin anh. Chúng tôi không phải người thiểu não, làm sao có thể bị lừa chứ?”

Nghe mọi người chế giễu, người đàn ông ngừng nói, như có điều gì uẩn khúc không thể nói ra được.

“Người có lòng tốt nào có thể cho tôi bốn mươi nghìn để cho em gái tôi ăn no, tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho anh ta!” Người đàn ông nói với vẻ mặt cam chịu.

Bản thân anh ta cũng đã đói hai ngày hai đêm, nhưng vẫn nói năng mạnh mẽ.

Dù bản thân cũng rất đói nhưng anh ta không hề cầu xin cho mình, anh ta chỉ muốn em gái có một bữa ăn.

Anh ta biết là cho dù mình có đói hai ngày hai đêm cũng không chết.

“Anh xin cũng nhiều đấy nhỉ? Đối với những người ăn xin tàn tật bị gãy tay gãy chân, người khác nhiều nhất sẽ cho anh ta hai nghìn mà thôi, Một người ăn xin đủ hai tay hai chân, khỏe mạnh như anh còn dám đòi bốn mươi nghìn sao?”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện