LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Bớt nói đi


trước sau

Cho dù Diệp Thiên có là con rể hiền của nhà họ Tô nhưng Tô Diệu Quân cũng không đến mức phải cung kính với Diệp Thiên vậy chứ?

Trừ khi Diệp Thiên là một nhân vật tầm cỡ?

Còn Mạc Bình sớm đã bị doạ cho hồn bay phách lạc. Hắn chỉ biết thầm chửi anh rể của Tô thiếu gia.

Chuyện này…

Xong thật rồi.

Mạc Bình cúi đầu, chỉ sợ Diệp Thiên tìm hắn cho hắn chịu trận, hắn không dám lên tiếng.

“Anh rể, anh xem chuyện hôm nay…”

Tô Diệu Quân gãi gãi đầu, đến hắn còn không ngờ được người nhà họ Kim lại quen một vì thần thế này.

Đây khác gì nước lớn tràn vào miếu Long Vương?

“Tôi còn chưa hỏi cậu đâu.” Diệp Thiên trừng mắt với hắn, thấy thế Tô thiếu gia run rẩy.

Vị này có xử hắn thì khác gì chơi đâu.

“Vâng vâng, anh rể, em biết em sai rồi, em sai rồi.” Tô Diệu Quân gật đầu lia lịa, không hề có ý định phản kháng.

Diệp Thiên gật đầu nhìn người trước mặt rồi đột nhiên thấy dịu mắt hơn.

“Được rồi, bảo hắn cút đi. Giữa nam và nữ phải có tình cảm xuất phát từ cả hai phía. Ép buộc không nên chuyện, vả lại cậu làm thế sẽ tổn thọ thôi.”

Diệp Thiên điềm nhiên lên tiếng, không cần biết anh nói gì, Tô Diệu Quân không dám nói thêm câu nào.

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên.

Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thậm chí đến Mạc Bình đầu cũng cúi thấp xuống đến cả đũng quần.

Thấy Diệp Thiên nói xong, Tô Diệu Quân ho hắng một tiếng rồi mới quay người nhìn Mạc Bình.

“Mạc Bình, lời anh rể tôi nói cậu nghe thấy rồi chứ, phải làm thế nào cậu hiểu chứ?”

Tô Diệu Quân nói rất bình tĩnh, nhưng sự thất vọng trong con mắt của hắn thì không thể nào giả vờ được.

Người ta nói đứng ở vị trí càng cao thì càng cô độc. Tô Diệu Quân chính là như vậy, từ nhỏ hắn chẳng có lấy mấy người bạn thật lòng, còn Mạc Bình chỉ là dùng cái mồm miệng láu cá của mình để kết bạn với Tô Diệu Quân mà thôi.

Việc này Tô Diệu Quân vốn dĩ cũng không thích nhưng vì ở nhà quá nhàm chán nên hắn mới ra ngoài chơi.

Nhưng cũng vì thế mà hắn nhìn ra được bộ mặt thật của Mạc Bình.

“Vâng vâng vâng, Tô thiếu gia, tôi biết rồi.” Mạc Bình gật đầu lia lịa, chỉ có thể đồng ý.

“Cút đi.” Diệp Thiên đột nhiên thốt ra hai từ khiến hắn ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà họ Kim không dám quay đầu lại.

Mạc Bình vừa đi, người nhà họ Kim như thở phào nhẹ nhõm, việc này cuối cùng cũng giải quyết xong.

Đặc biệt là Kim Thành, ánh mắt anh nhìn Diệp Thiên càng thêm tôn kính và cảm kích.

Rõ ràng là anh đã đánh giá cao Diệp Thiên nhưng nghĩ lại thì vẫn là đánh giá thấp thực lực của Diệp Thiên rồi.

“Ha ha, Kim thiếu gia, hiểu nhầm rồi, anh yên tâm, có anh rể tôi ra mặt, tên Mạc Bình đó sẽ không dám làm gì đâu.”

Tô Diệu Quân bật cười rồi vỗ vai Kim Thành, lúc này bầu không khí mới hài hoà trở lại.

“Đâu có, đâu có, Tô thiếu gia khách sáo rồi.” Kim Thành xua tay vừa mừng vừa lo, trong lòng anh đều hiểu.

Nếu như không có Diệp Thiên thì chuyện ngày hôm nay chỉ e không thể hoà giải.

“Được rồi, đã giải quyết được việc rồi thì đi thôi.” Diệp Thiên đứng dậy, không hề có ý định lưu lại, anh quay người đi ra ngoài.

“Cậu Diệp, cảm ơn cậu nhiều lắm.” Kim Thành cúi đầu, mặt mày tỏ vẻ áy náy.

Đây đã là lần thứ hai Diệp Thiên ra tay cứu Kim Thành rồi.

“Đúng vậy, cậu Diệp, chi bằng cậu ở lại ăn một bữa cơm nhé?” Kim Hạo Trung cũng vội lên tiếng, nếu có thể kết giao với một nhân vật tầm cỡ thế này thì chẳng phải là phúc phần nhà họ Kim sao?

“Không cần đâu, chỉ là chút sức mọn của tôi thôi.” Diệp Thiên xua tay, người nhà họ Kim chỉ đành bất lực đứng sang bên nhường đường cho anh.

Không thể lấy lòng thì tốt nhất không nên đắc tội.

“Anh Diệp Thiên, cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay.” Kim Viên Viên mắt đỏ hoe, nói xong cô quay người về phòng.

Diệp Thiên lắc đầu, anh đi ra khỏi nhà họ Kim trong ánh mắt đầy ẩn ý của Tô Diệu Quân.

“Hi hi, anh rể, sức hút của anh đúng là không hề nhỏ, đến đại tiểu thư nhà họ Kim cũng phải đổ gục.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Kim, Tô Diệu Quân mặt mày ý tứ ánh mắt như hiểu hết mọi chuyện.

“Hi hi, anh yên tâm, em không nói với chị gái đâu, đàn ông mà, chuyện này là bình thường.” Tô Diệu Quân vỗ ngực đảm bảo, Diệp Thiên chỉ liếc hắn một cái.

“Được rồi, nói bớt lại đi, đi thôi, về nhà họ Tô.” Nghe vậy Tô Diệu Quân đột nhiên cuống lên.

“Anh rể, không phải anh định nói chuyện ngày hôm nay với bố và bác em chứ? Đừng chứ?”

Thấy bộ dạng đó của hắn, Diệp Thiên cũng chẳng còn lời nào để nói.

“Mấy chuyện linh tinh đó của em, anh không có hứng.” Diệp Thiên chỉ liếc hắn một cái, không hề dừng bước chân.

Tô Diệu Quân mặt mày khổ sở, vội đi theo nhưng vừa đi được hai bước đột nhiên nhớ ra điều gì.

“Đúng rồi, anh rể, cho dù anh có đi cũng không gặp được chị em đâu.” Vừa nói Tô Diệu Quân đột nhiên bày ra bộ dạng bất bình.

“Hừ, cái tên họ Lưu đáng chết đấy, dựa vào hắn mà cũng đòi đuổi theo chị gái? Rõ ràng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Bạc em không muốn nhà họ Tô và nhà họ Lưu nảy sinh mâu thuẫn nên đưa chị gái tới nhà bà ngoại, cũng không biết bao giờ mới có thể quay về.”

Nghe vậy Diệp Thiên dừng bước, anh đã biết nhà họ Tô xảy ra chuyện từ trước, nhưng không ngờ lại xảy ra với Tô Thanh Thanh.

Nhà họ Lưu ở thủ đô và nhà họ Tô đều là gia tộc bậc nhất. Đương nhiên, nếu đem so sánh thì nhà họ Tô vẫn nhỉnh hơn một chút.

Có điều, hai gia tộc nếu thực sự đối đầu thì có sự ảnh hưởng không hề nhỏ tới Long Quốc.

Nhà họ Tô làm vậy cũng vì suy nghĩ cho cục diện.

“Anh rể, hay là chúng ta đi tới nhà họ Lưu xử tên Lưu Kiệt đó, anh thấy thế nào?”

Tô Diệu Quân bày ra bộ dạng sợ thiên hạ sẽ đảo loạn, đưa mắt nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên liếc hắn ta một cái.

“Được rồi.” Diệp Thiên tới nhà họ Tô nhưng không chỉ vì Tô Thanh Thanh.

Thế nhưng xem ra nhà họ Tô đã biết nên làm thế nào rồi.

“Cái chết của Lâm Viễn Hà, nhà họ Tô có thái độ gì với việc này?” Diệp Thiên vừa dứt lời, Tô Diệu Quân đột nhiên ngây người.

Tiếp đó, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên càng khâm phục.

“Anh rể, anh thật là thần thông, đến cả Lâm Viễn Hà mà anh cũng dám giết. Em đã ngứa mắt với loại đó lâu rồi, ban đầu bố em biết chuyện này suýt chút nữa đã tới nhà họ Lâm chúc mừng, may có bác em ngăn lại nói chưa phải lúc.”

Diệp Thiên gật đầu, quả nhiên, vẫn là Tô Vệ Quốc hiểu suy nghĩ của anh.

“Vậy tốt.” Diệp Thiên gật đầu tỏ vẻ chắc thắng.

“Em về nói với hai vị trưởng bối, sau ba ngày gặp nhau ở đám tang của Lâm Viễn Hà.”

Hả?

Tô Diệu Quân ngây người, tiếp đó là kích động đến mức đỏ mặt.

“Anh rể, anh định tới lúc đó xử nhà họ Lâm sao? Ha ha, em đợi không nổi từ lâu rồi.”

Bốp.

Diệp Thiên không nhịn được giáng cho hắn phát tát.

“Cút.” Tô Diệu Quân mặt mày ấm ức, nhưng không dám phản bác lại lời của Diệp Thiên. Hắn vội chạy thẳng về nhà truyền lại lời Diệp Thiên.

Còn về phần Diệp Thiên, anh chỉ khẽ lắc đầu quay người đi về hướng Vân Đỉnh Thiên Cung.

Thế nhưng mới đi được nửa đường thì tiếng động cơ rít lên. Trên con đường hẹp, một chiếc thể thao với mã lực lớn lao về hướng Diệp Thiên.

Bên trong xe, Mạc Bình nghiến răng mắt đỏ lừ, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là Diệp Thiên phải chết.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện