LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Lấy trứng chọi đá


trước sau

"Diệp Thiên?" Diệp Thành Hoa nhíu mày: "Hình như ba nghe cái tên này ở đâu rồi đó. Nhưng hắn ta đến nhà mình làm gì?"

Diệp Hạo vẫn còn kinh hoảng đây, hắn ta nhún vai: "Sao con biết được?" Thực ra Diệp Hạo còn thấy khó tin hơn cả Diệp Thành Hoa. Tuy Diệp Thiên từng nói sẽ đích thân đến thăm hỏi, nhưng hắn ta không ngờ Diệp Thiên lại đến thật, lại còn nhanh như vậy nữa chứ: "Chắc tên này đến để gây sự đó ba, phải làm sao giờ ạ?" Mặt Diệp Hạo mếu máo, hắn ta không biết làm thế nào cho phải.

"Sợ cái gì chứ, một thằng Diệp Thiên thôi mà, chẳng lẽ ba lại sợ nó?" Diệp Thành Hoa trừng mắt nhìn Diệp Hạo, sau đó ông ta như kiểu nghĩ đến điều gì: "Cậu ra bảo thằng đó là tôi không có thời gian, kêu nó đi nhanh đi."

"Chuyện này..." Đội trưởng đội bảo an nghe thấy lời phân phó của Diệp Thành Hoa, hắn ta nhíu chặt đầu mày, ra chiều khó xử.

"Sao, có cái chuyện bé tí thế mà cũng cần tôi đích thân làm à?" Diệp Thành Hoa cũng nhíu mày, ông ta thấy bực dọc vì thái độ của tên bảo an.

Tên bảo an bị ông ta quạt thẳng vào mặt, hắn ta muốn khóc mà không ra nước mắt, hắn ta nhìn về phía sau lưng của Diệp Thành Hoa, chân bỗng nhũn nhoét cả ra: "Ông chủ, không phải là tôi không đi, chỉ là..."

Hửm? Diệp Thành Hoa thấy dáng vẻ của tên bảo an, ông ta nhăn mày, bỗng quay ngoắt lại thì thấy một người thanh niên ngồi ngay trên chiếc ghế phía sau lưng ông ta từ lúc nào chẳng hay. Anh ta lẳng lặng ngồi đó, tự nhiên như nhà mình vậy. Cảnh tượng lạ lẫm, kì dị đó doạ Diệp Thành Hoa giật nảy mình.

"Diệp Thiên? Sao anh lại ở đây?" Diệp Hạo cũng quay đầu nhìn lại, thấy rõ gương mặt không cảm xúc của Diệp Thiên, hắn ta cũng trắng toát mặt mày. Tên Diệp Thiên này quả là quá đáng sợ. Hắn ta không hề hay biết Diệp Thiên vào bằng cách nào, như kiểu bỗng nhiên xuất hiện vậy.

"Cậu là Diệp Thiên?" Diệp Thành Hoa cau mày, giọng điệu không thoải mái mấy. Tên Diệp Thiên này không hỏi han một lời mà đã tự ý ông vào nhà của ông ta, rõ là không coi ông ta ra gì cả: "Cậu Diệp không mời mà tự đến thế này, hình như không đúng quy củ lắm nhỉ?" Diệp Thành Hoa còn bực dọc hơn Diệp Hạo nhiều, tuy cách nói chuyện của ông ta rất khách sáo, nhưng giọng điệu lạnh lùng kia đã tỏ rõ thái độ cả rồi.

"Vậy thì sao nào?" Diệp Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững của anh đâm thẳng về phía ông ta: "Nếu không làm vậy, sợ rằng tôi đây không được nhìn thấy mặt của ông luôn ấy chứ."

Diệp Thành Hoa nhíu mà, quá rõ rồi, Diệp Thiên đến đây là để gây sự. Nói thật thì ông ta cũng chẳng rõ tên Diệp Thiên này lấy đâu ra cái lá gan ấy, chỉ dựa vào chút võ mèo cào của kia ư? Nực cười: "Hừ, cậu Diệp thấy nhà họ Diệp chúng tôi dễ bắt nạt lắm à? Hay là cậu cho rằng mình có thể đè ép được nhà họ Diệp?" Diệp Thành Hoa cười lạnh lùng, nếu mà ở ở chỗ thì có lẽ ông ta cũng sẽ cả nể đôi chút, nhưng đây là nhà ông ta kia mà, nên ông ta chẳng coi là cái thá gì cả.

"Ông nghĩ sao?" Diệp Thiên vắt chéo chân, dáng vẻ thong thả ấy của anh khiến Diệp Thành Hoa nhăn tịt mày lại. Giờ khắc này, ngay cả ông ta cũng không thể nhìn thấu Diệp Thiên.

"Diệp Thiên, đây là nhà của tôi, ông phải chỗ mà anh có thể tung hoành đâu, anh biết điều thì mau cút đi kẻo tôi lại tức lên bây giờ." Diệp Hạo cười lạnh lùng, hắn ta ỷ có gia tộc chống lưng nên lại bắt đầu vênh váo: "Không thì anh sẽ phải hối hận đấy, tôi thề."

Diệp Thiên vẫn chẳng tỏ vẻ gì khi nghe lời hăm doạ của hắn ta: "Tiếc thay, tôi thấy cậu không có cái khả năng đó." Diệp Thiên nhìn Diệp Hạo bằng đôi con ngươi chứa đầy lạnh nhạt, khi ánh mắt của anh đổ dồn về phía Diệp Thành Hoa,sự lạnh băng bỗng phủ kín: "Diệp Thành Hoa, tôi đến đây chỉ để hỏi ông một chuyện."

"Chuyện gì?" Diệp Thành Hoa sững người: "Diệp Thiên, hình như chúng ta không hề quen biết nhau? Cậu có tìm nhầm người không vậy?"

Diệp Thiên vẫn bình tĩnh lắc đầu: "Người tôi tìm chính là ông." Khuôn mặt Diệp Thiên thản nhiên vô cùng, ánh mắt sắc bén của anh khiến Diệp Thành Hoa thấy hơi chột dạ: "Nói cho tôi biết, năm ấy, kẻ đuổi giết Lâm Tú Tuyết có những ai?"

Gì cơ? Câu hỏi của Diệp Thiên khiến Diệp Hạo mịt mờ không thôi. Nhưng vẻ mặt của Diệp Thành Hoa bỗng nhiên lại trắng bệch. Lâm Tú Tuyết, một cái tên quá đỗi xa xăm. Nếu không phải Diệp Thiên nhắc tới thì có khi Diệp Thành Hoa cũng quên mất.

"Lâm Tú Tuyết là ai? Sao tôi biết được?" Diệp Thành Hoa khẽ nhếch khoé miệng, ông ta mở mồm nói dối. Nhưng trong lòng lại bắt đầu đề phòng. Có vẻ tên Diệp Thiên này mang theo một bí mật lớn đây, bởi suy cho cùng chuyện liên quan đến Lâm Tú Tuyệt được coi là tuyệt mật. Người bình thường không tài nào biết được.

"Ông chắc chứ?" Diệp Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao của anh khiến ông ta thấy vô cùng chột dạ: "Đương nhiên rồi." Diệp Thành Hoa cắn chặt khớp hàm, ra vẻ có đánh chết cũng không chịu thừa nhận: "Diệp Thiên, nếu cậu đến đây chỉ vì chuyện này thì cậu phải thất vọng đấy. Bởi cậu đã tìm nhầm người thật rồi." Nét mặt của Diệp thành Hoa chẳng thể hiện điều gì, ông ta ra lệnh đuổi khách.

"Tôi phải công nhận một điều rằng ông rất hợp làm một kẻ lừa đảo, tuy ông chẳng phải một kẻ lừa đảo đạt tiêu chuẩn."

Diệp Thiên cũng không nhụt chí, anh khẽ lắc đầu, nét mặt của anh cho người ta cái cảm giác chẳng thể thấu tỏ: "Hơn hai mươi năm trước, trong số những người đuổi giết Lâm Tú Tuyết có chú của ông phải không Diệp Thành Hoa? Nhưng nếu không có lệnh của cha ông cùng với sự đồng ý của ông, ông cảm thấy liệu ông ta có dám làm vậy chăng?" Ánh mắt sáng quắc của Diệp Thiên khiến vẻ mặt của Diệp Thành Hoa ngày một khó coi.

"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì cả." Diệp Thành Hoa cắn chặt răng, vẫn cứ cứng mồm cứng mỏ, nghênh ngang tới cùng, có đánh chết ông ta cũng không thừa nhận.

Diệp Thiên thấy vậy cũng không bực dọc mấy, nhưng nét mặt như nắm rõ mọi chuyện kia của anh khiến Diệp Thành Hoa có dự cảm không lành: "Diệp Thành Hoa, tôi thừa nhận ông có đủ tư cách mới có thể đứng ở cái vị trí ngày hôm nay."

Diệp Thiên nhìn ông ta, nói chậm rãi: "Năm đó, ông không màng lời phản đối của cha mình, để anh của ông tham gia vào chuyện này nhưng lại không ngờ suýt chút nữa thì đẩy cả nhà họ Diệp xuống vực sâu. Mãi về sau, ông lấy cái cớ này để loại bỏ anh của ông, ổn định vị trí người thừa kế chức đứng đầu điều hành gia tộc của mình. Nếu không, cái vị trí mà ông đang ngồi nên thuộc về anh của ông mới phải, nhỉ?" Giọng điệu của Diệp Thiên vô cùng bình thản, nhưng mỗi một lời anh nói đều khiến sắc mặt của Diệp Thành Hoa thêm một phần tăm tối.

"Diệp Thiên, cậu chính là con trai của Lâm Tú Tuyết? Thảo nào..." Diệp Thành Hoa dường như nghĩ đến điều gì đó, trắng bệch cả mặt mày: "Nhưng tôi thấy rất tò mò, sao cậu lại biết được những chuyện này?"

Giọng Diệp Thành Hoa đã bắt đầu run rẩy, đây đều là những bí mật mang tính tuyệt đối nhất của ông ta. Sau khi cha ông ta chết, chỉ có trời biết đất biết cộng thêm một mình ông ta biết. Ai ngờ Diệp Thiên lại nắm rõ đến vậy, đúng là không thể tin được. Tuy Diệp Thành Hoa đánh gia cao Diệp Thiên, nhưng ông ta cũng không ngờ khả năng của Diệp Thiên lại ghê gớm đến mức ấy.

"Đúng thế thì sao? Diệp Thiên, chẳng lẽ cậu muốn trả thù cho mẹ cậu? Cậu nghĩ rằng mình có thể sao?" Giọng nói của ông ta ủ đầy giá rét, ông ta không xem trọng Diệp Thiên mấy. Dù sao vụ việc Lâm Tú Tuyết nhận được sự ủng hộ của những gia tộc lớn cùng những nhân vật có quyền thế bậc nhất. Một mình Diệp Thiên sao có thể đối đầu với bọn họ? Đúng là lấy trứng chọi đá: "Diệp Thiên, cậu ngu muội quá rồi đấy." Diệp Thành Hoa nghĩ vậy, ông ta thấy nhẹ nhõm hẳn. Giọng điệu nói chuyện cũng thoải mái hơn nãy nhiều.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện