Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Chương 57: Khi gặp nguy hiểm cô không nghĩ tới tôi sao ?


trước sau

Bởi vì Thẩm Mặc bị vẹo cổ , cho nên An Nhiên và anh cần phải đi ra khỏi nhà đến bệnh viên . Trên đường , Thẩm Mặc vẫn luôn duy trì tư thế nghiêng đầu không di chuyển nửa phân , bên cạnh , An Nhiên chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của anh liền cảm thấy buồn cười , ở trên xe không biết đã là lần thứ mấy cô nhịn không được bật cười , mỗi lần cười là mỗi lần sắc mặt của Thẩm Mặc u ám vài phần , đến cuối cùng sắc mặt đã tái mét không khác gì cái đáy nồi.

Tới giao lộ , An Nhiên vội vàng kêu lái xe dừng xe lại , thanh âm bất mãn của Thẩm Mặc truyền tới : “Dừng xe làm gì?”

An Nhiên chỉ một toà nhà ở đối diện : “Tôi về đến nhà rồi , ngày hôm nay xem như cám ơn anh đưa tôi về nhà đi.”

Nói xong , cô đang định xuống xe đi , một cánh tay ngăn cô lại , An Nhiên còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì người đã bị Thẩm Mặc bất ngờ kéo ngã quay vào trong xe , gần như là cùng một lúc , chiếc xe giống như có quỷ đuổi đằng sau phóng nhanh đi , toà nhà kia nhanh chóng biến mất không thấy đâu .

“Anh làm gì vậy?” Tay anh buộc chặt trên gáy cô , khiến cô bị bắt vùi vào lồng ngực của anh .

Lái xe ở phía trước tay chân lạnh ngắt, ngẩng đầu , liền nhìn thấy người đàn ông trong gương vừa vặn dùng ý cười nghiêm khắc cùng cảnh cáo hoàn toàn khác biệt , vừa rồi hắn chẳng quả chỉ ngẩng đầu một chút , liền nhìn thấy Thẩm Thiếu dùng ánh mắt cảnh cáo hắn , đã quen thuộc nhiều năm , hắn biết tín hiệu đó là bảo hắn mau lái xe , nhưng mà , nụ cười hiện tại có chút … Lái xe run lên , dời tầm mắt , hắn thật sự là không nhìn thấy gì .

“Hai vợ chồng sắp cưới , hẳn là nên ở cùng một chỗ.” Thẩm Mặc thản nhiên nói , chỉ có điều sự lãnh đạm trong giọng nói kia , lại có sức ép ngang ngược không cho người khác phản đối , độc tài , An Nhiên không kìm được nhớ đến Lạc Lãnh Thần , lẩm bẩm nói : “Hai người các ngươi đúng là giống tính nhau!”

Làm chuyện gì cũng dựa vào hứng thú của bản thân , mặc kệ người khác như thế nào.

“Chúng tôi ?” Thẩm Mặc nhíu mày , An Nhiên vẫn chưa phát giác , anh hơi tăng thêm sức lực giam giữ ở gáy cô , độ cong hơi gợi lên ở khoé môi giảm xuống một nửa.

An Nhiên không qua suy nghĩ thản nhiên mà nói ra những lời này . “Đúng vậy , là cái người vừa đánh nhau cùng anh ấy … Có lẽ , mấy người từ bé đã ngậm thìa vàng là như vậy , cho dù làm chuyện gì , cũng lấy mình làm trung tâm .”

Trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng gió lạnh , lúc An Nhiên đang nghĩ có nên ngẩng đầu hay không thì cô đã bị Thẩm Mặc đột nhiên đẩy ra , lưng đập lên cửa xe , bất ngờ khiến An Nhiên đau xót , nhưng trên mặt lại không biểu lộ nửa phần , Thẩm Mặc , anh ta bị làm sao vậy? Tiếng nói lạnh lùng nhất thời liền quét qua : “Dừng xe.”

Lái xe “kít” một cái đạp lên phanh xe , xe dừng lại , bàn tay to của Thẩm Mặc đi qua ngang trước người An Nhiên , An Nhiên không biết anh lại muốn làm gì , có chút ngượng ngùng trốn tránh , lại không ngờ anh cầm tay cửa mở ra , chỉ ra bên ngoài . Thẩm Mặc không buồn liếc nhìn cô một cái : “Đi ra ngoài.”

An Nhiên sửng sốt : “Hả?”

Vừa rồi anh ta không phải còn không cho cô đi sao?

Sắc mặt Thẩm Mặc âm trầm : “Hả cái gì? Không phải cô muốn đi ra sao ? Đi ra đi , bây giờ đi xuống xe đi.”

Việc Thẩm Mặc tức giận đối với An Nhiên mà nói quả thực có chút chẳng hiểu ra sao , có điều , khoảng cách ở đây cũng không cách nhà quá xa , đi qua hai trạm xe buýt là đến rồi . An Nhiên cầm túm mình lên dứt khoát đi xuống , đang định nói tiếng cám ơn với Thẩm Mặc thì thấy tuyết xe buýt mình cần ngồi đã sắp tới , nếu bỏ qua chuyến này không biết cần phải chờ tuyến tiếp theo bao lâu nữa , An Nhiên chỉ vội vàng làm thế tay “tạm biệt” về phía người đằng sau liền chạy về hướng trạm xe buýt .

Thật vất vả mới lên được xe , An Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi , bên ngoài , xe của Thẩm Mặc lại vẫn chưa đi , mà cánh cửa hơi mở ra vẫn để mở như vậy , anh , đang chờ người nào sao ?

Xe buýt lái đi , trong xe chen chúc đầy người , An Nhiên phải hết sức tập trung đề phòng bên cạnh xuất hiện trộm cớp , lại không phát hiện cho đến khi chiếc xe trở cô đi một lúc thật lâu sau , xe của Thẩm Mặc vẫn chưa rời đi , cánh cửa kia vẫn mở , có chút kỳ quái.

“Thẩm , Thẩm Thiếu …” Lái xe phía trước lại bất chấp hơi thở u ám của anh , sợ hãi nói : “Tôi có thể lái xe đuổi theo xe buýt.”

Bị người nhìn thấy tâm tư , Thẩm Mặc dữ dằn trợn mắt liếc mắt nhìn tài xế kia một cái , chỉ chỉ cái cổ cứng ngắc của mình : “Không thấy cổ tôi đã thành bộ dạng thế này sao ? Mau đưa tôi đi bệnh viện!’

Lái xe mở máy , ở đáy lòng lại không nhịn được lẩm bẩm , vừa rồi rốt cuộc là mắt ai dính chặt vào đuôi xe buýt chứ?Rõ ràng chính là không nỡ lại còn cố tình làm bộ không cần đuổi người ta xuống .

Lúc An Nhiên về đến nhà phát hiện không có ai ở nhà , đã khoá cửa , lấy ra chìa khoá để trong túi , An Nhiên thử một lần lại hoảng sợ chảy mồ hôi , chìa khoá này , không biết vì sao lại không mở được !

Đây , rõ ràng chính là chìa khoá nhà cô mà !

Tiếp tục nhìn kỹ lại , trên khoá cửa có dấu vết bị cạy rất rõ !

An Nhiên cảm thấy toàn thân như rớt vào hầm băng , trị an của khu vực này không tính là quá kém , nhưng trước kia cũng từng xảy ra chuyện đột nhập cướp bóc , nghe nói còn gây ra án mạng … An Nhiên che miệng mình , không để mình kêu ra tiếng , trong khoảng thời gian gần đây trong nhà cũng chỉ có An Nhiên và mẹ cùng ở , mà ban ngày cô gần như không ở nhà , chỉ có bà An ở nhà một mình , lẽ nào nhà bọn họ bị trộm theo dõi , nhân lúc cô đi vắng không có ở nhà liền xuống tay ?

Tháo giày cao gót rón rén núp ở một bên , An Nhiên lấy điện thoại di động ra báo nguy , một mặt lại không dám di chuyển nhìn lên cửa , sợ bỏ lỡ một chút sẽ có người từ bên trong đi ra .

An Nhiên cảm thấy thời gian trôi qua rất dài , mười phút đồng hồ qua đi nhưng cảnh sát vẫn chưa tới , cô có phần mất bình tĩnh , lấy điện thoại di động ra bấm mấy số , ngay cả chính cô cũng không phát hiện , trên màn hai hiện lên một chữ “chồng”.

“Alô.” Điện thoại kết nối được , đầu bên kia tiếng nói trầm thấp .

Đầu ngón tay cầm di động của An Nhiên trắng bệch , lúc đang định nói cho hắn biết , thì bên kia điện thoại , Lạc Lãnh Thần đã mở miệng trước : “An tiểu thư , xin hỏi có chuyện gì sao?”

Một tiếng An tiểu thư , còn là loại thanh âm cứng nhắc , khiến tất cả những lời nói của An Nhiên bị chặn lại , cuối cùng nói không nên lời , sao cô lại quên mất , bọn họ đã ly hôn lâu rồi.

Một hồi , đầu bên kia điện thoại cũng không có thanh âm nào truyền đến nữa , hơi thở của Lạc Lãnh Thần cũng ngừng lại , hắn không nghĩ tới , cô vẫn sẽ gọi điện thoại cho hắn , nhưng nhớ lại vừa rồi cô không chần chừ liền xông vào trước mắt Thẩm Mặc , ngữ khí của hắn lập tức không khống chế được trầm xuống .

“Không có việc gì …” Hồi lâu sau , thanh âm run rẩy kia vang lên “Là tôi gọi nhầm , thật xin lỗi.”

Yết hầu Lạc Lãnh Thần cuộn lên , đầu bên kia điện thoại , đã là một tràng tiếng tút tút .

An Nhiên phát hiện hình như mình không tìm thấy người có thể gọi khi sợ hãi , cô rúc đầu vào đầu gối , cảnh sát chắc hẳn sẽ nhanh chóng tới thôi . Mắt có chút cảm giác ẩm ướt …

Đột nhiên , có một giọng nói giận dữ vang lên : “Cô gặp chuyện không nghĩ đến tôi được sao ?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện