LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Ta lại gặp mặt rồi


trước sau

"Bọn mày cứ chờ đấy, Diệp thiếu gia sắp tới nơi rồi. Ranh kia, mày dám đánh tao à, nay tao phải cho mày trả giá bằng được mới thôi." Dương Tuệ trừng mắt nhìn Diệp Thiên với vẻ hằn học, xong xuôi cô ta mới nhìn về phía Tần vũ và Triệu Ánh Thu: "Cả bọn mày nữa, đến lúc đó bọn mày cũng chỉ có thể đi theo Diệp thiếu gia thôi, chờ rồi xem tao đây giết chết bọn mày." Dương Tuệ có Diệp thiếu gia chống lưng nên chẳng thèm cả nể một ai cả. Cô ta ăn nói càng lúc càng khó nghe, khiến Triệu Ánh Thu và Tần Vũ nghe mà ứa gan ứa mật.

"Có vài người đúng là chẳng bao giờ biết điều." Cuối cùng Diệp Thiên cũng phải sầm mặt lại. Cô gái này đúng là không biết điều, đã chừa mặt mũi cho vậy rồi mà còn lấn lướt, cứ cố chấp không chịu nghe lời khuyên bảo. Cô ta mà là đàn ông thì Diệp Thiên chẳng nhẹ tay như thế đâu. Mà đương nhiên rồi, điều này cũng chẳng tỏ rõ rằng Diệp Thiên sẽ không xử phụ nữ.

"Sao nào? Tao nói sai à?" Dương Tuệ ăn thua tới cùng, đứng chống nạnh như một mụ đàn bà đanh đá, chửi om sòm vào mặt Diệp Thiên: "Thằng rác rưởi bỏ đi như mày mà đòi chống lại Diệp thiếu gia á? Mày nghĩ mày là ai? Lát nữa Diệp thiếu gia tới thì mày có hối hận cũng đếch kịp đâu." Dương Tuệ vênh váo mặt mày, cô ta không để ý thấy ánh mắt của lạnh như băng lúc này của Diệp Thiên.

"Chán sống." Diệp Thiên hừ lạnh lùng, anh chuẩn bị bước lại gần để ra tay. Nhưng tiếng động cơ thét gào bỗng ngắt ngừng động tác của Diệp Thiên. Một chiếc Porsche mới toanh đang tiến vào sân trường, vẻ mặt của cả Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đều hơi khó coi. Trường học cấm lái xe vào khuôn viên trường, bởi vậy không nghi ngờ gì nữa, người có thể lái xe vào nghênh ngang như thế kia chính là Diệp thiếu gia.

Dương Tuệ cùng đám chị em ăn chơi của cô ta thấy xe là vội vã chạy lại đón tiếp liền, mở cửa xe đầy ân cần, săn sóc luôn: "Diệp thiếu gia, cuối cùng anh cũng tới rồi."

Cửa xe Porsche mở ra, một người thanh niên ngoài hai mươi tuổi, ăn mặc xa hoa, lộng lẫy bước xuống. Hình như nửa bên mặt của hắn ta bị sưng rõ to, nhìn kỹ là có thể nhận ra đấy là hình dáng của một dấu bàn tay đỏ như máu. Sưng y như hamster vậy, chọc cười không thôi. Đương nhiên là lúc này chẳng có ai dám cười cả. Vớ vẩn, đây là Diệp thiếu gia đấy ạ, ai dám cười thì chuẩn bị tinh thần mất cái mạng quèn của mình đi.

"Lũ phế vật, có cái chuyện cỏn con thế mà cũng không xong, tao giữ bọn mày lại làm gì nữa?" Tâm trạng của Diệp thiếu gia không tốt mấy, hắn ta sầm mặt lại, vừa mới xuống xe là tát Dương Tuệ một phát rõ đau.

Mặt Dương Tuệ đau nãy giờ rồi mà lại còn phải ăn một cái tát nữa nên không nhịn được, nước mắt xối xả, nhưng cô ta chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, không dám hó hé một lời: "Oan cho em quá Diệp thiếu gia. Tuy hai con khốn kia không chịu nghe lời, nhưng em vẫn có thể giải quyết tụi nó. Thế mà tự dưng lại bị thằng ất ơ không biết trời cao đất rộng nào đó phá đám thôi ạ. Nó đánh em, còn to mồm bảo sẽ xử lý anh luôn. Anh lấy lại công bằng cho em với ạ." Dương Tuệ cúi đầu kể khổ, giọng điệu rõ tủi hờn cùng sợ hãi. Mấy ả tay chân đứng phía sau cô ta cũng run lẩy bẩy, chẳng dám ngẩng đầu.

"Hừ, tao nói phế vật thì là phế vật, có mỗi hai con ranh mà cũng không giải quyết ổn thoả được, phế vật." Diệp thiếu gia rống lên vì giận dữ, bấy giờ hắn ta mới quay đầu nhìn về phía Triệu Ánh Thu. Lúc nhìn thấy người đẹp đứng bên cạnh Triệu Ánh Thu, mắt hắn ta cứ dính chặt vào đấy. Ngọn lửa dục vọng lại bốc cháy dữ dội: "Sao vậy Ánh Thu? Anh mời em đi ăn bữa cơm thôi mà, mỗi vậy mà em cũng không nể mặt anh à?" Diệp thiếu gia nói năng mặt dày mày dạn, ánh mắt của hắn ta khi nhìn về phía Diệp Thu vô cùng trần trụi, chẳng che đậy chút gì: "Chà chà, người đẹp Tần cũng ở đây à? Hay là đi chung luôn đi. Giường của anh to lắm, à nhầm, cơm nhiều lắm, đủ hết luôn."

Tần Vũ và Triệu Ánh Thu trông cái điệu bộ buồn nôn của Diệp thiếu gia, hai cô hẹn lòng quay đầu sang chỗ khác, không buồn để ý đến hắn ta. Cái loại người này ấy à, nói chuyện với hắn ta một câu thôi là các cô đã thấy sỉ nhục rồi.

Diệp thiếu gia thấy mình bị coi khinh, khuôn mặt của hắn ta chẳng vồn vã nữa. Hắn ta tung hoành ngang dọc cái vùng này lâu rồi, nghe được lời mời của hắn ta, người phụ nữ nào mà chẳng dâng lên tận cửa cho hắn ta xơi. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị coi khinh như vậy: "Triệu Ánh Thu, Tần Vũ, hai cô đừng có không biết điều." Diệp thiếu gia hừ lạnh lùng, hắn ta thẹn quá hoá giận, thành thử hung ác ra mặt: "Hôm nay các cô bắt buộc phải đồng ý, không thích cũng phải đồng ý. Một là đi với tôi, hai là biến mất khỏi Thủ đi, các cô tự chọn đi." Diệp thiếu gia mất kiên nhẫn rồi, hắn ta mở mồm đe doạ.

"Hừ, anh từ bỏ đi, có chết chúng tôi cũng không đồng ý với anh đâu." Tần Vũ túm chặt lấy Triệu Ánh Thu, vẻ mặt của cô vô cùng kiên quyết.

Diệp thiếu gia thấy vậy, hắn ta sửng sốt một hồi, rồi lại bật cười vì giận dữ: "Chậc, khó lắm mới thấy một cô nàng mạnh mẽ như vậy." Mặt mày của Diệp thiếu gia gian xảo thấy rõ, hắn ta liếm môi thèm thuồng, chẳng màng gì hết, hắn ta vươn tay ra định kéo Tần Vũ.

Tần Vũ hoảng hồn, vội kéo lấy Triệu Ánh Thu, cả hai cùng lui về phía sau. Diệp thiếu gia thì vẫn đeo bám dai dẳng, cả cơ thể đổ dồn về phía hai cô gái. Trông là biết hắn ta định giở trò đồi bại.

"Khà khà, Tần Vũ, em yên tâm đi, anh sẽ tận tình chăm sóc cho em." Nụ cười của hắn ta tràn ngập sự gian xảo, động tác tay cũng không hề ngừng lại. Ngay khi hắn ta sắp tóm được Tần Vũ thì bỗng có một cánh tay từ phía bên cạnh vươn ra tóm lấy tay của hắn ta, dù hắn ta có cố hết sức cũng không tài nào tiến lên một bước.

"Mẹ kiếp, thằng mắt mù nào vậy, không thấy tao đang làm chuyện quan trọng à? Mau cút đi đi." Diệp thiếu gia mất hết kiên nhẫn, hắn ta hừ bức xúc, định đẩy bàn tay kia ra thì cả người như bị kìm kẹp cứng lại, không động đậy mảy may.

"Diệp Hạo, ta lại gặp nhau rồi." Giọng nói lạnh nhạt, không chứa chút cảm xúc nào ấy vang lên, khiến ai au cũng lạnh cả sống lưng, như kiểu bị rơi xuống hầm băng vậy.

"Mẹ nó mày là ai? Tao quen mày à? Mày mà không cút đi, có tin hay không tao..." Diệp thiếu gia phiền lắm rồi, hắn ta mở mồm mắng chửi, còn chưa nói hết câu thì thấy rõ mặt Diệp Thiên, hắn ta khẽ run mình mẩy, mặt trắng toát chẳng còn giọt máu nào cả: "Diệp, Diệp Thiên? Sao lại là anh?"

Đúng vậy, cậu chàng Diệp thiếu gia này chính là Diệp Hạo, kẻ ban sáng bị Diệp Thiên dạy cho một trận nên thân. Mới hồi sáng bị đập xong nên Diệp Hạo thấy Diệp Thiên là có bóng ma tâm lý. Lúc này hắn ta thấy Diệp Thiên là mặt lại đau nhói. Nãy giờ hắn ta chỉ chăm chăm nhìn Triệu Ánh Thu nên không để ý Diệp Thiên đứng kế bên. Nếu biết thì hắn ta đã sợ chết khiếp rồi, lấy đâu ra thói mê gái nữa? Tay của hắn ta bị Diệp Thiên túm chặt kia kìa, hắn ta muốn chết đi cho xong.

"Diệp thiếu gia, là thằng này đấy ạ, không biết điều là gì cả, không những đánh em mà nó còn không coi anh ra gì, anh đừng có tha cho nó." Dương Tuệ vẫn không biết rõ tình hình, cô ta chỉ vào mũi Diệp Thiên, cười trên nỗi đau của kẻ khác. Cô ta nghĩ tên Diệp Thiên này chuẩn bị xui xẻo tới nói: "Ê ranh, thấy Diệp thiếu gia đến mà sao không quỳ xuống xin lỗi hả? Mày có tin không, chỉ cần Diệp thiếu gia nói một câu thôi là mày sẽ không sống được ở đất Thủ đô này." Dương Tuệ lại vênh váo, cô ta không để ý thấy rằng mỗi một câu nói của cô ta lại khiến vẻ mặt của Diệp Hạo tối tăm thêm một phần. Giờ hắn ta hối hận kinh khủng, tự nhiên đến đây làm gì không biết, hắn ta chỉ hận không thể tát một phát cho con Dương Tuệ này chết tươi. Cái con phế vật này nữa, thèm chết lắm à.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện