Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 97: Quanh co khúc khuỷu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi ta yên lặng ở nơi đó cảm tạ một nhóm người, thậm chí ngay cả CCTV, WTC cho đến con mèo hoang trong viện của ta trước kia đều cảm ơn, vẫn không cảm nhận được đau đớn như dự đoán. Nà ní? Chẳng lẽ là các cô nương thịt quá dày, cung tên bắn không tới? Thời gian chờ chết này, cũng không khỏi quá dài đi? Tiếng thét chói tai của các cô nương, từ khi nào trở nên hùng hậu như vậy? Thật là gặp quỷ, ta sao lại cảm thấy chung quanh tràn đầy không khí vui sướng? Chẳng lẽ cuối cùng thoát khỏi được bàn tay của Thượng Quan Hiểu biến thái kia, cho dù là đi chết, các cô nương cũng rất vui vẻ?

Cái quỷ gì? Sao cảm giác bầu không khí không đúng? Ta vội vàng cẩn thận mở ra một con mắt —— Chòi má! Tình huống gì?!

Chỉ thấy địch nhân vừa rồi còn chỉnh tề bao quanh chúng ta, biểu tình mặt nhìn người chết, đắc ý ở nơi đó cuồng tiếu, giờ phút này đã sớm bừa bãi trận hình, rối rít đem đầu mũi tên vừa rồi còn hướng về chúng ta, đối hướng vòng ngoài chúng ta không nhìn thấy, mà bên ngoài thỉnh thoảng bộc phát ra, từng trận hét hò hùng hậu.

Ta vừa rồi nghe được tiếng từng cái mũi tên đâm vào thịt cùng với mọi người kêu rên, cũng đúng là thật, mà không phải ảo giác, lại căn bản không phải như ta tưởng tượng, do các cô nương Lưu Ly Cung phát ra ngoài, mà là đám đại lão gia trước mắt này. Ta đã nói mà, các cô nương lúc nào trở nên tục tằng như vậy, không dè dặt như vậy! Chảy mồ hôi, vừa rồi thật là hù chết ta! Có thể dứt khoát quyết tâm đi chết, cũng không phải tùy tiện là có thể giữ a! Ít nhất ta hiện tại liền hết dũng khí rồi. Tiểu Hoàn Tử đều bị bắt, tới cứu viện chúng ta, sẽ là ai?

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt này, Đại Lâu Nhi phân phó đại yêu quái bảo vệ tốt ta, liền hướng chỗ Tiểu Hoàn Tử, vọt tới. Người Lưu Ly Cung cũng giống như bị kích thích, lần nữa đầy máu sống lại bắt đầu phá vòng vây chiến đấu anh dũng. Trải qua một loạt đánh giết thảm thiết, chúng ta cuối cùng giải cứu được Tiểu Hoàn Tử, phá vòng vây ra ngoài cùng người bên ngoài liều chết xung phong tiến vào, thắng lợi gặp nhau.

Làm ta không nghĩ tới chính là, đầu lĩnh bên ngoài dẫn đội liều chết xung phong tiến vào lại là Ảnh Nhị! Hảo tiểu tử! Ta đã nói sao một đoạn thời gian thật lâu đều không nhìn thấy hắn, nguyên lai là tạm rời cương vị, trộn lẫn đi làm thêm a! Nếu không phải nhìn ngươi lần này miễn cưỡng coi như cứu ta, xem ta một hồi làm sao thu thập ngươi!

"Ảnh Nhị! Ngươi khoảng thời gian này chết ở nơi nào a! Chủ ngươi ta đây bị giam lỏng ở Lưu Ly Cung lâu như vậy, đều không nhìn thấy ngươi tới tiếp ứng ta một chút, mới ra khỏi Lưu Ly Cung, vừa rồi chỉ thiếu chút nữa ngủm, ngươi biết không?!" Ta hung hãn nói, ý đồ dùng phẫn nộ che giấu sợ hãi vừa rồi sản sinh, bất quá, dường như hiệu quả không lớn.

"Chủ tử! Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong chủ tử thứ tội! Thỉnh chủ tử trước đi theo ta rời khỏi địa phương nguy hiểm này, thuộc hạ lại đem hết thảy cẩn thận báo cáo chủ tử." Ảnh Nhị vừa hộ vệ bên cạnh ta, thay các cô nương Lưu Ly Cung công việc gắng sức giết địch nhân bên cạnh, vừa cung kính đối ta nói.

"Ừ, ngươi tốt nhất cấp ta nói dễ nghe một chút a! Nếu không, hừ hừ hừ!" Ta tiếp tục mặt hùng hổ trang ác nhân. Bất quá, sao nghe lời của Ảnh Nhị, cảm thấy quen tai như vậy?

"Chủ tử!" Đợi một hồi, Ảnh Nhị lên tiếng gọi ta một câu.

"Ừ?" Ta vừa khẩn trương nhìn chung quanh chém giết, vừa phân ra một chút tinh thần nghi hoặc nhìn hắn, không biết hắn lại rút dây thần kinh nào. Ngươi nói ngươi giết địch liền giết địch đi, chú tâm chút a, kêu ta làm gì?

"Vương phi tới rồi." Ảnh Nhị bình tĩnh nói, tốc độ trên tay không bị ảnh hưởng chút nào.

Cái gì? Tô Nguyệt tới rồi?! Ta lập tức ngây ngô sững sờ tại chỗ. Trong chớp nhoáng này, cái gì thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nghĩ mà sợ, cái gì khẩn trương đối mặt hiện trường chém giết, cái gì nghi ngờ một ít chuyện, hết thảy đều trở nên không còn trọng yếu, hoàn toàn biến mất bên trong cảm nhận của ta, bất kỳ thứ gì cũng đều không ngăn cản được thứ dâng trào ra trong chớp nhoáng này, tư niệm của ta đối với Tô Nguyệt. Thì ra nỗi nhớ bị đè nén quá lâu, đến khi kiềm nén không được nữa, thời điểm bộc phát ra, lại có thể mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến trình độ, nếu trong nháy mắt không được thỏa mãn, sẽ nghẹt thở mà chết.

Ta đầy mắt nôn nóng ở trong đám người đang chém giết, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Tô Nguyệt, muốn để cho trái tim sắp bị nỗi nhớ nuốt mất kia, lập tức tìm được cứu rỗi.

Chung quanh thanh âm huyên náo, ở trong lỗ tai ta nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người kịch liệt hăng hái chiến đấu, ở trong mắt ta đột nhiên biến thành hư ảnh. Ta tựa như vượt qua tầng lớp sóng người, tìm kiếm thiên sơn vạn thủy, cuối cùng đối mặt cặp mắt làm ta sớm chiều tưởng nhớ kia. Đôi mắt này, từng vô số lần xuất hiện trong giấc mộng ta, sưởi ấm linh hồn ta, giao cho ta dũng khí, chiến thắng ngày tháng cô độc khó chịu, làm ta tham niệm như vậy, say mê như vậy.

Ta không tự chủ được cất bước đến gần cặp mắt kia, tựa như cả thế giới, liền chỉ còn lại tình cảm nồng đậm đến không thể tan ra trong mắt nàng, cũng là hấp dẫn chí mạng đối với ta.

Hai chúng ta giống như nhập ma, bất chấp tất cả đến gần đối phương, chỉ muốn cách đối phương gần một chút, gần thêm chút nữa, càng gần hơn một chút. Trong lòng, trong mắt, cũng không cho phép một chút xíu khoảng cách nào. Cho dù đến gần, ý nghĩa là chết, cũng không tiếc.

May mà đám hộ vệ bên cạnh chúng ta đều là tinh anh trong tinh anh, các địch nhân đã sớm bị chúng ta đánh sắp không còn mảnh giáp, cũng không lật nổi cái gì gợn sóng nữa rồi, chúng ta mới có thể hữu kinh vô hiểm ôm cùng nhau. Ta đem Tô Nguyệt sít sao ôm vào lòng trong nháy mắt đó, tựa như ôm cả thế giới, cái loại cảm giác thỏa mãn đã lâu không gặp, ùn ùn kéo đến hướng ta dâng trào, tựa như muốn đem ta chìm ngập trong đại dương hạnh phúc.

Chúng ta cứ như vậy tựa hồ muốn dùng hết tất cả khí lực, sít sao ôm nhau, cũng không nguyện ý chia cách một chút kẽ hở, tựa như chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể lúc này dung nhập vào trong thân thể đối phương, từ đây, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, chúng ta cũng không cần lại chia lìa nữa.

Chúng ta nhắm mắt lại, thỏa thích hô hấp khí tức thuộc về đối phương, dụng tâm đi cảm thụ lẫn nhau hết thảy, cũng không nói lời nào, tựa như có được đối phương, không khí đều trở nên sống động vui sướng lòng người, làm người ta không kiềm hãm được cong lên khóe miệng, hồi lâu, hai bên đồng thanh phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

"Tô Nguyệt, ta rất nhớ nàng!" Ta ở bên tai nàng, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói, cũng không hề buông ra nàng dù chỉ một tia một kẽ hở.

"Ta cũng rất nhớ chàng, rất nhớ rất nhớ, nhớ đến sắp điên mất rồi." Tô Nguyệt cũng ở bên tai ta nhẹ nhàng nói, yên lặng tăng thêm sức lực ôm lấy.

"Nàng sao lại sẽ xuất hiện ở chỗ này? Nàng có biết hay không, nàng xuất hiện ở nơi này như vậy nguy hiểm cỡ nào? Ngộ nhỡ... Nàng nếu xảy ra chuyện xấu gì, bảo ta làm thế nào cho phải a!" Một giọt máu tươi bay văng đến trên mặt ta, để cho lý trí ta thoáng có chút hoàn hồn, lúc này mới ý thức được tình cảnh nguy hiểm của chúng ta hiện tại.

"Xin lỗi, ta đã đáp ứng chàng, ở nhà làm đồ ăn thật ngon, chờ chàng trở lại. Nhưng mà... Ta không làm được. Ta đợi chàng thật lâu thật lâu, hết lần này tới lần khác làm đồ ăn ngon, sau đó hết lần này tới lần khác nhìn chúng nó hư mất, nhưng vẫn đợi không được chàng trở lại, lòng ta, trở nên lo âu bất an."

"Chàng luôn luôn biến mất không tin tức, mấy tháng qua, tuy rằng thu được thư của chàng, nhưng cũng chỉ có vỏn vẹn một cái thưa thớt mấy chữ, chỉ biết là chàng hết thảy bình yên, cũng không hề biết, chàng có ăn tốt hay không, mặc có đủ ấm không, ở nơi nào có quen hay không, có bị người khi dễ hay không. Chính là không ức chế được lo lắng, sợ chàng có nguy hiểm gì, sợ chàng ở nơi ta không thấy được chịu khổ, mà không có người trợ giúp."

"Ngay sau đó nơi này lại bộc phát phản loạn, ta liền cũng không đợi được nữa, muốn tới tìm chàng, hoàng đế bệ hạ biết rồi, liền phái một đội hoàng gia thiết kỵ đưa cho ta, cùng xuôi nam tới tìm chàng."

"Xin lỗi, ta không có nghe chàng, không có ở nhà chờ chàng. Ta thật rất nhớ chàng, không nhịn được muốn gặp được chàng, muốn cứ như vậy rúc vào trong ngực chàng. May mà, may mà, ta kịp thời chạy tới, ta... ta thiếu chút nữa liền... liền mất đi chàng... Chàng có biết, ngộ nhỡ chàng gặp chuyện xấu gì, bảo ta phải làm sao đây!" Tô Nguyệt nhẹ nhàng nói ra tất cả mọi chuyện, ban đầu còn tương đối bình tĩnh, nhưng mà, càng về sau, thân thể liền càng không tự chủ được bắt đầu phát run, khí lực trên tay, cũng càng thêm lớn, ôm ta đến không thở nổi.

Ta biết, đây là bởi vì nàng yêu ta sâu sắc, rất sợ lúc này mất đi ta, mất đi thứ yêu nhất trong cuộc đời. Aiz, đúng vậy, may mà, may mà nàng kịp thời chạy tới, nếu không hậu quả thiết nghĩ thật không chịu nổi. Ta nhẹ nhàng trấn an vỗ sống lưng Tô Nguyệt, lại đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, Tô Nguyệt lại gầy đến trình độ như vậy, khớp xương trên sống lưng lại rõ ràng như vậy. Rõ ràng, rõ ràng trước kia không phải như vậy a! Nội tâm nàng rốt cuộc chịu giày vò như thế nào! Thân thể gầy yếu mỏng manh trước mắt này, lại có thể bộc phát ra khí tức kiên định như núi lớn trầm ổn mà làm người ta an tâm. Ta không khỏi ươn ướt khóe mắt, trong lòng ê ẩm.

"Được rồi, được rồi, đừng sợ, hết thảy đều đã đi qua! Xin lỗi, là ta để cho nàng lo lắng, về sau, sẽ không nữa. Chúng ta ai cũng sẽ không có mệnh hệ nào, chúng ta sẽ luôn luôn bình an, vui vẻ khoái lạc hạnh phúc đến già. Chúng ta sẽ sinh rất nhiều rất nhiều hài tử, chúng ta sẽ bảy mươi tám mươi, còn đeo lên mấy viên răng giả, cùng các cháu cướp đường ăn." Ta vô cùng ôn nhu ở bên tai Tô Nguyệt lẩm bẩm nói, vô cùng thương tiếc vuốt ve người dị thường nhu nhược trong ngực.

"Ai muốn cùng chàng sinh rất nhiều rất nhiều hài tử nha! Phì~ còn muốn cùng các cháu cướp đường ăn? Chàng có xấu hổ hay không a?" Tô Nguyệt cuối cùng chậm rãi đi ra khỏi tâm tình khủng hoảng, buông lỏng một chút vòng tay chặt đến sắp khiến ta nghẹt thở, hờn dỗi đập nhẹ một cái bả vai ta, khẽ cười nói.

"Nga ~ nàng không cùng ta sinh rất nhiều rất nhiều hài tử sao? Nhưng mà, làm sao bây giờ, ta thật rất thích con nít nga, chẳng lẽ muốn ta cùng người khác sinh a?" Ta cố ý làm bộ như khó xử, ảo não nói, trên thực tế đã sớm cười cong khóe miệng.

"Chàng dám!" Tô Nguyệt đột nhiên buông ta ra, cáu giận nhìn ta nói. Nhưng vừa đối diện gương mặt ngậm cười của ta, liền trong nháy mắt hiểu rõ. Trong nháy mắt, thẹn quá thành giận nhẹ đập ta mấy cái, cố ý hung hãn nói: "Được a! Chàng lại cố ý trêu cợt ta!"

Ta ha ha cười to đem Tô Nguyệt tiếp tục ôm vào trong ngực, tựa như vĩnh viễn cũng ôm không đủ. Kỳ thực, nếu là Tô Nguyệt trước kia, ta nhất định không lừa được nàng, nhưng mà bởi vì quá khẩn trương, quá quan tâm, liền sẽ trở nên dè dặt cẩn thận, trở nên tự nguyện làm cái đồ ngốc. Thật tốt, ta lại đem đồ ngốc này sít sao ôm ở trong ngực, nàng chính là ấm áp mà tốt đẹp như vậy.

Tô Nguyệt lẳng lặng tựa vào trong ngực ta, hồi lâu, đột nhiên dùng thanh âm nhẹ đến không thể nghe rõ nói: "Ba cái."

Ta đầu đầy sương mù hỏi: "Cái gì?"

Tô Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ cứ như vậy lẳng lặng hưởng thụ giờ phút tốt đẹp xa cách đã lâu. Ta cũng không lại đối việc này nhiều dây dưa, tiếp tục đắm chìm bên trong trong phần ấm áp nồng nặc này, không muốn tỉnh lại. Mặc kệ chung quanh tiếng giết chóc nổi lên bốn phía, máu tươi giàn giụa, chúng ta chỉ nguyện sống trong thế giới nho nhỏ có mặt lẫn nhau, cùng nhau trầm luân.

ky-thuc-khong-phai-ta-muon-bien-cong-97-0


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện